Minh Thành Hữu lại đưa tầm mắt hướng tới hồ bơi lần nữa.
"Từ trước tới giờ không thấy có cá bơi qua."
"Anh phải câu được, buổi tối tôi sẽ làm cá kho tàu cho anh".
Hắn để cần câu qua một bên, thân thể hơi nghiêng, ánh mắt không che giấu nghiêm túc.
"Phó Nhiễm, chính xác là em rất dễ thỏa mãn."
Ánh mắt không giấu được vết thương, rốt cuộc bị hắn nhìn thấu. Phó Nhiễm như muốn chạy trốn, cô chợt đứng dậy, Minh Thành Hữu đưa tay kéo lấy tay Phó Nhiễm, cô cố gắng hất ra, nhưng không ngờ bàn chân lại trượt nên ngã xuống bể bơi. Nước lạnh như băng bao trùm lấy hơi thở, Phó Nhiễm nhìn thấy dây câu của Minh Thành Hữu vẫn còn trôi nổi ở trên mặt nước. Lúc này cô đã thành cá mắc câu thật. Minh Thành Hữu nhảy vào trong bể bơi, thân thể Phó Nhiễm được cho thêm nguồn nhiệt ngay lập tức quay người ra, hai tay ôm lấy cổ của hắn thật chặt. Minh Thành Hữu kéo cô lên bờ, Phó Nhiễm lạnh run lẩy bẩy, hắn dùng khăn tắm ôm cô lên lầu.
"Buổi tối có tiệc lớn rồi".
Phó Nhiễm tắm xong trùm chăn ngồi ở mép giường, Minh Thành Hữu đứng thẳng người vụng về sấy tóc cho cô, chốc lát trong hốc mắt Phó Nhiễm đỏ bừng, cô không ngừng hít thở, bên tai phát ra tiếng ong ong. Cô nhìn tóc mình được đầu ngón tay Minh Thành Hữu xuyên qua, Phó Nhiễm ngây người nhìn chằm chằm mũi chân mình. Không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng máy sấy tóc.
Lầu dưới truyền đến tiếng chuông cửa, Minh Thành Hữu xuống lầu lấy đồ. Trong túi là quần áo và giày, còn có cả bộ đồ lót. Phó Nhiễm thay xong quần áo ra khỏi phòng tắm, Minh Thành Hữu tiến lên, hai tay ôm chặt hai bên hông cô.
"Hai năm qua đến một chút cũng không thay đổi
Ngón trỏ hắn đặt ở lưng quần Phó Nhiễm, cô đưa tay đẩy tay hắn ra. Phó Nhiễm tìm túi xách, mang cả giày vào, sau khi thu thập xong chuẩn bị rời đi. Minh Thành Hữu chỉ chỉ bộ lễ phục nằm ở ghế sô pha trong phòng khách.
"Đây là anh cố ý đặt cho em. Cầm lấy đi."
Lễ phục của nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới bị Phó Nhiễm chà đạp thành như vậy, cô cẩn thận đi tới cầm trong tay.
"Cám ơn."
Minh Thành Hữu đi vào phòng bếp, kéo cửa tủ lạnh.
"Đồ của em trả cho em này."
Phó Nhiễm đi tới phía sau hắn, thấy Minh Thành Hữu lấy ra hộp bánh ngọt từ bên trong, mà áo ngực của cô bị hắn nhét vào trong hộp bánh ngọt.
Trong nháy mắt Phó Nhiễm đứng đơ ngay tại chỗ.
Ngón trỏ Minh Thành Hữu khều khều dây ngực đưa tới trước mắt Phó Nhiễm, cô tiện tay đoạt lấy nhét vào trong túi xách.
" Để anh đưa em về."
"Không cần."
Phó Nhiễm cầm đồ đi ra ngoài. Nghe phía sau có tiếng gọi với theo, lời nói đại loại là không làm cho hắn món cá kho tàu.
Phó Nhiễm gọi đi taxi đến quán rượu, sau đó lái xe về nhà. Xa xa thấy một chiếc xe dừng ở cửa chính Phó gia chừng 100m, Phó Nhiễm thả chậm tốc độ, nhìn thấy Minh Tranh dựa vào cửa sổ xe, sắc mặt trầm tư, nghe được tiếng động ngẩng đầu lên.
Phó Nhiễm đem xe dừng ở ven đường, đẩy cửa xe xuống.
"Ca ca."
Gương mặt Minh Tranh trầm xuống, đi thẳng đến gần Phó Nhiễm.
"Đi đâu?"
Lúc này Phó Nhiễm mới nhớ tới di động hiển thị hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ của Minh Tranh.
"À, buổi tối có chuyện nên qua đêm ở nhà bạn."
"Anh gọi điện thoại sao không nghe máy?"
Dáng người cao ráo của Minh Tranh chiếm ưu thế, bóng đen từ từ tràn qua đỉnh đầu Phó Nhiễm.
"Tối hôm qua uống nhiều quá, bây giờ vẫn chưa tỉnh táo".
Tầm mắt Minh Tranh lướt qua Phó Nhiễm, thấy bộ lễ phục của cô treo ở ghế lái phụ.
"Chuyện ngày hôm qua anh có nghe qua, sao không đến tìm anh?"
Phó Nhiễm khẽ nhún vai.
"Tôi đưa Xèo Xèo tới bệnh viện, ra ngoài cũng đã trễ."
Phó gia vốn muốn mời cả Minh Tranh, nhưng Phó Nhiễm không muốn bên ngoài sẽ đồn cô cùng Minh Tranh liên quan đến nhau, nên cô khiến Phạm Nhàn từ bỏ suy nghĩ đó. Minh Tranh đem món quà đã chuẩn bị trước đưa cho Phó Nhiễm.
‘‘Sinh nhật vui vẻ.’’
Phó Nhiễm ngắm nhìn, thần sắc do dự ngẩng đầu lên, Minh Tranh mở lòng bàn tay ra, là một hộp trang sức vải nhung màu đỏ, nhìn cũng biết bên trong là gì.
"Ca ca, món quà quá đắt, tôi không thể nhận."
"Chỉ là quà sinh nhật thôi mà".
Ngón tay Minh Tranh từ từ nắm chặt, ánh mắt làm người ta không đoán được tâm tình, Phó Nhiễm kiên quyết lắc đầu.
"Nếu như đổi thành món quà khác, tôi đều có thể nhận, nhưng là. . . . . ."
"Tiểu Nhiễm!"
Phạm Nhàn ra tới cửa nhìn xung quanh.
Nghe được tiếng bước chân càng lúc tới gần, Minh Tranh rút tay lại, hắn nhét hộp quà vào túi, thần sắc trên mặt đã khôi phục như cũ. Phó Nhiễm thấy hắn không nói gì, cô cố tỏ vẻ thoải mái nói.
"Hôm khác anh còn phải tặng lại quà cho tôi".
"Minh tổng cũng ở đây."
Phạm Nhàn đi tới trước mặt.
"Bác gái! Bác gọi tên con là Minh Tranh được rồi."
"Vào trong nhà ngồi chơi."
Minh Tranh nhìn cửa chính của Phó gia rộng mở, lại nhìn sang Phó Nhiễm.
"Không, cháu còn có việc ở công ty, xin phép đi trước".
Phó Nhiễm kéo Phạm Nhàn đứng ở bên cạnh, Phạm Nhàn gật đầu.
"Lần sau nhất định phải vào nhà chơi."
"Được ạ! Hẹn gặp lại bác."
Phạm Nhàn bộ lễ phục của Phó Nhiễm đưa cho má Trần.
"Khiến Tiểu Cố tới bắt đền cửa tiệm đó đi, để quản lý bên kia xử lý chuyện này."
Phó Nhiễm mới thay giầy xong, liền nghe tiếng còi xe inh ỏi, một chiếc xe Audi màu trắng lái vào sân, tìm chỗ đậu xe xong, người trong xe đẩy cửa ra lấy ra một đống đồ từ cốp sau.
Vưu Ứng Nhuỵ vẫy vẫy tay ý bảo má Trần tới giúp một tay. Những hộp quà xa xỉ cùng túi xách, từng cái một chuyển vào phòng khách Phó gia, Vưu Ứng Nhụy đem túi xách LV sản xuất với số lượng hạn chế để trên bàn trà, tay phải mang chiếc vòng kim cương đưa tay vén tóc rối sang một bên.
"Mẹ, con mua cho mẹ mấy bộ y phục, còn có chút quà cho cha cùng Tiểu Nhiễm."
Vưu Ứng Nhuỵ đi tới trước mặt Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, chuyện hôm qua thật thật xin lỗi, may mắn là bạn của cô không có việc gì."
"Nhuỵ Nhuỵ, con mua nhiều đồ như vậy làm gì?"
Trong ánh mắt Phạm Nhàn lại không nhìn thấy niềm vui.
" Kiếm được tiền cũng không dễ dàng gì."
"Con muốn mua cho mọi người thôi."
Vưu Ứng Nhuỵ kéo tay Phạm Nhàn, lấy ra một hộp nằm trong túi xách.
"Mẹ, lúc ấy con mới nhìn đã thấy cái này rất hợp với mẹ."
Phó Nhiễm ngồi trên ghế sa lon, lấy di động nhắn tin cho Tống Chức, Phó Nhiễm rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời là cô cùng đứa bé phục hồi rất tốt.
Vưu Ứng Nhụy kéo Phạm Nhàn xem từng món một, Phó Nhiễm ngẩng đầu, trong lòng lại cc kỳ yên tĩnh, mỗi người thích sống theo cách khác nhau, giống như cô rất ít mua đồ xa xỉ, chưa nói tới là những món đồ đó cô có thích hay không. Có lúc nhìn thấy món đồ ý, dù là đắt cũng sẽ mua, nhưng chưa bao giờ mù quáng mua, càng không dùng những thứ này để đặt thành tiêu chuẩn cuộc sống có tốt hay không. Vưu Ứng Nhuỵ khó khăn mới được về mấy ngày, bây giờ lại sốt ruột muốn đi ra ngoài cùng nhóm bạn. Phạm Nhàn nhìn quần áo trải đầy trên bàn, bà cũng nói má Trần tới lấy. Phó Nhiễm nhìn hai chân mày Phạm Nhàn lo lắng nhíu chặt.
Phạm Nhàn im lặng, Phó Nhiễm thấy bà không có ý trả lời, vốn chỉ thuận miệng hỏi, cô cũng không muốn tiếp tục.
"Mẹ, con lên phòng trước".
"Tiểu Nhiễm".
Phàn Nhàn kéo tay Phó Nhiễm ý bảo cô ngồi lại cùng bà.
"Trong lòng mẹ thật thật lo lắng cho Nhuỵ Nhuỵ, trước kia luôn nghĩ để nó trở lại Vưu gia không quen cuộc sống ở đó cho nên muốn nhận nó luôn. Dù sao cũng làm con gái chúng ta hai mươi năm.. Nó nói muốn đi học nước ngoài, mẹ bắt đầu nhận được quà do nó gửi tới, mẹ nghĩ con bé có thể kiếm tiền mua những thứ này cũng bình thường. Nhưng lần này về lòng mẹ cảm thấy rất bất an, hỏi riêng con bé, nó cũng không gạt mẹ nói ở nước ngoài có bạn trai rất giàu có, cụ thể lại không chịu nói. . . . . ."
"Mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều, cô ấy nên biết mình nên làm gì."
"Mẹ sợ nó đi chệch đường, con gái không sợ là không gả được, chỉ sợ gả nhầm nơiPhó Nhiễm an ủi mấy câu, Phạm Nhàn vỗ vỗ tay của cô.
"Con nói Nhuỵ Nhuỵ có làm chuyện không nên làm không, trong lòng mẹ sao có thể chịu được?"
Phạm Nhàn khó chịu nói, ngược lại, nhìn Phó Nhiễm bên cạnh lại rất an tâm. Đứa con gái này làm việc gì cũng hiểu chuyện, ngoại trừ việc muốn hủy hôn ước với Minh gia là chuyện ngoài dự kiến của bọn họ, còn lại là rất có chừng mực.
Vương Nhứ Đình kéo tay Vưu Ứng Nhuỵ đi dạo phố.
"Nhuỵ Nhuỵ, sao cậu lại mua đồ cho Phó Nhiễm mà không đem cho bọn mình, thật lãng phí."
"Ai cho cậu gây chuyện chứ?"
Vưu Ứng Nhuỵ đi vào tiệm nước hoa.
"Tớ không đi được không? Nếu không có cậu không biết mẹ cậu sẽ nói tớ ra sao."
"Tớ cũng là giúp cậu hả giận thôi!"
Vưu Ứng Nhuỵ đưa Vương Nhứ Đình tới trước quầy.
"Phải nhờ tới cậu sao? Về sau, tự nhiên sẽ có người giúp tớ."
"A, lời này…"
Vương Nhứ Đình kề bên tai Vưu Ứng Nhuỵ.
"Là bạn trai cậu sao? Nói nhanh đi, cậu giữ bí mật quá đấy, làm tớ suy nghĩ…"
"Vội gì chứ?"
Vưu Ứng Nhuỵ vừa thử nước hoa. "Có cơ hội sẽ giới thiệu hai người với nhau."
"Đúng rồi,nhớ Minh Tam Thiếu chứ?"
Vưu Ứng Nhuỵ hơi bần thần. "Nhớ, sao thế?"
" Mấy hôm nay trên tin tức đều nhắc tới hắn, hiện tại Tam Thiếu là tổng giám đốc của tập đoàn MR. Nghe nói dạo này Phó Nhiễm và hắn luôn ở cạnh nhau, có lời đồn là có thể bọn họ sẽ quay lại."
Vương Nhứ Đình nhận lấy lọ nước hoa Vưu Ứng Nhuỵ đưa qua.
"Quay lại?"
Trong mắt Vưu Ứng Nhuỵ đầy châm chọc.
" Ban đầu không phải rất quyết tâm ra đi sao?"
"Dĩ nhiên là cô ta muốn trèo cao, nhớ bộ lễ phục hôm qua không? Cậu nói đi ngoài Minh Tam Thiếu, ai có thể đặt được?"
Vưu Ứng Nhụy hiểu ra, nở nụ cười châm chọc, ý bảo nhân viên lấy ra lọ nước hoa xa xỉ.
" Để ý nhiều như vậy làm gì? Chuyện của người khác sợ không tới lượt chúng ta lo."
"Dù sao tớ vẫn không ưa cô ta, trước kia ỷ có chỗ dựa là Minh gia, bây giờ còn có thể đòi hơn ai? Bộ dạng thật đáng ghét!"
Vương Nhứ Đình thấy trên quầy để một loạt lọ nước hoa, cô ta khẽ giật mình đẩy đẩy Vưu Ứng Nhuỵ.
"Điệu bộ này của cậu, rất khoa trương đi?"
"Có gì kỳ quái đâu, thích thì mua thôi."
Vưu Ứng Nhuỵ bảo nhân viên in hoá đơn và gói lại. Cô tiện tay lấy hai túi đưa cho Vương Nhứ Đình.
"Tặng
"Chính xác là cậu giàu to rồi?"
"Đi! Ra ngoài đi dạo thêm chút nữa".
" Nhuỵ Nhuỵ, rốt cuộc người yêu cậu làm gì? Lợi hại hơn so với Minh Tam Thiếu sao? Tớ rất không muốn thấy Phó Nhiễm vui vẻ!"
Vưu Ứng Nhuỵ không trả lời ngay, cô đút tay vào túi áo, khẽ giương cằm nói.
"Trên đời này, thật sự có ai có thể cười đến cuối cùng đây?"
Hôm sau Phó Nhiễm đi bệnh viện thăm Tống Chức. Đi ở hành lang từ xa đã nghe tiếng của Tống Chức.
" Ai u, nằm cũng không nằm được, lúc nào mới có thể về nhà đây?"
"Bác sĩ muốn em dưỡng thai thật tốt. Em nên nghe lời họ thôi."
"Vậy không phải là làm em tức chết?"
Phó Nhiễm đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy Nam Bình đang gọt táo.