Minh Thành Hữu, Tự Hạ Thấp Mình Cũng Đừng Làm Trước Mặt Tôi
Những người kia ai lại không biết Minh Tam Thiếu?
Trước kia, đại diện cho cái tên Tam Thiếu này là nổi tiếng cùng quyền lực rất cao. Bộ dạng này của hắn, nếu là mấy tháng trước đây nhất định sẽ có không ít người tới nịnh bợ, nhưng bây giờ người khác gọi hắn là Tam Thiếu, nhiều phần còn lại là nhạo báng.
Bây giờ Minh Thành Hữu cùng thái tử bị phế ngày xưa không có gì khác biệt, Huống Tử nói rất đúng, hắn chính là vũng nước đục.
Hắn đỡ thân cây ói đến nỗi hết sức mệt mỏi, mồ hôi sau lưng dán chặt vào áo, cặp chân mềm nhũn đang từ từ khụy xuống.
Thấy sắp đặt mông ngồi vào chỗ vết bẩn.
Phó Nhiễm bước nhanh đến phía trước, vịn hông của hắn trước khi cánh tay hắn tê liệt ngã xuống. Cô đem cánh tay trái của Minh Thành Hữu vòng qua bả vai của mình, mang hắn đi về phía xe dừng ở ven đường.
Bước chân hắn lảo đảo, trọng lượng hắn nặng ép đến nỗi thiếu chút nữa Phó Nhiễm không thở nổi, thật vất vả mới đưa Minh Thành Hữu nhét được vào ghế lái phụ, sau đó giúp hắn thắt dây an toàn.
Bàn tay hắn đưa về phía Phó Nhiễm, đặt sau gáy cô, như có ý đồ muốn hôn.
Phó Nhiễm bỏ dây an toàn trong tay ra, tay đẩy lồng ngực hắn.
"Nếu anh còn có thể đi, hãy tự mình thuê xe đi."
Quả nhiên tay Minh Thành Hữu ngoan ngoãn đặt xuống bên cạnh.
Cô ngồi vào ghế lái, đầu Minh Thành Hữu gối vào thành ghế sau lưng, hai mắt nhắm chặt, đôi mắt có đầu lông mi dài khép lại thành nửa hình quạt ám ảnh, hô hấp hắn gấp gáp dáng vẻ giống như rất khó chịu, Phó Nhiễm mở cử sổ xe xuống cho gió lùa.
"Không sao chứ?"
Không có đến một trả lời.
Đối diện là một chiếc xe lao nhanh tới mãnh liệt, Phó Nhiễm hoảng hốt, tay lái nghiêng đi, chỉ thấy mấy chiếc xe thể thao lần lượt lướt qua từ sát bên cạnh xe cô, tốc độ kinh người, rõ ràng là đang đua xe.
Cùng lúc đó, tiếng phanh thắng gấp cùng tiếng người đàn ông bên không kìm được kêu rên.
Cô cho tốc độ xe chậm lại, lúc này mới thấy Minh Thành Hữu lấy tay che trán, mới vừa rồi cô quên không thắt lại dây an toàn cho hắn.
Phó Nhiễm đem xe dừng sát ở ven đường, bánh xe mới dừng lại, đã thấy Minh Thành Hữu nhanh chóng đẩy cửa bên cạnh ra đi nôn mửa liên tục.
Thật cố gắng vất vả mới đưa được hắn trở về Y Vân Thủ Phủ, Phó Nhiễm nhấn chuông cửa một hồi lâu cũng không thấy Tiêu quản gia ra ngoài, cô không có cách nào khác, đành phải đưa tay vào túi áo bên trong của Minh Thành Hữu móc ra chìa khóa của hắn.
Cố hết sức đem hắn nửa túm nửa kéo và phòng, mới chuẩn bị đẩy hắn lên giường, bước chân Minh Thành Hữu lại xốc xếch mà đi đến phòng tắm.
Ngay sau đó Phó Nhiễm nghe được âm thanh của vòi hoa sen trong phòng tắm truyền đến, hiển nhiên là hắn đã tỉnh rượu.
Phó Nhiễm cầm lấy túi bên cạnh lên chuẩn bị rời đi.
Mới đi tới cửa, đột nhiên trong phòng tắm truyền đến mấy tiếng lách cách liên tiếp, cô vểnh tai, ngoài tiếng nước chảy tí tách chính là im lặng mãi.
"Minh Thành Hữu?"
Cô đứng ở cửa, vỗ cửa nhẹ nhẹ.
Không thấy tiếng trả lời.
"Minh Thành Hữu!"
Phó Nhiễm dùng sức đấm cửa, không suy nghĩ thêm, cô mở cửa nhanh chóng đi vào.
Trong phòng tắm bừa bãi, quần áo thay ra vứt đầy ra đất, tất cả đồ dùng tắm rửa cùng các loại tinh dầu cũng bị gom lại trên mặt đất.
Minh Thành Hữu cả người trần truồng nằm thẳng tắp ở nền đá cẩm thạch lạnh như băng, trên bồn rửa tay cách đó không xa, nước súc miệng cùng kem đánh răng cũng bị đổ xô rơi xuống.
Hẳn là vòi hoa sen phun ra là nước lạnh, Phó Nhiễm đi tới đóng chặt van nước, nửa người trên bị nước bắn tung tóe ướt hơn một nửa. Cô lấy áo choàng tắm trong tủ áo choàng tắm đắp lên cho Minh Thành Hữu nằm dưới đất, hắn nhắm mắt không nói gì, khắp người nồng nặc mùi rượu.
Chỉ dựa vào hơi sức của cô đã rất khó có thể kéo hắn đứng dậy rồi, chứ không nói đến là đem Minh Thành Hữu ra khỏi phòng tắm. Phó Nhiễm dứt khoát đá chai lọ trên đất ra một bên, sau khi lót một chiếc khăn lông dưới lưng Minh Thành Hữu, cầm hai cánh tay của hắn kéo hắn đi ra ngoài.
Kéo một mạch tới bên giường, lại cố hết sức đưa hắn lên giường.
Phó Nhiễm bị cánh tay Minh Thành Hữu ôm lại, cô nằm ở trước ngực hắn, Minh Thành Hữu nhân thể lật người đè cô xuống, giọt nước trên mái tóc ngắn chưa khô nhỏ xuống cổ Phó Nhiễm, cô ngẩng đầu dậy, đưa hai tay ra đẩy.
Hắn có thể đổ vạ cho lý do say rượu nên không tỉnh táo, cho nên nhắm mắt lại liền có thể làm càn.
Cách một lớp vải, Phó Nhiễm cảm thấy hai tay của hắn đang sờ soạng trên người cô, hai tay giống như có lửa nóng xâm nhập vào bên trong cơ thể, đôi môi mỏng che lấp môi cô có mùi vị nước súc miệng mát mẻ. Một tay hắn giữ chặt gáy Phó Nhiễm, một tay bắt đầu vén áo của cô lên. Lưỡi lại linh hoạt tiến sâu hơn, gần gũi lưu lại hương vào từng góc trong miệng.
Trước đó hắn còn biết tắm rửa sạch sẽ, sao như chưa từng giống một người say
Những trò của Minh Thành Hữu, bình thường không phải là Phó Nhiễm chưa từng lĩnh giáo. Cô thẹn quá hóa giận muốn giãy giụa, người đàn ông khi muốn làm chuyện đó đều mạnh mẽ mà kịch liệt, thậm chí có thể bất chấp tất cả. Hắn bị cô đẩy trở lại vào giữa giường mềm mại không dậy nổi, miệng lại bị bịt kín như thú bị rơi vào bẫy, giãy giụa vô ích.
Hai người giống như đang đánh nhau, cái chăn gấp lại chỉnh tề không biết bị người nào gạt rơi xuống đất, Phó Nhiễm giống như sắp không hít thở nổi, vô số lần cảm giác đau đớn đánh thẳng vào trí óc.
Cuối cùng Minh Thành Hữu không hề dùng sức như vậy nữa, từ từ áp sát bên má cô hôn hướng cổ.
Phó Nhiễm thở dốc, đợi đến lúc hôn xong, cô liếc về hướng bên cạnh, sau đó nói ra một lời trống rỗng.
"Minh Thành Hữu, lần đầu tiên của chúng ta là như vậy, bây giờ anh lại muốn lặp lại trò cũ sao?"
Nụ hôn bên tai cô dừng lại, chạm vào nơi nóng như lửa đốt, Minh Thành Hữu đưa tay giữ lấy cằm Phó Nhiễm, đem cô quay ra hướng mình.
Cặp mắt Minh Thành Hữu thâm thúy sâu xa, động tác ngón tay hắn khiến cho cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không gợn lên một chút nửa phần men say, cô không khỏi cười lạnh ra thành tiếng, cũng chỉ có cô mới ngu, cô nên nhìn hắn say chết ở đầu đường cũng không nên tới lo cho hắn làm gì.
"Anh đã nói rồi, làm một lần với làm một trăm lần cũng không có gì khác biệt."
Hắn hoàn toàn không để ý tới từ ngữ nói ra, chóp mũi Phó Nhiễm không ngừng chua xót.
Hai người giống như con nhím ôm chặt lấy nhau trong trời đông, cũng không đem đối phương đẩy ra xa hơn.
"Vậy anh cũng phải hỏi tôi một chút là có đồng ý hay không"Trí nhớ của em thật là kém."
Minh Thành Hữu giơ tay lên vén tóc rơi trên trán cô.
"Lần đầu tiên em cũng đã nói với anh như vậy, chính là anh biết em sẽ không đồng ý, cho nên mới không muốn mở miệng hỏi em."
Làn da Phó Nhiễm bị tay hắn mơn trớn căng thẳng.
"Anh muốn làm gì? Anh đừng quên rằng chúng ta đã hủy hôn ước rồi."
"Ai quy định nhất định là phải cưới rồi mới có thể lên giường? Vậy bằng mọi cách anh phải đính hôn? Vậy anh. . . . . . sẽ bị bao nhiêu phụ nữ vứt bỏ?"
"Chuyện như vậy anh tình tôi nguyện, chưa nói tới việc người nào vứt bỏ người nào."
Phó Nhiễm thừa dịp hắn chưa chuẩn bị muốn đẩy lồng ngực đè ở trên người cô, nhưng cuối cùng bởi sức lực không đủ mà lần nữa bị đè trở lại, cô cố tự trấn tĩnh nói.
"Anh đường đường là Minh Tam Thiếu, sẽ không dùng loại thủ đoạn này chứ?"
"Đến nông nỗi này em đừng dùng lời nói như vậy khích bác anh, lời này em nên đi nói với ca ca của em, hiện tại thân phận này của anh phải cưỡng ép thì mới thật đúng."
Minh Thành Hữu tách chân Phó Nhiễm ra, cô nhận biết được là hắn không giống như đang nói đùa.
"Minh Thành Hữu!"
"Buông tôi ra!"
Tóc buộc sau gáy trong lúc giằng co bị xổ tung ra, Phó Nhiễm sợ hãi hoảng hốt.
"Tiêu quản gia, Tiêu quản gia, có ai không
Minh Thành Hữu che miệng của cô, trong mắt lộ ra khổ sở khó tả.
"Từ khi nào thì như vậy, ngay cả khi anh muốn em cũng trở nên khó khăn như vậy?"
Phó Nhiễm há miệng cắn tay hắn, trong nháy mắt răng nhọn đâm thủng vào da thịt, loại đau này lại không thể làm trí óc Minh Thành Hữu tỉnh táo, dòng máu ấm áp tràn ra khóe miệng, cô cảm thấy có một loại chất lỏng nồng nặc lần lượt đang chảy xuống khuôn mặt.
Có một số thứ, cuối cùng cũng mất đi sau khi khăng khăng cố giữ lấy.
Mặc dù hắn dịu dàng hết mức có thể, cuối cùng những kích thích ham muốn có được khi hắn ra vào cơ thể cô.
Minh Thành Hữu phát hiện ra, hóa ra cũng chỉ là hắn suy nghĩ quá đơn giản, mặc kệ tất cả, hẳn là chưa bao giờ thấy trống rỗng. Như có một vật quan trọng vụt qua trong tầm tay, mặc cho hắn nắm chặt bàn tay cũng không lấy lại được.
Hắn buông tay ghìm chặt thắt lưng Phó Nhiễm ra, khuôn mặt cô áp xuống gối, một lúc lâu sau không thấy động tĩnh gì.
Bên trong gian phòng tràn ngập hương vị tình dục nồng đậm, một lúc lâu sau không tiêu tan.
Minh Thành Hữu nằm bên cạnh, lấy điếu thuốc ra đốt.
Hắn gặp được Phó Nhiễm trong lúc không say thật sự, chỉ là sau khi tắm nước lạnh thì lại tỉnh táo lạ thường, trong đầu tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.
Nhưng cố tình tạo ra bộ dạng này xuống dốc này, lại là chuyện lý trí không muốn nhất.
Phó Nhiễm bò dậy, mắt không nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, cô nhặt quần áo vứt trên mặt đất lên, xoay người mặc lại từng thứ một.
Minh Thành Hữu dựa vào đầu giường nhìn Phó Nhiễm, dưới ánh đèn phần lưng trần trắng nõn của cô tạo thành một bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp, nhưng hắn lại không có lòng dạ nào thưởng thức.
"Phó Nhiễm?"
Cô cũng không quay đầu lại, mặc xong quần lại nhặt dây buộc tóc lên buộc lại tóc, đợi sau khi sửa sang lại gọn gàng lúc này mới cầm túi của mình lên.
Phó Nhiễm vòng qua cuối giường đi ra ngoài, hai chân dừng lại trước quầy rượu cách đó không xa.
"Minh Thành Hữu, về sau nếu anh muốn tự hạ thấp mình cũng đừng làm trước mặt tôi, về sau tất cả chuyện của anh tôi sẽ không quan tâm, dù là anh chết ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không thương hại anh nữa."
"Đợi đã nào...!"
Minh Thành Hữu hít điếu thuốc thật sâu.
"Em đang nói đây là em thương hại tôi?"
Phó Nhiễm không muốn lãng phí thời gian cùng hắn nói về đề tài này, cô kéo cửa phòng ra nhanh chóng rời đi.
Vội vã đi tới tầng dưới cùng, nhờ ánh đèn xuyên qua từ ngoài cửa sổ, hơn nữa quen thuộc đối với nơi này nên miễn cưỡng cô cũng tìm được ra tới cửa.
Đi tới giữa đại sảnh thì ánh đèn lại đột nhiên mở ra, ánh sáng chói mắt làm cô không trốn đi đâu được, theo bản năng cô lấy tay che kín mắt đang khó chịu.
Tiêu quản gia nghe thấy động tĩnh từ phòng đi ra, nhìn thấy bộ dạng Phó Nhiễm bỗng sợ hãi.
Lý Vận Linh mặc đồ ngủ đứng ở cửa cầu thang, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ cùng đùa cợt, Phó Nhiễm không nghĩ là bọn họ đều ở đây.
"Tiểu Nhiễm, thật sự là ta đã xem thường cô, mới vừa hủy hôn ước chẳng lẽ lại không bỏ được nơi này? Nếu lén lén lút l trở lại sao không ở lại qua đêm?"
Phó Nhiễm buông tay ra, trong lời nói Lý Vận Linh cố ý làm cho cô khó chịu, sao cô có thể nghe không ra.
"Tôi nghĩ bà đã hiểu lầm, Minh Thành Hữu uống rượu say ở Mê Tính, ngã xuống ở ven đường không có một ai chịu đưa hắn trở về.Nếu hiểu được lòng