o trong, xuyên qua khe cửa, nhìn thấy Vinh Kiến Nhạc và Vinh Hưởng ngồi đối diện nhau trên salon phía trước bàn làm việc. Sắc mặt hai người rất khó coi, có vẻ như đang nói chuyện gì đó mất hứng. Vinh Nhung bối rối định tránh, nhón chân lên chuẩn bị rời đi.
“Mày có biết con bé là em gái mày không? Các ngươi làm như vậy chính là loạn luân có hiểu không!”
Giọng của Vinh Kiến Nhạc có vẻ rất tức giận, âm lượng cũng không nhỏ, Vinh Nhung vốn đã nhấc chân đi đành dừng lại. Tim nhảy thình thịch, không nhịn được lại tựa vào bên tường nghe ngóng.
Vinh Hưởng nhìn sắc mặt tái mét của cha mình, lạnh nhạt gật đầu, “Biết, lần trước lúc bắt gặp ông và Tống Hải Thanh tôi đã đoán được thân phận của cô ấy.”
Sắc mặt Vinh Kiến Nhạc tái nhợt một hồi, cắn răng lạnh lùng nói, “Vậy mà mày vẫn cùng với con bé như thế, con bé không thì thôi, làm sao mày có thể dung túng mình. Các ngươi như vậy, đúng là thiên lý bất dung.”
Vinh Hưởng buồn cười nhếch môi, cuối cùng vuốt vuốt ấn đường, “Cái gì gọi là thiên lý bất dung, chúng tôi yêu nhau mắc mớ gì tới thiên lý. Chúng tôi làm tổn thương người khác hay là phản bội hôn nhân sao? Ông có tư cách gì nói những lời này.”
“Mày!” Vinh Kiến Nhạc nghẹn họng nhìn trân trối. Ông ta phát hiện, từ năm mười bảy tuổi, hình như ông ta nên nhìn lại đứa con trai này thật kỹ một lần nữa. Trong mắt nó toát ra không phải là ánh mắt nên có của thiếu niên độ tuổi này.
“Mày đã quyết định cùng con bé ở chung một chỗ từ lâu rồi, mày lại dám mưu đồ chuyện như thế từ lâu rồi?” Vinh Kiến Nhạc trợn mắt không dám tin, “Khó trách lúc đó mày không để lộ chuyện bắt gặp tao và Tống Hải Thanh, mà dùng chuyện đó để uy hiếp tao nhận nuôi con bé, lại dùng nó để uy hiếp Tống Hải Thanh rời đi, mày đã sớm nghĩ xong xuôi thân phận con gái nuôi của nó ?!”
Vinh Hưởng không lên tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ông ta. Vinh Kiến Nhạc từ từ hòa hoãn, nghi hoặc nhìn anh, “Vậy tiền con cho Tống Hải Thanh là từ đâu ra? Sao con có thể có nhiều tiền để đưa cho Tống Hải Thanh như thế. Người phụ nữ như bà ta, nếu như không có quyển sổ tiết kiệm đáng giá như vậy, bà ta làm sao có thể đàng hoàng che dấu để thân phận của Vinh Nhung không bị bại lộ.”
Vinh Hưởng rũ mắt xuống, thở dài trong lòng, nói cho cùng, Vinh Kiến Nhạc cũng chỉ quan tâm đến tiền sao? Anh tựa vào ghế salon, mặt mày có chút phiền não, “Ông không cần phải để ý tiền kia vì sao mà có, tóm lại là không liên quan đến Vinh Thị. Còn nữa, đừng mang chuyện Vinh Nhung ra để uy hiếp tôi! Nếu như ông còn muốn Vinh Thị, không muốn sau khi ly hôn biến thành nghèo rớt mồng tơi, thì phải tiếp tục giữ kín bí mật về thân thế của Vinh Nhung. Như vậy, ít ra mẹ tôi cũng sẽ bớt hận ông một chút.”
Vinh Hưởng đứng dậy chuẩn bị rời đi, đến cửa lại dừng lại một giây, “Tôi nghĩ, nếu như thân phận của V42inh Nhung vẫn là con nuôi của ông, chuyện chúng tôi ở chung một chỗ thì mặt mũi của ông cũng chưa tới mức bị mất hết. Như vậy là vẹn cả đôi đường, vì sao ông không vui vẻ mà làm?”
Vinh Kiến Nhạc ngồi trên ghế salon, nhìn đứa con trai mới chỉ có mười tám tuổi của mình, có cảm giác vô cùng thất bại.
Vinh Hưởng ra khỏi phòng làm việc, mệt mỏi cào tóc, cuối cùng chậm rãi xoay người, cuối cùng tất cả73 đều kết thúc. Chuyện còn lại, chỉ cần chiếm được lòng của cô, anh sẽ có được tất cả.
Trong nháy mắt xoay người, anh lại đông cứng tại chỗ lãnh lẽo toàn thân. Vinh Nhung tựa bên tường, yên lặng nhìn anh, cuối cùng hướng về phía anh cười cười, “Có phải là anh, cũng có rất nhiều lời muốn nói với em?”