Trong giây lát, mấy ngàn kỵ binh đã vây quanh họ, Lạc Vũ Minh vẻ mặt phong trần đi đầu, mặt không chút thay đổi nhìn họ.
“Là ta xúi giục hắn mang ta trốn, ngươi có tức giận gì thì cứ đổ lên người ta.” Mạc Tình tiến lên từng bước, che trước mặt Lam Hạo. “Ngươi cứ giết ta đi!”
Lạc Vũ Minh nhìn thị vệ phía sau, ném thanh kiếm bên hông mình vào cát vàng, đưa tay kéo Mạc Tình lên lưng ngựa, quay đầu ngựa dứt khoát mà đi.
Mạc Tình cố gắng quay đầu nhìn xung quanh, không ngừng xua tay với Lam Hạo.“Lam Hạo, không cần!”
Hắn đứng giữa biển cát vàng, dáng người vẫn đứng thẳng cao ngất trong gió.
Hắn giơ kiếm lên, ngẩng cao đầu, ánh mắt vẫn anh khí bức người.
“Lạc Vũ Minh! Hắn vì ngươi vào sinh ra tử…… Ngươi không thể cho hắn một con đường sống ư?”
“Hắn phản bội ta.”
“Nếu hắn thật sự muốn phản bội ngươi, sẽ không không mang theo người nào, nếu hắn thật sự muốn phản bội ngươi, người chết chính là ngươi!”
“Hôm nay hắn có thể mang ngươi bỏ trốn, ngày khác có thể vì ngươi lấy đi tính mạng của ta, đoạt vị trí của ta……”
……
Kiếm hạ xuống, máu tuôn ra, vẫn là màu đỏ tươi, vàng óng ánh, nam nhân đó vẫn là đội trời đạp đất.
Lam Hạo, tên này không còn ý nghĩa gì nữa!
Lạc Vũ Minh chợt siết chặt cương ngựa, quay đầu ngựa, nhìn chăm chú vào thân hình cao lớn của Lam Hạo……
“Là ngươi giết hắn……” Lạc Vũ Minh đột nhiên nổi điên bóp chặt hai vai nàng, cắn răng nanh khanh khách rung động:“Kế hoạch của ngươi đã thành công, ngươi bức ta tự tay giết người cuối cùng ta để ý, ngươi vừa lòng sao?”
“Ngươi để ý? Nam nhân máu lạnh như ngươi thì để ý tới ai?”
“Nếu không phải không có lựa chọn nào khác, ta sẽ không giết ca ca của Lam Lăng!”
“Hắn là ca ca của Lam Lăng?!”
“Đúng, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, ta vẫn coi hắn là ca ca.” giọng nói nghẹn ngào của Lạc Vũ Minh vang lên bên tai nàng. “Ta đã sớm đã cảnh cáo hắn không nên yêu thương ngươi, tại sao hắn không nghe!”
Sau khi trở lại doanh trướng, nàng không nhắc tới chuyện của Lam Hạo với bất cứ kẻ nào, chính vì không muốn liên lụy người vô tội, không ngờ những người thân tín của Lam Hạo vẫn bị giết chết hoặc bị mất tích từng người một.
Từ đó trở đi, người từng giết người như ma là nàng bắt đầu đau lòng run rẩy vì sinh mệnh người vô tội bị biến mất.
Cũng kể từ đó, nàng không trốn đi nữa, cũng không nói một câu nào với những người bên cạnh Lạc Vũ Minh.
Thật lâu thật lâu về sau, nàng mới biết từ chỗ của Lạc Vũ Minh chạy ngựa cấp tốc ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ vừa vặn có thể đến đại doanh của Hắc Ô, nói cách khác ngày đó Lam Hạo đã lên kế hoạch rất chu đáo, chỉ cần họ đi về phương bắc là có thể thoát khỏi phạm vi thế lực của Lạc Vũ Minh, bắt đầu cuộc sống mới.
Đáng tiếc hắn vì nàng mà lựa chọn một con đường chắc chắn sẽ phải chết……
Lại là một bữa tiệc, toàn bộ khách ở Long Gia Bảo đều tụ tập ở đại sảnh, nhưng lần này im lặng hơn trước rất nhiều, bởi vì ngày mai chính là ngày đấu vó kén rể, mỗi người đều đang âm thầm đánh giá thực lực của đối thủ.
Mạc Tình thủy chung như một, lẳng lặng thưởng thức bích loa xuân, đôi lúc liếc nhìn về phía Tần Phong ở đối diện.
Hai ngày không gặp mà cảm thấy dài lâu hơn cả tương tư mấy năm, giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt bình thản của hắn, nàng mới hiểu cảm giác còn đau đớn hơn cả tưởng niệm.
Người yêu ngồi ngay đối diện, khoảng cách giữa cái bàn cũng không xa xôi, mà xa xôi ở chỗ họ đã thành người lạ!
Không biết từ khi nào, một nam nhân có khuôn mặt gầy gò, trong ánh mắt mang theo điểm tang thương và suy sút chuyển động xe lăn tới gần nàng, quan sát nàng một lúc lâu mới nói:“Sắc mặt của Lạc phu nhân không tốt lắm, hình như là bệnh tật quấn thân.”
Nàng đang cẩn thận nghĩ xem người trước mặt này đã gặp ở nơi nào, thì nghe thấy Lạc Vũ Minh thân thiện chào hỏi:“Đã lâu không gặp! Ta vốn định tham gia hôn lễ xong, sẽ đưa Tình Nhi đến Đường môn thăm ngươi đó.”
Đường Kiệt?!
Nàng nhìn kỹ Đường Kiệt, hình dáng ngũ quan nàng không nhớ lắm, nhưng nàng vẫn nhớ rõ nhiều năm trước, khi Đường Kiệt đứng đối diện nàng, ngạo nghễ hiên ngang, hăng hái……
Đường Kiệt rất tự nhiên đưa tay đặt lên cổ tay nàng, mày nhíu càng chặt, thần sắc càng ngày càng kinh ngạc. “Bệnh của phu nhân tích lũy nhiều năm, vì sao không chữa trị sớm một chút?”
Lạc Vũ Minh nói:“Ta đã mời không ít đại phu vì nàng, họ đều nói bệnh của nàng không nặng, điều dưỡng một thời gian sẽ khỏe lên.”
“Chỉ là bị ho một chút, không có gì đáng ngại.” Mạc Tình rút tay về, lặng lẽ nhìn Tần Phong, trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì.
“Bệnh tật đã nhập vào tim phổi, xin thứ cho ta nói thẳng, bệnh này chống đỡ không đến mùa hoa nở rộ sang năm!”
“Sẽ không.” Thanh âm của Lạc Vũ Minh có chút không yên. “Với y thuật của ngươi, hẳn là sẽ có biện pháp chứ?”
Đường Kiệt có ý tứ nhìn thoáng qua Tần Phong, rồi quay đầu lại nhìn Mạc Tình, nhanh chóng nắm tay nàng, dùng sức siết chặt.
“A!” Nàng âm thầm thở dốc, đau đớn từ kinh mạch nhập vào ngũ tạng, lại từ ngũ tạng phóng tới kinh mạch.
Đường Kiệt thu lực. “Phu nhân không có võ công?”
“Không có……”
“Vậy tại hạ cũng bất lực, nếu phu nhân còn có nỗi lòng gì thì hãy tận dụng hoàn thành trong khoảng thời gian này đi!”
Giọng của Đường Kiệt không lớn, nhưng cũng đủ để người trong khoảng cách ba trượng nghe rõ ràng. (ba trượng bằng khoảng 12 m)
Nàng rất nhanh đưa mắt nhìn Tần Phong, tuy nàng cũng không cầu mong xa vời Tần Phong có thể có biểu tình đau thương, nhưng ít nhất cũng không nên ung dung, không chút dao động thưởng thức Trúc Diệp Thanh cứ một chén lại một chén như vậy chứ.
Gần hết yến tiệc, Lạc Vũ Minh nói muốn ôn chuyện cùng Đường Kiệt và Tần Phong, Mạc Tình liền trở về tiểu lâu một mình.
Gặp lại Đường Kiệt, thấy một người từng được vô số người kính trọng, nay trở thành người tàn phế ngồi trước mặt nàng, rốt cuộc nàng không thể hận được, ngược lại còn đồng tình với cảnh ngộ của hắn……
Có điều, cẩn thận ngẫm lại, Đường Kiệt cũng là người rất kỳ lạ, theo lẽ thường, hắn trở thành như vậy sẽ không muốn đi lại trên giang hồ, lại càng không thích đến những nhàm chán náo nhiệt như chỗ này, vậy tại sao hắn lại xuất hiện ở Long Gia Bảo vào lúc này?
Hơn nữa, nhìn cử chỉ thần thái của hắn cũng không giống người nhiều chuyện, sao có thể chủ động xem bệnh cho nàng?
Nửa đêm, nàng trằn trọc khó ngủ, ngồi bên cửa sổ đẩy cửa ra, cái lạnh đập vào mặt từng trận.
Dưới lầu có một người mặc áo xanh đứng trước cửa.
Nàng nháy mắt, lại nháy mắt lần nữa, thật sự là Tần Phong!
Không biết vì quần áo của hắn quá mỏng manh, hay là hai vai co lại, mà trông hắn đứng trong gió đêm có vẻ cô đơn dị thường.
……
Hắn đưa lưng về phía nàng, vô cùng chuyên chú nhìn cách đó không xa.
Mạc Tình nhìn theo ánh mắt của Tần Phong, nơi đó có một gốc cây hoa lê, đang là mùa lá cây biến vàng, lá vàng lạnh run trong gió, cho đến khi không chống lại được sức mạnh của gió, bất đắc dĩ bị gió cuốn đi……
Một cảnh tiêu điều lạnh lẽo lặng im!
……
Nàng đứng dậy quá vội, ghế dựa bị đẩy ngã một bên, nhưng nàng không bận để ý, vội vàng xuống lầu.
Mở cửa ra, nàng rõ ràng có cả vạn lời muốn nói, nhưng khi mở miệng thì một câu cũng không nói rõ được. “Chào chàng…… Có việc gì không?”
Tần Phong đột nhiên xoay người, mãi mới mở miệng, lời nói còn vô tình hơn lời của nàng. “Ta đi ngang qua.”
Nàng ở góc cuối phía tây Long Gia Bảo, muốn “đi ngang qua” không phải là con đường vòng vo bình thường.
“Ừm……” Tần Phong nhìn tường cao phía sau tiểu lâu, thanh thanh cổ họng nói:“Là thuận tiện…… có cái này cho nàng.”
Nói xong, hắn mở tay ra trước mặt nàng, trong lòng bàn tay là một viên thuốc màu trắng trong suốt:“Đây là một vị lão tiền bối ở Thiên Sơn đưa cho ta, nghe nói bị nội thương nghiêm trọng ăn nó cũng có thể khỏi hẳn.”
Nàng nhận lấy, nắm chặt, viên thuốc trong lòng bàn tay nàng nóng bỏng.
Nàng rất cố gắng muốn nói một câu, nhưng viên thuốc nóng đến mức làm nàng thấy tê dại, đau khổ, cổ họng căng thẳng không thể phát ra âm thanh gì.
“Ta còn có việc, nàng giữ gìn sức khỏe.” Tần Phong nói xong liền xoay người bước đi, bước chân mau như đang thi triển khinh công.
“Phong!”
Nàng thấy Tần Phong kinh ngạc quay đầu, trong đầu nhất thời trống rỗng. Nàng không muốn giữ lại cái gì, chỉ là muốn nhìn hắn một cái, ngày mai Tần Phong sẽ đi đấu võ kén rể, sẽ cưới Long Thanh Nhi, sau này nàng không nên ràng buộc bước chân của hắn.
“Còn có việc gì sao?”
Nàng cố gắng nghĩ mấy câu để nói với hắn, nhưng đang căng thẳng, không kịp suy nghĩ đã bật thốt lên, “Có muốn vào ngồi một lúc không? Uống chén trà……”
Đối với người khác, những lời này là vô cùng bình thường và khách sáo, nhưng đối với quan hệ của họ, những lời này thật sự có chút mập mờ.
Tần Phong ngây người, nhìn mấy thị vệ gác quanh nơi đây ở đằng xa, chần chừ một chút, vẫn gật gật đầu, đi theo nàng vào tiểu lâu.
Giẫm lên thang lầu bằng gỗ lim, bước chân Tần Phong nặng nề, chậm chạp, nhưng không dừng lại, cho đến lúc vào khuê phòng của nàng.
Vào phòng, trong đầu nàng là một mớ hỗn loạn, hoang mang rối loạn cầm lấy ấm trà, tay không ngừng run rẩy, rót một chén trà mà lâu hơn vạn năm…… Rốt cuộc cũng rót đầy, Tần Phong đột nhiên đoạt lấy ấm trà vứt trên mặt đất, giơ tay kéo nàng còn đang ngây ngốc.
Khó khăn tìm về ý thức, lại bị hành động bất ngờ của hắn chôn vùi.
“Chàng……”
Người gần trong gang tấc này có thật là người nàng yêu, mong chờ đã lâu? Nàng mở lớn ánh mắt nhìn hắn……
Da thịt gần như không có tì vết, lông mi đen nhánh hơi rung động, che đi một phần ánh mắt, đôi môi càng ngày càng gần.
Như ngày hôm qua, chạm đau lòng nàng!
Tần Phong mang theo hương vị của rượu Trúc Diệp Thanh gắn bó áp sát đôi môi nàng, gần như thô bạo dây dưa, lưỡi xâm nhập vào rất nhanh, cuốn lấy lưỡi nàng, cuốn đi linh hồn của nàng như gió cuốn đi lá cây, rối loạn tâm trí nàng.
Nàng nhắm mắt lại, say sưa ôm thắt lưng hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn.
Nụ hôn mãnh liệt khơi ngòi khát vọng, mà khát vọng đó gắn bó răng môi không thể thỏa mãn được……
Tần Phong thu lại bàn tay ở eo nàng, nàng lập tức không chịu nổi sức mạnh gần như điên cuồn của Tần Phong, lui ra phía sau mấy bước tựa vào vách tường. Mới vừa lấy hơi, Tần Phong liền bắt đầu kéo ngực áo của nàng, ngón tay linh hoạt mạnh mẽ sờ soạng đi vào, vuốt ve bầu ngực mềm mại của nàng……
“Không……” Rốt cuộc, nàng tỉnh táo ý thức được mình đang ở đâu, bàn tay yếu đuối đẩy hắn ra.
Cách từ chối như thế không có một chút tác dụng nào, rất nhanh hắn đã bắt được hai tay nàng, dùng một bàn tay đè lại, tay kia thì cuồng loạn kéo vặt áo của nàng, môi hắn hôn thẳng xuống nơi da thịt lộ ra……
Tiếp đó, Tần Phong đẩy ngã nàng trên giường, lấy thân đè lên người nàng……
“Không được!” Nàng hoảng hốt, bật thốt lên:“Nơi này không được, sau khi Lạc Vũ Minh trở về hậu quả sẽ không thể lường được.”
Đến khi nàng cảm thấy thân thể Tần Phong cứng đờ, thấy hắn cắn chặt