Tống Hải Thanh yêu mị, kiều diễm bốn mắt nhìn nhau, bà ta ở trên môi ông mà nỉ non, “Kiến Nhạc, không nên đau lòng. Còn có em, còn có em …… Yêu anh!”
Hô hấp của Vinh Kiến Nhạc cứng lại, ánh mắt u ám, “Bà ……”
“Xuỵt!” Ngón tay Tống Hải Thanh nhẹ nhàng đặt lên môi ông, “Đừng nói chuyện, để cho em yêu anh.”
“…”
Tống Hải Thanh quấn lấy thân thể ông ta mà từ từ trượt xuống, ngón tay lướt một đường qua lồng ngực bền chắc. Qua lớp vải vóc Tống Hải Thanh nhẹ nhàng hà hơi lên thân thể sớm đã có phản ứng của ông, ngẩng đầu mìm cười, “Cho dù anh không yêu em, nhưng nó rất thích đấy chứ?”
Hầu kết của Vinh Kiến Nhạc trượt xuống, đưa tay muốn đẩy bà ta ra. Tống Hải Thanh nhận ra ý đồ của ông, cúi người lưu loát kéo khóa quần xuống, đầu lưỡi một đường trêu trọc. Rất nhanh ngậm vào nó, ngón tay lại nhè nhẹ vỗ về.
Ánh mắt Vinh Kiến Nhạc buồn bã, ngẩng đầu tuyệt vọng nhắm mắt lại. Khoái cảm sung sướng trên cơ thể khiến ông cảm thấy mình thật xấu xa đáng hổ thẹn, vừa mới ra vẻ đạo mạo quyết định sẽ trung thành với vợ, giờ lại không thể tự khống chế mà làm tổn thương bà. Vinh Kiến Nhạc ông hóa ra cũng chỉ là kẻ ngụy quân tử nói một đằng làm một nẻo mà thôi. Đáng đời ông không Hồng Mộ yêu!
Vinh Kiến Nhạc dừng xe dưới nhà Tống Hải Thanh, thư ký Trương yên lặng chờ trong xe. Rất lâu sau đó Vinh Kiến Nhạc mới từ tòa nhà cũ kỹ kia đi ra, ông không nói một lời ngồi ở sau xe. Thư ký Trương cũng không nhiều lời, bèn lái xe về công ty.
Vinh Kiến Nhạc vẫn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, sự phiền não lộ ra giữa hai hàng lông mày. Vẫn thế, dây dưa cả một buổi chiều, phóng túng, giải thoát. Ông cho rằng mình đã được giải thoát, nhưng mà mọi chuyện đều không thay đổi. Ông không kháng cự được, nhưng gì ông không có được từ Hồng Mộ, Tống Hải Thanh đều cho ông. Nhưng, vẫn tuyệt vọng như vậy, trái tim trống rỗng này, ai lấp cũng không đầy.
“Tới quán trà Mộ Kỳ.” Vinh Kiến Nhạc chợt ra lệnh. Thư ký Trương hơi sửng sốt một chút, lập tức cười nói, “Vâng, có đặt hoa không ạ?”
Sắc mặt Vinh Kiến Nhạc hơi tỉnh táo, “Khi nào thấy cửa hàng hoa thì dừng lại đợi, tôi tự mình chọn.”
“Vâng.”
Thư ký Trương nhìn ông chủ của mình qua kính chiếu hậu, mặt mày hớn hở. Ông chủ cùng phu nhân quan hệ thật tốt, mấy chục năm nay đều như vậy, mỗi ngày tan sở sẽ tự mình tới quán trà đón phu nhân. Còn thỉnh thoảng tặng hoa tạo sự kinh ngạc, thư ký Trương thở dài hâm mộ, tương lai mình nhất định phải gả cho một người đàn ông như thế. Mặc dù kiểu đàn ông thành công này thỉnh thoảng sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng mà, tấm lòng của ông chủ đối với phu nhân quả thật chưa từng thay đổi. Phu nhân lại luôn dịu dàng, chưa từng thấy bà cau mày, ngược lại người phụ nữ như Tống Hải Thanh mới thực sự là hoa bướm.
Vinh Kiến Nhạc cũng không nghe được tiếng lòng hâm mộ của cô thư ký, ông chỉ cảm thấy tội lỗi của mình ngày một sâu. Chỉ có nhanh chóng nhìn thấy Hồng Mộ, đối xử tốt với bà, yêu thương bà vô điều kiện, mới khiến ông cảm thấy bản thân được trấn an.
*
Vinh Hưởng đưa Vinh Nhung về nhà, suốt đường đi tâm trí của Vinh Nhung đều không tập trung, muốn suy nghĩ xem Tống Hải Thanh rốt cuộc định làm gì. Vinh Hường nhìn cô mất hồn, bóp mũi cô. Vinh Nhung bị đau, lại không thở được, nói giọng ồm ồm “Đau”, tức tối bắt lấy tay anh.
“Nghĩ gì vậy, sắp đụng luôn vào cột điện mất, có soái ca ngời ngời như anh ở bên cạnh, em còn thất thần vì cái gì thế?”
Hai người đi trên đường về nhà, đêm đông, trời đầy sương. Mỗi lần nói chuyện lại phả ra một làn hơi trắng, Vinh Nhung nhìn người con trai mặc áo lông màu trắng trước mắt, trong lòng không khỏi lo lắng.
“Không nghĩ gì hết …… Anh à, anh sẽ đi đâu học đại học?” Hỏi câu điên khùng, suy nghĩ một chút lại mở lời, “Tới lúc đó chúng ta thi cùng một thành phố, sau này sẽ ở lại đó. Không cần quay về nữa có được không?”
Anh cau mũi một cái, động tác nghịch ngợm như vậy trên gương mặt anh tuấn tuyệt không khó coi, “Sau này chúng ta sẽ xuất ngoại, sau đó có cuộc sống ở nước ngoài …… Sinh những đứa trẻ.” Vinh Hưởng ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mềm mại, “Ở nơi đó, không có ai biết về chúng ta, chúng ta có thể giống như những cặp vợ chồng bình thường khác.”
Vinh Nhung cảm thấy hốc mắt đầy nước, thì ra trong kế hoạch của anh ấy, luôn có cô.
“Cảm ơn.” Vinh Nhung tựa vào vai anh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, “Cảm ơn anh.”
“…… Em nói không cần thì sao?”
“…… Em vừa nói cảm ơn mà.”
“……” Sau đó em lại nói không cần? Muốn trả thù sao?