ẳng đến cổ họng, nhịp tim của cô đang nóng dần. Hai má ửng hồng, tựa như hoa anh đào chớm nở vào mùa xuân, phảng phất mùi hương. Ngón tay nhỏ nhắn của cô đang chỉ trên bàn phím, hơi run run, nhảy múa. Trên trán, vì căng thẳng, đã lấm tấm những giọt mồ hôi.
Một chút lòng tin cũng không có, không biết có nhận được sự giúp đỡ từ kẻ sẵn sàng chết cho đồng bọn? Nếu cô ta không giúp, rồi cả mẹ cô nữa, với tỉ lệ 2:1, cô phải chống đỡ thế nào thì mới được bỏ phiếu thông qua?
Nhưng trong vòng 1 phút, cô vẫn viết ra một chữ “ừ” rồi gửi đi.
Nếu như nhận được sự giúp đỡ từ phía Hà Tiểu Khê, thì Hứa An Ly đã có thêm một đồng minh có thể tin cậy được. Có lẽ có thêm người sẽ dễ đối phó với mẹ cô hơn. Trong đêm tối yên tĩnh, hai thiếu nữ nằm trên hai chiếc giường của họ, đang dùng ngón cái để bấm tin nhắn trao đổi cho nhau.
“Anh ta quan trọng hơn tớ?”, dòng chữ mang đậm mùi thuốc súng.
“Anh ta là anh ta, cậu là cậu”.
“Trọng tình hơn bạn”, sự hờn dỗi mang vẻ quở trách.
Nhìn thấy dòng chữ này, Hứa An Ly không nhịn được cười. Cô biết, trong cơn tức giận đối phương đã tha lỗi cho mình!
“Cậu đã từng như vậy đúng không?”
“Anh ta cũng yêu cậu như cậu yêu anh ta chứ?”
Đợi một lúc lâu, mới gửi lại.
“Có lẽ là…. đúng vậy”.
“Vì anh ta mà cậu định thôi học ở BW để xin về học cùng trường với anh ta …không được! tớ không thể xa cậu được…”.
“Vừa nãy cậu đã đồng ý, bây giờ lại nuốt lời. Vả lại, nghỉ hè chúng ta có thể gặp nhau mà”.
“Tớ muốn như bạn trai của cậu…..”
Gửi mấy tin nhắn đi, Hà Tiểu Khê có cảm giác khó chịu trong đầu, như có thứ gì đó đang mắc kẹt lại. Không tài nào thở ra một cách khoan khoái, để phá bỏ cái cảm giác bị tắc nghẽn ấy! Một nỗi buồn đang điên đảo trong đầu, làm cho sắc mặt ngây thơ của cô trở nên nhợt nhạt, cô cố gắng cắn chặt môi, để kìm nén thứ chua chát trong mắt đang dần dần chảy xuống. Nếu tính từ hồi còn học mẫu giáo, tình bạn của họ đã gắn kết hơn 10 năm nay. Nên làm sao nói chia ly là chia ly ngay được.
Hà Tiểu Khê lặng lẽ nằm trên giường.
Cô vốn không phải là một cô gái yếu đuối hay khóc, mắt nhìn lên trần nhà, không còn muốn gửi lại tin nhắn cho Hứa An Ly nữa. Càng nghĩ càng thấy buồn, không kìm nén được, đột nhiên nước mắt cứ lã chã rơi.
Từ nhỏ đến lớn chỉ có Hứa An Ly là bạn thân, là người có thể khiến bộ phận nội tâm mềm mại của Hà Tiểu Khê lộ ra, tỏa ra hơi thở ấm áp. Nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống má.
Trước mắt chỉ thấy hiện ra một bức tranh đầy kỉ niệm của những tháng ngày còn vui vẻ bên nhau, bức tranh ấy tựa như những đám mây, chuyển động chầm chậm trước ống kính một cách điêu luyện. Hà Tiểu Khê thích được cùng Hứa An Ly thân thiết gắn bó, thổ lộ mọi chuyện, thích được nghe cô chia sẻ những bí mật nhỏ, thậm chí còn đỏ mặt, loạn nhịp với cô khi cùng tranh luận anh chàng nào dễ bị dụ dỗ nhất. Nhưng bây giờ, trong dòng lũ của thời gian, họ đột nhiên trưởng thành, đã có bí mật riêng, muốn được đi xa một mình.
Đã từng có tình bạn quan trọng hơn tình yêu. Bây giờ trước sự lựa chọn mới của cô bạn trúc mã, thì tình yêu đã quan trọng hơn tình bạn rồi.
Hà Tiểu Khê cảm thấy nỗi mất mát và bất lực khi tình bạn phải chia cắt. Thậm chí cô còn cảm thấy ghen tị với người con trai kia. Cũng không biết từ khi nào, cô đã bật đèn sáng và lôi ra tập ảnh từ nhỏ đến lớn, trong đó có rất nhiều ảnh của cô và Hứa An Ly. Các tư thế đến khung cảnh kiểu nào cũng có, lật xem từng trang từng trang một. Giống như một thước phim nghệ thuật, đưa cô chầm chậm trở về những năm tháng đã qua.
Vậy mà vẫn còn tấm ảnh chụp chung của hai người từ hồi còn một tuổi. Cho đến tận bây giờ, đó là tấm duy nhất họ chụp khoả thân. Hứa An Ly đã có một lần xem qua tấm ảnh này, gõ lên trán Hà Tiểu Khê và nói: “Á! tư thế vò đầu của cậu thật là chuyên nghiệp, còn bé xíu mà đã phát huy tài năng, nhìn cứ như là người mẫu ấy”.
Hà Tiểu Khê đã đáp lại Hứa An Ly: “Cái miệng toe toét của cậu trông thật gớm ghiếc, trên đời này chắc chẳng có đàn ông nào thích cậu đâu, cậu đúng là một mỹ nhân ngốc nghếch! Một khuôn mặt xinh đẹp thế kia, ôi thật là lãng phí!”
Trong mắt Tiểu Khê lúc này đang lấp lánh những giọt nước dâng tràn và tuôn rơi đầy tiếc nuối. Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Đêm nay, Hứa An Ly cũng không ngủ được. Cô không ngờ rằng Hà Tiểu Khê lại ủng hộ cô. Tuy phản đối cô, nhưng cuối cùng Tiểu Khê đã ủng hộ cô một cách miễn cưỡng.
Điều mà Hứa An Ly lo nhất là mẹ. Bao nhiêu năm qua, tất cả mọi việc đều do mẹ thay cô quyết định. Thậm chí mặc quần áo như thế nào, dùng điện thoại của hãng nào, cô đều không có quyền lựa chọn. Lần nào cũng là mẹ cô chủ động mua về, không quan tâm cô có thích hay không. Mẹ cô cho rằng, cô chỉ có quyền đón nhận. Hứa An Ly không muốn làm mẹ buồn, cô là một cô con gái ngoan.
Hơn nữa bao nhiêu năm qua, mẹ đã vì cô mà không đi bước nữa. Mặc dù cô không hề phản đối chuyện mẹ tái hôn, nhưng bà có lý do riêng. Bà sợ mối quan hệ giữa cha dượng với Hứa An Ly không tốt, sẽ làm ảnh hưởng đến việc thi cử, học hành của cô.
Trong bóng tối, Hứa An Ly lại một lần nữa cầm đồng xu tung lên không trung, nó xoay vài vòng rồi rơi xuống… Lại là mặt “chữ”! Ánh mắt cô dao động trong giây lát rồi bỗng sáng lên như nhìn thấy pháo hoa.
Xin lỗi, đồng chí La Ngọc Mai yêu quý! Nếu đồng chí cũng mười bảy tuổi, tôi tin rằng, đồng chí cũng sẽ ủng hộ Hứa An Ly. Nhưng rất tiếc, La Ngọc Mai đã qua tuổi trăng tròn ấy từ lâu lắm rồi.
Cuộc sống quả thật là đáng quý, nhưng giá trị của tình yêu còn cao quý hơn nhiều.
Người đó và mẹ, ai quan trọng hơn? Tình yêu và tình mẫu tử, cô không biết phải chọn bên nào?
Khi mới bước chân vào tiểu học, bà La Ngọc Mai đã truyền cho Hứa An Ly một chân lý rằng nếu không muốn cuộc sống vất vả như mẹ, con nhất định phải thành công trong sự nghiệp.
Vì lý tưởng của mẹ, cô đã cố gắng trong suốt mười hai năm. Trong thời gian ấy, cô luôn là cô con gái ngoan. Bây giờ, cô muốn được một lần trong đời tự quyết định và làm theo ý thích của mình. Cô không phải là bản sao của mẹ, cô muốn được sống theo cách của mình!
Hà Tiểu khê đề xuất kế “tiền trảm hậu tấu”, thực hiện xong nguyện vọng rồi mới nói cho mẹ biết. Hứa An Ly cũng muốn như vậy. Nhưng đôi mắt của mẹ quả thực rất tinh tường, chẳng chuyện gì có thể qua được mắt bà.
Than ôi! Từng tiếng thở dài phá tan không gian yên tĩnh.
Thật phiền phức! Ngày mai cô đã phải đến trường đăng ký nguyện vọng.
Mùa hè sắp kết thúc, thời tiết không còn nóng nực như trước. Nhưng Hứa An Ly lại cảm thấy oi bức đến ngột ngạt, ở đâu cũng thấy nóng. Tính khí của cô cũng dễ nổi nóng hơn. Nói chuyện với ai không thấy vừa ý, là cô lại muốn nổi cáu. Nhất là mẹ, hằng ngày sau khi tỉnh giấc, việc đầu tiên phải làm là đàm luận với cô về việc đăng ký nguyện vọng, cùng cô mặc sức tưởng tượng đến viễn cảnh tốt nghiệp BW xong sẽ đi du học ở Mỹ hoặc ở Úc. Cô gái Harvard Lưu Diệc Đình luôn là tấm gương mà bà thường áp dụng để dạy cô.
“Con không phải Lưu Diệc Đình!” Cô phẫn nộ đáp lại.
“Con…” Chết lặng một lúc lâu, bà tức tối đến nỗi toàn thân run rẩy!
La Ngọc Mai ngạc nhiên nhìn con gái. Bởi mười bảy năm nay, đây là lần đầu tiên cô con gái Hứa An Ly dám ngang ngược cãi lại bà! Vì quyết định trọng đại cho tương lai của mình, cô và bà đã cãi nhau một trận lôi đình.
Hai mẹ con, ai cũng tức đến phát điên!
“Con nói cho mẹ biết, con không những không phải là Lưu Diệc Đình, con cũng không học ở BW gì hết!” Hứa An Ly cũng không biết cô lấy dũng khí từ đâu mà có thể nói với mẹ những lời như vậy, mà giọng nói của cô lúc ấy còn vang vọng, quả quyết như thể không muốn để lại một khoảng trống nào cho sự thương lượng.
La Ngọc Mai không khỏi kinh ngạc! Choáng váng! Tức giận! Cơn giận dữ chẳng khác nào một tiếng sét nổ giữa trời quang! Khó mà có thể tưởng tượng được!
Nhà họ Hứa giống như đang xảy ra một trận động đất và sóng thần cấp độ mười.
Không biết bà La Ngọc Mai đã bóp vỡ chiếc cốc đang cầm trong tay từ bao giờ mà máu chảy ra loang lổ. Nhưng lúc đó, bà không hề hay biết máu trên tay đang chảy, cũng không có cảm giác đau đớn gì. Bà chỉ cần cô con gái trả lời một câu: “Vì sao?”
Nghe thấy câu hỏi phẫn nộ này, Hứa An Ly có vẻ luống cuống.
“Mẹ muốn con phải trả lời mẹ vì sao?”
“Vì sao? Vì sao mẹ kết hôn? Vì sao mẹ sinh ra con? Vì sao mẹ ly hôn? Người đàn ông vẫn thường xuyên gọi điện cho mẹ, mẹ có bao giờ hỏi vì sao không?”
Hứa An Ly chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ nói ra những lời điên rồ như vậy trước mặt mẹ. Đây là lần đầu tiên cô thấy sợ cả chính mình!
Sau khoảnh khắc choáng váng, đầu óc trống rỗng, bà La Ngọc Mai đã hồi phục được ý thức: “Nếu con khăng khăng cự tuyệt học ở BW, xem như mẹ con ta mất nhau!“
“Được! Là chính mẹ nói đấy nhé, từ nay giữa con và mẹ không còn tình nghĩa gì nữa.” Sau khi để lại câu nói này cho mẹ, Hứa An Ly bỏ đi.
La Ngọc Mai cảm thấy quyết định của con gái giống như một sự thách thức. Nhưng bà cũng không để mình biến thành một người câm.
“Đứng lại!” La Ngọc Mai hét lên như muốn lôi kẻ vô lý và điên cuồng kia quay lại.
“Việc của con, con tự quyết định! Con không phải là đồ chơi của mẹ! Bao nhiêu năm nay, con luôn phải chịu sự sắp đặt của mẹ, con thấy quá đủ rồi!” Không chờ mẹ tiếp lời, Hứa An Ly đi thẳng về phòng. Rầm! Cô khóa trái cửa lại. Phút chốc, La Ngọc Mai như bị ngăn cách ở một thế giới hoàn toàn khác. Đó là thế giới của riêng bà, một thế giới đã làm bà bất an, đau khổ, lúng túng và ngơ ngác.
Cách đó ba bước chân, phía bên kia cánh cửa là thế giới của con gái bà – Hứa An Ly. Chỉ là một cánh cửa, nhưng lúc này, sao bà thấy nó xa xăm như thiên đường và địa ngục. Điều đó đã thực sự chứng minh cho câu nói: “Trên thế giới này, khoảng cách xa nhất không phải là chân trời góc biển, mà là mẹ đang ở bên cạnh con, nhưng con lại không biết mẹ yêu con đến nhường nào.”
Đúng vậy, Hứa An Ly đã vứt bỏ tình yêu thương của mẹ giống như vứt bỏ một món đồ đã hết hạn sử dụng. Cô cự tuyệt đối thoại, không thèm tranh cãi, giải thích với bà. Cô ghét cái thế giới mà bà luôn cho là đúng.
Sau bao nhiêu năm, Hứa An Ly nhận ra rằng lòng căm hận của cô dành cho sự áp đặt của mẹ như ngọn lửa đang rừng rực cháy, muốn dập nhưng không cách nào dập tắt được. Cả căn nhà như đang chìm vào sự tĩnh lặng dưới vực sâu. Tất cả các biện pháp đều đã được áp dụng, La Ngọc Mai chỉ còn nước đi tìm cô bạn thân Hà Tiểu Khê của con gái, hy vọng cô ta có thể giúp đỡ.
Hà Tiểu Khê đang bị mâu thuẫn vì điều đó. Cuối cùng cô nhận ra, làm người tốt khó hơn là làm người xấu. Bởi vì giúp đỡ bất kỳ ai trong số họ đều không làm cả cô và người kia vui.
“Dì à, dì muốn Hứa An Ly có cuộc sống vui vẻ hay trở thành công cụ để thay dì thực hiện mong ước của mình?”
La Ngọc Mai thật không ngờ Hà Tiểu Khê lại hỏi mình câu đó. Chỉ trong một đêm, họ trở thành hai người thuộc hai thế giới khác nhau. Khoảng cách giữa hai thế hệ thật khủng khiếp!
“Dì cũng chỉ muốn tốt cho tương lai của nó!” La Ngọc Mai nén nỗi giận trong lòng.
“Lẽ nào chỉ có học ở những trường danh tiếng thì tiền đồ và cuộc sống mới tốt hơn? Chỉ cầ