Năm thứ hai Vinh Hưởng và Vinh Nhung chuyển tới L.A, cả ngôi nhà lớn vẫn chỉ có hai người bọn họ. Phòng quá lớn, chỉ có hai người ở thì cũng hơi vắng lạnh, bà ngoại Hồng khi rảnh rỗi sẽ tới đây chơi. Vòng qua vòng lại từ trên xuống dưới, cau mày kết luận, “Căn nhà lớn quá, chỉ có hai đứa con thì ít hơi người, sẽ dễ ngã bệnh.”
Cho nên mới vung tay lên, trong nhà có thêm quản gia, đầu bếp và người giúp việc, còn có một đống người chẳng liên quan.
Thật ra thì Vinh Hưởng không thoải mái khi trong nhà vang lên giọng nói của người nọ người kia, anh vẫn luôn âm trầm lại cô tịch, hơn nữa còn rất khó tính. Cảm giác như thêm người thì sẽ bớt đi cơ hội được ở cùng với Vinh Nhung.
Nên biết là, anh rất thích giữa thanh thiên bạch nhật, không coi ai ra gì cắn tai cô, hôn trộm cô, lúc nào thích thì có thể đè cô trên ghế sofa ở phòng khách, đè ở trên thảm, đè trên bàn trà, đè trên bàn sách…… Còn có thể độc chiếm cô, muốn như vậy, điều kiện tiên quyết là trong nhà chỉ có hai người bọn họ!
Vì vậy nên chuyện trong nhà mọc đâu ra một đống người không liên quan, mấy cái mưu kế này của anh, tất cả tính toán đều không thể thực hiện được. Mà bà ngoại lại cứ cố tình bày tỏ quan tâm, nói là tấm lòng, thật ra thì là tự bà ngoại cậy lớn quyết định một mình, ngay cả cơ hội để cự tuyệt anh cũng không có.
Buồn bực nhìn cái nhà đầy người, Vinh Hưởng bắt đầu ấm ức vì cuộc sống tình thú trong tương lai sẽ phải hạn chế.
Cuộc sống đại học đơn giản, phong phú. Vinh Nhung vừa mới lên đại học năm nay, mỗi ngày đều tràn đầy nhiệt huyết, quay như con thoi giữa trường học và nhà. Lần này về nhà thấy nhiều người như vậy, cô cũng không hề hay biết.
Kể lể với Vinh Hưởng rất nhiều chuyện trong trường học, khóe miệng còn hiện lên độ cong. Trước kia cô là người rất nặng nề, ngột ngạt, nhưng dáng vẻ bây giờ lại hoàn toàn khác hẳn. Có rất nhiều bạn bè, cho dù là nam hay nữ, cô đều rất nhanh sẽ thân thiết.
Vinh Nhung còn tham gia rất nhiều hoạt động câu lạc bộ, thường thường đi một lần là hai ba ngày, hơn nữa còn thường chọn thời điểm vào Chủ nhật.
Vinh Hượng rất hận hực, vốn là cơ hội để hai người chung một chỗ đã bị thiếu hụt, hiện tại ngay cả hai ngày cuối tuần cũng bị chiếm mất luôn. Vinh Hưởng tóm được Vinh Nhung, lông mày ngọn núi nhíu thật chặt, “Nhóm trưởng của em không phải là đàn ông lớn tuổi chứ? Có phải là không thể yêu đương ai không, tại sao vừa tới Chủ nhật, Valentine thì lại tổ chức hoạt động?”
Vinh Nhung liếc anh một cái, hoàn toàn không để ý cái người đang mang bộ dáng ông chồng than trách kia.
Vinh Nhung rất quá đáng, hoặc phải nói là thần kinh cô bị thô. Lúc không có hoạt động thì cũng thường lạnh nhạt với Vinh Hưởng, cô hứng thú xem tiểu thuyết hơn, hoặc là hết sức chăm chú chơi game, hoặc là đi bơi với Tô Mộng, đi dạo phố, tóm lại là cuộc sống có vẻ rất phong phú.
Ngay cả tới tối cũng làm không xong việc, Vinh Hưởng thường đợi bên cạnh rồi cũng mơ màng ngủ mất. Đột nhiên có một ngày, Vinh Hưởng phát hiện ra bọn họ đã lâu rồi không ngồi ăn sáng cùng nhau, cùng nhau làm mấy chuyện vận động hữu ích cho thân thể, cùng nhau ra ngoài đi dạo một chút. Tóm lại là cùng nhau làm vài chuyện, bây giờ hình như toàn là làm một mình, hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Cho dù buổi tối có ngủ chung cái giường lớn, nhưng đáng tiếc là cũng giống như chưa chạm được vào lòng cô.
Vinh Hưởng bắt đầu nghĩ ngợi, rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào?
Buổi tối, anh cố ý chờ Vinh Nhung. Vinh Nhung tắm xong, ngồi trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng, sẽ phải mân mê tới nửa ngày tới khi mí mắt của anh đánh nhau thì mới chịu bò lên giường. Cô vào mới chui vào chăn đã bị Vinh Hưởng kéo vào trong lòng.
Vinh Hưởng ngửi mùi sữa thơm trên người cô, say mê hít hà. Điên cuồng bắt lấy cái lưỡi của cô rồi giở trò, Vinh Nhung vùng vẫy tượng trưng một chút rồi cuối cùng cũng để mặc anh. Vinh Hưởng vừa tiến vào vừa quan sát phản ứng của cô, vẫn còn cái bộ dạng nũng nịu lười biếng kia, vừa thấy đã khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu.
Cô đã nhũn ra như nước, thân thể úp sấp đang bắt đầu nhộn nhạo, phát ra tiếng rên nhè nhẹ. Hai tay Vinh Hưởng để bên người cô, bắt đầu gặm cắn làn da trắng nõn trên cổ cô, người vốn đang chìm đắm trong khoái cảm lại chợt mở mắt ra, che đi phần ngực không muốn anh hôn “Đừng, đừng lưu lại dấu hôn.”
Vinh Hưởng nheo mắt lại, suy nghĩ xấu xa dùng sức hôn lên môi cô một cái, “Tại sao?”
Trên mặt Vinh Nhung vẫn còn lơ lửng rặng mây hồng, theo động tác đung đưa của anh ở trên giường, giọng nói cũng trở nên đứt quãng, “Rất khó coi………”
Bị người khác thấy sẽ lúng túng có được không, mặc dù là ở nước ngoài, mặc dù người phương Tây đều rất cởi mở, nhưng bên cạnh cô cũng có không ít bạn bè người Hoa đấy.
Vinh Hưởng lại cứ cố tình cúi đầu mút mút trên cổ cô, ngay cả nụ hoa cũng không buông tha, “Anh sẽ để cho nó nhìn trông rất đẹp.”
Hai mắt Vinh Nhung trợn trắng, cong miệng lên nói, “Em không muốn cho mọi người biết mình có bạn trai……”
Sắc mặt Vinh Hưởng vô cùng khó coi, mấy lời này so với lời nói cô phải đi tham gia hoạt động không thể ở nhà với anh còn đáng giận hơn gấp trăm lần! Vinh Hưởng xoay đầu cô lại, không cho phép cô né tránh, “Cái gì gọi là không muốn cho người khác biết em có bạn trai?” Là anh không có bản lĩnh? Hay là cô gái nhỏ này đã lớn, đã có ý khác rồi hả?
Vinh Nhung liếc anh một cái, vội vàng vòng quanh cổ anh lấy lòng, “Đừng có đoán mò, không phải kiểu như anh nghĩ đâu.”
“Thế là kiểu nào?”
Vinh Hưởng đã hoàn toàn bị bao phủ bởi áp suất thấp, quanh người cũng tản ra sự khó chịu. Vinh Nhung vừa bị anh quát, sợ tới mức rụt cổ lại.
*
Kết quả là người đàn ông vừa nhỏ mọn lại ngây thơ bởi vì chuyện này nên phải ngủ phòng khách một tuần. Lúc hai người chiến tranh lạnh, Vinh Nhung cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, mỗi ngày ở trên bàn cơm đều thấy anh mang cái vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, đột nhiên có cảm giác rất muốn vươn tay bẹo má anh một cái, cảm thấy dáng vẻ này của anh có chút đáng yêu. Cực kỳ giống bộ dạng hờn dỗi lúc nhỏ khi bị cô đoạt mất cái điều khiển đồ chơi.
Thời điểm vừa nghĩ như thế, Vinh Nhung đã làm thật luôn.
Người kia đang nghiêm mặt hằm hè, đang đọc báo không hề phòng bị, trên mặt đột nhiên bị bao trùm bởi bàn tay ấm áp. Mặt cô tươi cười rạng rỡ, hai lòng bàn tay dùng sức cọ lên mặt anh, nhìn gương mặt vốn gầy gò của anh trở nên mềm mại, mặt mày cũng lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng mê hoặc, Vinh Nhung có một loại khoái cảm độc ác khi đã làm được vụ này.
Vinh Nhung giữ tư thế này, vì anh đang bị giữ chặt không ngẩng lên được nên cô cúi đầu hôn chụt một cái lên cánh môi kia. Vinh Nhung cười, vươn đầu lưỡi liếm môi một cái, “Khóe miệng còn dính tí sữa….”
Vinh Hưởng nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống, bàn tay vòng qua eo cô, thuận thế ôm cô đặt lên đùi. Trong đôi mắt đen như mực cũng hàm chứa ý cười, anh cúi đầu vén mái tóc của cô, từ từ cong khóe môi, “Vậy sao? Thì ra Nhung Nhung muốn uống sữa tươi….”
Mặt Vinh Nhung đỏ bừng, chợt phát hiện, thật ra thì thời điểm anh giận dỗi còn đáng yêu hơn. Ít nhất là nghiêm chỉnh hơn rất nhiều so với hiện tại.
*
Sự tình không giải quyết được gì, Vinh Nhung cũng không tiếp tục làm tới, nhưng trong lòng vẫn luôn vướng mắc về chuyện này. Anh thật không hiểu, rõ ràng là cô vẫn rất để ý tới anh, nhưng lại giấu diếm mình làm gì?
Chủ nhật Vinh Nhung cùng với các bạn trong câu lạc bộ đi cắm trại, Vinh Hưởng không có cơ hội được đi theo cô. Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên hai người tách ra lâu như vậy. Vinh Hưởng nằm trên giường, trong tay cầm điện thoại di động, do dự không biết có nên chủ động gọi điện hay không. Cô gái nhỏ kia thật là không có lương tâm mà.
Vinh Nhung giận dỗi, cuối cùng kéo chăn đi ngủ.
Vừa mới mơ mơ màng màng ngủ được một chút thì lại thấy vang lên âm thanh của điện thoại di động, anh thường ngủ không sâu giấc, nheo mắt lại thì thấy tin nhắn. Vừa thấy nội dung tin nhắn của Vinh Nhung đã giật mình bật dậy, vội vội vàng vàng tìm quần áo trong tủ để mặc vào.
Vinh Nhung tỉnh ngủ, thấy bóng lưng cao lớn quen thuộc đứng trong lều, cho là mình vẫn còn đang nằm mơ. Nhưng dụi dụi mắt, người kia lại chậm rãi xoay người, lúc nhìn cô còn khẽ cười cười. Vinh Nhung không tin nổi, “Anh… Sao anh lại biết mà tới?”
Vinh Hưởng thở dài, vén chăn lên kiểm tra vết thương bị rắn cắn của cô, thấy vết thương đã được băng bó ổn thỏa hơn nữa cũng không có dấu hiệu bị viêm nhiễm thì anh mới lộ ra dáng vẻ mệt mỏi do phải đi đường cả đêm, “Anh không yên tâm về em.”
Vinh Nhung nhìn ánh mắt lim dim của anh, vươn tay nắm lấy những ngón tay lạnh như băng của anh, cả thân thể dựa vào lòng anh, “Ngốc quá, chỗ này cách xa nội thành như vậy, đường núi lại khó đi, ban đêm anh đi không ngừng nghỉ mới là nguy hiểm.”
Vinh Hưởng có chút mất hồn ôm lấy người trong ngực, cuối cùng mệt mỏi xoay cổ, “Anh vừa đọc được tin nhắn của em đã cuống cuồng, làm gì còn nghĩ được nhiều như vậy. Trong đầu lại nghĩ tới lần đó em nhảy…” Anh không nói nữa, cuối cùng đặt một nụ hôn lên trán cô, “Về sau không cho tham gia mấy hoạt động này nữa, phải ở cùng với anh, không cho rời khỏi tầm mắt anh quá 24 giờ nữa.”
“……..”
Vinh Hưởng đột nhiên tới tham gia khiến cho rất đông người hiếu kỳ, trong đó có rất nhiều bạn nữ hai mắt tỏa sáng chạy theo hỏi về thân phận của Vinh Hưởng. Vinh Nhung còn chưa kịp mở miệng, Vinh Hưởng đã cười nói, “Anh là anh trai của Vinh Nhung, Vinh Hưởng.”
Vinh Nhung nhìn gương mặt mỉm cười của anh, nhất thời yên lặng.
Sau đó thì có không ít các cô thiếu nữ tìm cơ hội chủ động bắt chuyện với Vinh Hưởng, nói chuyện phiếm, lúc liên hoan cũng tìm lý do để được ngồi cạnh Vinh Hưởng. Vinh Nhung vô cùng bực mình, nhưng lại đuối lý.
Buổi tối buồn buồn ngồi ở bên hồ ném sỏi, Vinh Hưởng ngồi cạnh cô, im lặng nhếch môi. Vinh Nhung nhìn bộ dạng hả hê của anh, tức giận cầm một nhánh cây lên chỉ vào anh, “Anh…” cứng họng nhìn anh chằm chằm, tức đến không nói nên lời.
“…Anh làm sao?” Vinh Hưởng gọn gàng bắt được cánh tay đang phát run vì tức giận của cô, từ từ kéo tay cô vào trong miệng. Đầu lưỡi vờn quanh ngón tay mảnh khảnh của cô, cả người Vinh Nhung run lên, đỏ mặt mắng, “Đây là chuyện anh trai nên làm với em gái, hả? Anh trai!”
Vinh Nhung ôm eo cô, cười đến vô tội, “Không phải là em muốn giấu quan hệ của chúng ta không cho người khác biết sao?”
Vinh Nhung nổi đóa, cúi đầu tiếp tục lia sỏi, “Đó là bởi vì mọi người đều là sinh viên mới, rất nhiều người cũng không có bạn trai. Em không muốn khác biệt với mọi người, không muốn bị xa lánh, em muốn…. có thêm bạn bè….không muốn toàn bộ thế giới chỉ có mình anh, cũng không muốn…giống như kiếp trước vậy…”
Giọng nói của cô rất thấp, nhưng từng chữ từng chữ đều truyền vào tai Vinh Hưởng rất rõ ràng. Vinh Hưởng ngẩn ra, chợt nhớ tới lễ tang lạnh tanh của Vinh Nhung, tiệc lễ vắng vẻ…”
Trong lòng bắt đầu đau, anh ôm cô vào ngực, thật chặt, “Vậy sao lại không nói cho anh biết? Anh không có ích kỷ như vậy.”
Vinh Nhung ngẩng đầu lên, ánh mắt trong đêm tối vô cùng trong trẻo, “Em nói như vậy, anh không tức giận sao?”
Vinh Hưởng cười, sờ sờ chóp mũi cô, “Em không nói ra mới khiến anh tức giận.”