“Gần đây cô với tảng đá ấy thế nào rồi?”, A Quý vừa lau cửa kính vừa nói chuyện với Thu Thần.
“Cũng không tồi!”, Thu Thần trả lời rất nhanh, dáng vẻ hạnh phúc.
“Ồ? Nói thế hóa ra ván bài trước đây của cô là đúng à? Chúc mừng cô! Không ngờ chưa đầy một năm, cô có thể giành được tình yêu của tảng đá ấy.”
Thu Thần cúi mặt: “Đâu có, anh ấy vẫn chưa yêu tôi.”
“Sao cô biết được.”
“Đàn ông thường rất khó quên người yêu đầu tiên, đặc biệt là anh ấy, anh ấy là người rất chung tình.”
“Chuyện này rất khó nói, tôi thấy anh ta đối với Băng Lan cũng chỉ là tình cảm của anh trai với em gái thôi, nếu không làm gì có người đàn ông bình thường nào lại sống chung với người mình yêu hơn chục năm mà không có xảy ra chuyện gì đó. Ờ, đúng rồi! Nói không chừng…”, anh nhìn Thu Thần, “Này, anh ấy bình thường đấy chứ?”.
Thu Thần đỏ ửng mặt: “Anh ấy rất bình thường…”.
A Quý cười rất gian xảo: “Tốt! Thế là quá hạnh phúc rồi! Cô yên tâm đi, đàn ông như anh ta, không có chuyện lên giường với một người mà mình không có tình cảm, chứ đừng nói tới chuyện kết hôn. Điều này chắc chắn là cô có chỗ đứng rất quan trọng trong lòng anh ta”.
Thật không? Cô có thể ôm ấp chút hy vọng đó chứ?
Lời nói của A Quý khiến Thu Thần cảm thấy nghẹn ngào. Gần một năm nay, lúc nào cô cũng nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng nhắc nhở mình không được kỳ vọng, lúc nào cũng cẩn thận giữ gìn không để anh phát hiện…
“Này! Ông xã cô tới kìa”, giọng của A Quý đánh thức Thu Thần đang chìm đắm trong suy nghĩ.
“Hả?”, cô ngạc nhiên nhìn Thạch Chấn Vũ bước vào. Từ khi kết hôn, anh không cần vì muốn tìm cô nói chuyện mà đến uống rượu, cũng rất ít tới quán. “Sao anh lại tới đây?”
Anh lúng túng, đang lúc Thu Thần ngạc nhiên thì anh đã đưa một bó hoa tulip trắng từ phía sau ra: “Hôm nay… à… là kỷ niệm một năm ngày cưới…”.
Thu Thần hoàn toàn sững sờ, một hồi lâu không thốt nên lời, những giọt nước mắt tuôn trào…
Thạch Chấn Vũ càng lúng túng. Anh không hiểu tại sao Thu Thần lại khóc, anh vốn dĩ muốn làm cô vui vẻ.
“Em không thích loại hoa này à? Anh đã làm gì sai sao?”
“Không!”, Thu Thần vội vàng huơ tay, giật lấy bó hoa trong tay anh, ôm anh thật chặt.
Đây là hoa mà anh tặng cô!
“Em vui lắm! Rất vui! Cám ơn anh!”
Thạch Chấn Vũ thở phào. Anh không có kinh nghiệm nào về việc chọn quà cho phụ nữ. Trước đây anh còn có Thu Thần làm cố vấn, nhưng bây giờ anh không thể làm như thế, bởi người anh tặng chính là cô…
“Em có thể đi được không? Anh đặt một bàn tiệc hai người ở Marco Polo.”
“Được chứ!”, Thu Thần trả lời ngay. Cô cảm thấy như sau lưng là ánh mắt oán giận…
“A Thần, cô lại muốn chuồn hả…”, A Quý nghiến răng nói.
“Được rồi! Muốn đi thì đi nhanh lên!”, A Quý nhìn.
Thật không biết ai mới là chủ, muốn đi sớm còn phải được sự đồng ý của A Quý, Thu Thần thầm thở dài, nhưng hôm nay không có bất cứ việc gì có thể ảnh hưởng tới niềm vui của cô.
“Không được! Em không thể mặc thế này mà đi được!”
Thu Thần đột nhiên cúi xuống nhìn bộ đồ rất đơn giản mà mình đang mặc, “Em phải về nhà thay đồ mới được!”.
Thạch Chấn Vũ gật đầu.
“Được thôi. Giờ chúng ta đi! A Quý, phiền anh rồi.”
Thu Thần một tay ôm bó hoa, một tay nắm lấy tay anh bước ra khỏi Quan Ngoại. Cô nói với anh:
“À! Không phải em muốn về nhà đâu nhé! Mà là về nhà trọ. Em có một bộ lễ phục rất đẹp, nhưng có rất ít cơ hội để mặc, hôm nay nhân tiện lấy ra mặc luôn.”
Thạch Chấn Vũ nghe xong hơi khó chịu. Anh cúi mặt xuống, bất giác cảm thấy không vui…
***
Từ khi giúp cô chuyển đồ đạc tới giờ, Thạch Chấn Vũ không về nhà trọ của Thu Thần lần nào nữa. Biết cô còn giữ phòng tới bây giờ, anh cảm thấy hơi tức ngực.
Bước vào phòng trọ của cô, anh nhìn khắp nơi, cảm giác khó chịu càng tăng lên.
Phòng trọ tuy nhỏ, nhưng đầy ắp phong cách của Thu Thần, bức tường được sơn màu xanh mà cô yêu thích nhất, trần nhà còn có những ngôi sao do cô tự tay vẽ. Các đồ gia dụng đầy đủ, trong tủ quần áo cũng treo đầy quần áo của cô.
Căn phòng này hoàn toàn không có vẻ vắng bóng người đã một năm nay, giống như lúc nào cũng chuẩn bị sẵn để chờ đợi chủ nhân của nó quay về.
Thu Thần đi vào phòng thay quần áo. Thạch Chấn Vũ ngồi trên sofa phòng khách. Anh nhìn chiếc gối ôm trên sofa, chúng là những chiếc gối được thêu thủ công.
Trong đầu anh hiện lên căn phòng của họ…
Không có. Nơi đó hoàn toàn không có phong cách của Thu Thần. Nếu như đem đồ của cô đi hết, thì trong căn phòng đó hoàn toàn không có dấu vết nào của cô. Ngay cả quần áo và đồ dùng cá nhân của cô cũng ít tới đáng thương.
Một năm trước khi cô tới, cũng chỉ một va li nhỏ. Anh tin rằng nếu giờ cô dọn đi cũng chỉ cần một va li nhỏ mà thôi.
Dường như cô cố tình không muốn để lại dấu vết. Cô như một người khách qua đường, như một người đi du lịch…
Thạch Chấn Vũ nghĩ đến đây, trong lòng có phần kinh ngạc.
Anh hoang mang, tức giận nhưng lại không biết rằng có gì đó không đúng…
Thu Thần đang vui vẻ từ trong phòng bước ra, còn khuôn mặt Thạch Chấn Vũ lại như mang một tầng băng lạnh.
“Anh muốn em trả lại căn phòng này! Ngày mai sẽ dọn hết đồ đạc về nhà!”, anh nghiêm túc ra lệnh cho cô.
Thu Thần không hiểu tại sao tình cảm của anh lại thay đổi nhanh chóng thế, anh cũng chưa bao giờ dùng thái độ như thế để nói với cô.
“Em không thể chuyển được!”, cô phản ứng một cách thẳng thừng.
Cô không thể, cô vẫn không thể… đây là một tuyến phòng ngự cuối cùng của cô. Sự tồn tại của căn phòng này nhắc nhở cô, vẫn không thể… vẫn không thể chìm đắm trong ảo tưởng như thế. Anh vẫn chưa thuộc về cô, sẽ có một ngày anh trở về bên Băng Lan, đây là sự sợ hãi sâu sắc nhất trong lòng cô…
Thạch Chấn Vũ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, không thể hiểu nổi ý cô muốn nói.
Ngày hôm nay, không khí vốn dĩ đang tốt đẹp giờ đã hoàn toàn biến mất…
***
Qua một đêm dài khó ngủ, hôm sau khi Thu Thần xuất hiện ở Quan Ngoại, mắt cô thâm quầng như gấu trúc…
“A Quý, anh nói xem, có phải tôi đã làm sai không?” Người duy nhất cô có thể nói chuyện này là A Quý.
“Hừ! Cô vốn đã sai rồi. Ngay từ đầu cô không nên lấy anh ta. Đã gả cho người ta rồi, thì phải toàn tâm toàn ý vun đắp cho cuộc hôn nhân này, sao cô phải suy nghĩ nhiều như thế? Dũng khí của cô còn ít hơn Thạch Chấn Vũ nhiều. Cô nghĩ xem, anh ta vì quyết định kết hôn với cô mà đã sửa sang lại cả phòng, phá bỏ bức tường ngăn đó. Nếu đem ra so sánh, cô mới là đồ nhát gan.”
“Đó là bởi tôi hiểu anh ấy. Tôi biết anh ấy không dễ dàng quên Băng Lan như thế, tôi biết nếu có một ngày Băng Lan chia tay người yêu và nhận ra những điểm tốt của Thạch Chấn Vũ, thì hai người sẽ lập tức quay về bên nhau. Nếu có ngày đó, tôi không muốn mình là hòn đá vướng chân anh ấy.”
“Tôi chịu cô đấy. Cô không có cảm giác an toàn tới thế sao? Cô không có lòng tin với anh ấy đến thế cơ à? Thứ nhất, giả thiết ‘nếu như’ của cô chưa chắc đã phát sinh. Thứ hai, nếu có phát sinh, biết đâu anh ta sẽ chọn cô.”
“Thật không?”, Thu Thần ngẩng đầu nhìn A Quý.
A Quý thở dài. Cô ấy lừa được tất cả mọi người. Cô luôn tạo cho người khác cảm thấy cô là một người kiên cường, tự tin, thực ra trong tình yêu, Thu Thần lại là một người phụ nữ mềm yếu và tự ti.
“Tôi không thể tính trước cho cô. Tôi chỉ có thể nói, nếu cô không thử, sao có thể biết được? Bây giờ nếu cô không bỏ được sự kiên trì vô ích đó thì chỉ làm cho mối quan hệ của hai người trở nên tồi tệ hơn, e rằng đến lúc không phải vì Băng Lan, hai người đã Game Over rồi.”
Thu Thần ngây người một lúc, “Anh nói… rất có lý”.
A Quý tỏ vẻ Những điều tôi nói… rất có lý.
“Cô xem, anh ấy còn nhớ kỷ niệm một năm ngày cưới, còn biết tặng quà cho cô, đưa cô đi nhà hàng, có thể thấy tảng đá ấy cũng không phải là đến nỗi hết thuốc chữa đâu.”
Đúng đấy! Anh ấy chắc chắn vẫn quan tâm cô mà!
“Đi đi! Bây giờ đi tìm anh ta đi”, A Quý nói.
Thu Thần không phản đối.
***
Cô không còn nghi hoặc nữa! Trên đường về nhà, tâm trạng của cô giống như một chú chim bị nhốt trong lồng được trả về bầu trời tự do. Bây giờ việc cô muốn làm nhất là gặp anh, nói với anh, thực ra cô rất yêu anh, từ trước tới giờ đều rất yêu anh…
Thu Thần chạy tới công ty. Bây giờ chắc anh đang ở trong phòng làm việc, nhưng anh lại không ở đó.
“Chị A Thần, sao chị lại tới đây? Sếp không có ở đây! Anh ấy nghe một cú điện thoại xong là đi ngay.”
Nhân viên nữ trong phòng thông báo tin tình báo cho cô.
Thu Thần có chút thất vọng, nhưng vẫn ổn vì cô biết kiểu gì anh cũng quay về. Cô ngồi nghỉ trong văn phòng của anh.
Một năm nay, cô chưa từng làm việc này, nhưng bây giờ tâm trạng của cô khác rồi, cô bắt đầu dám lấy danh nghĩa là vợ để đợi anh. Bởi thế, cô ngồi trên ghế của anh, giở lịch làm việc của anh để xem. Cô chấp nhận cho mình xem trộm một chút…
Trên đó ghi chép chi chít lịch công tác, kế hoạch làm việc. Ngày mồng Mười tháng sau, anh dùng bút đỏ vẽ một vòng rất lớn.
Thu Thần tim đập mạnh. Bởi vì ngày đó là…
Cô vội vàng đọc tiếp trang sau. Ngày mồng Mười không hề sắp xếp lịch làm việc nào, năm ngày sau đó cũng vậy.
Phía trên ghi chép ngày giờ bay. Đài Bắc – đảo Bali BR25510:05/15:15.
Những dòng chữ rắn rỏi của anh – sinh nhật Thu Thần và bù tuần trăng mật.
Cô không thể tin nổi, mắt trừng trừng nhìn vào những chữ đó. Anh chuẩn bị kế hoạch này từ khi nào.
Vài giây sau, cô nhảy trên ghế và phá lên cười như một người điên.
Mọi người trong phòng làm việc đều tròn mắt nhìn cô, nhưng cô không thèm quan tâm, bởi cô đang rất vui!
Cô muốn gặp anh, rất muốn gặp anh ngay bây giờ!
Thu Thần gọi điện thoại cho anh, nhưng không có tín hiệu. Cô đi đi lại lại trong phòng làm việc, hy vọng một giây sau anh sẽ xuất hiện. Nhưng đã rất nhiều giây trôi qua mà anh vẫn không xuất hiện.
Thu Thần không đợi nổi nữa, với tâm trạng lúc này, cô không thể ở mãi trong căn phòng này. Cô quyết định đi tìm chủ nhà để trả lại phòng. Đúng rồi! Bây giờ phải tìm vài hộp giấy để chứa đồ, đem hết về, có thể sẽ để đầy trong căn phòng của họ, thế nào ông nội cũng ca cẩm cho xem.
Thu Thần vui vẻ nghĩ tới những chuyện này, vừa hát vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Thạch Chấn Vũ.
Về đến nhà, cô nhìn thấy ông nội.
“Ông nội, nhà mình có hộp giấy không ông nhỉ?”
Ông nội đang thắp hương cho bà. Ông quay đầu lại, biểu hiện có phần phức tạp.
Đây là lần đầu tiên Thu Thần nhìn thấy ông như thế, hình như có điều gì đó rất khó nói.
“Ông, có chuyện gì không?”
“Băng Lan về rồi.”
“Băng Lan về rồi? Sao lại thế được? Chưa nghe cô ấy nói gì mà! Hơn nữa bây giờ cô ấy vẫn đang còn học, đã nghỉ hè đâu?”
“Không biết. A Vũ nói con bé vừa mới xuống sân bay và điện thoại về, A Vũ đi đón nó rồi. Nghe nói trong điện thoại, Băng Lan cứ k