Phó Nhiễm đứng ở một góc, mãi lâu sau cũng không nhúc nhích, cửa chính của phòng giải phẫu vẫn không thấy động tĩnh. Cô lặng lẽ trở về bên trong phòng bệnh của mình, cầm di động lên.
Việc đã đến nước này, Minh Thành Hữu có thể thoát khỏi cửa ải này hay không, còn không biết được bao nhiêu phần trăm?
Có vài bí mật đã đến thời điểm công khai.
Cuộc gọi liền thông qua đi, chỉ hai tiếng tút tút liền được trả lời.
"Alo! "
Giọng nói nhẹ nhàng của Minh Tranh từ đầu kia truyền đến.
"Tiểu Nhiễm, có chuyện gì sao?"
Phó Nhiễm có nhiều lời muốn nói đến khóe miệng nhưng không biết nên mở miệng như thế nào. Cô khó mở miệng, càng không nói thì không được.
"Ca ca, anh có ở nhà không?"
"Ừ, Sao vậy?"
Phó Nhiễm nhịn ở cổ họng liền thấy nghẹn ngào.
"Bác gái cũng ở đó sao?"
"Tiểu Nhiễm, giọng nói của em có gì đó là lạ. X
Thần sắc Minh Tranh căng thẳng, văn kiện trong tay ném ra ngoài.
"Anh cùng bác gái mau tới bệnh viện, ở điện thoại em nói không được rõ ràng lắm. Hai người mau mau đến phòng cấp cứu đi."
Phó Nhiễm nói tên bệnh viện, không để ý Minh Tranh ở bên kia vô cùng lo lắng vội vàng cúp điện thoại.
Một lần nữa cô lại đứng đúng ở vị trí ban đầu.
Chờ đợi quả là mệt nhọc và đau khổ, Minh Vanh cùng Vưu Ứng Nhuỵ canh giữ bên ngoài cửa phòng cấp cứu cũng không nhúc nhích.
Quả nhiên Minh Tranh đưa Triệu Lan sải bước chạy tới, Minh Vanh thấy thế liền ngẩn ra.
"Đại ca, sao hai người lại tới đây?"
Minh Tranh cau mày nhìn chằm chằm ánh đèn trong phòng cấp cứu.
"Ai ở bên trong?"
"Là Thành Hữu."
Vưu Ứng Nhụy ở một bên khóc thảm thiết, thần sắc gương mặt Minh Tranh liền có thay đổi lớn.
"Nó thế nào?"
Minh Vanh và Vưu Ứng Nhuỵ hai mắt nhìn nhau.
"Không ổn chút nào, vẫn còn trong đó."
Gương mặt Triệu Lan lo lắng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Minh Vanh muốn nói lại thôi, lúc đang nói chuyện Tiêu quản gia dìu Lý Vận Linh đi tới. Vẻ mặt bà tỏ ra bi thống chỉ hai người.
"Ai cho bà tới đây? Hai người làm sao lại biết Thành Hữu đang cấp cứu?"
Minh Tranh kéo Triệu Lan lui ra sau, Triệu Lan lo lắng nhìn về phòng cấp cứu.
"Thành Hữu, nó. . . . . ."
"Không liên quan gì tới bà!"
Lý Vận Linh lên tiếng ngắt lời.
"Hai người cút ngay cho tôi, biến đi! Không cần các người giả mù sa mưa tới đây. Minh Tranh, đừng cho rằng ta không biết ý định cậu tới đây, mẹ con các ngươi đều cùng một loại, đi nhanh lên!"
Minh Tranh ôm bả vai Triệu Lan, hắn cười lạnh nhìn hướng phòng giải phẫu.
"Con trai của bà nửa chết nửa sống nằm bên trong mà xem ra bà còn có tâm tư ở đây, coi chừng bên trong một phút bác sĩ không tập trung nhưng lại nguy hiểm đến mạng sống con trai bà!"
Lý Vận Linh sa sầm sắc mặt.
"Minh Tranh, mày....."
"Mẹ, chúng ta đi!"
Minh Tranh kéo Triệu Lan rời đi, thần sắc Triệu Lan lo lắng.
" Chúng ta ở đây đằng nào thì cũng bực. Nếu đã biết như vậy trở về trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu."
"Hừ…"
Vẻ mặt Lý Vận Linh giễu cợt, lúc này cũng không có tâm tình để tranh luận. Chuyện về Minh Thành Hữu không thể truyền ra, nhất là đối với Minh Tranh. Tới lúc đó MR sẽ bị tổn thất nặng, không thể nghi ngờ Hào Khôn người được lợi lớn nhất.
"Mẹ không nhìn thấy thái độ của bọn họ sao? Mẹ còn muốn ở lại đây làm gì?"
Minh Tranh ôm lấy bả vai bà mạnh mẽ bước đi lên phía trước.
"Đợi chút."
Một hồi mệt mỏi giọng nói khàn khàn xuyên qua hành lang, Phó Nhiễm từ nơi hẻo lánh tối tăm ra ngoài, cô mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình. Minh Tranh thấy thế, buông Triệu Lan ra rồi bước nhanh đến phía trước.
"Em làm sao vậy, tại sao nằm viện?"
Lý Vận Linh ngồi trên ghế, không chớp mắt nhìn chăm chú về phía phòng phẫu thuật.
"Bác gái, bác hãy ở lại đây đi. Ít nhất đợi đến khi anh ấy vượt qua giai đoạn nguy hiểm."
Lý Vận Linh ngồi bên cạnh nghe vậy, liền tức giận.
"Phó Nhiễm, ý cô là sao?"
"Không thể!"
Minh Tranh lại là người lên tiếng phản đối đầu tiên.
"Đó là chuyện giữa bọn họ, mẹ anh đã sớm không có chút quan hệ nào với Minh gia. Tại sao còn phải để ý tới chuyện của Minh Thành Hữu?"
Sắc mặt Lý Vận Linh gần như tái nhợt, hôm nay con trai nằm bên trong phòng phẫu thuật. Phó Nhiễm còn gọi hai mẹ con Triệu Lan tới,
"Phó Nhiễm, đừng tưởng rằng cô đang mang thai đứa con của Thành Hữu là có thể muốn làm gì thì làm. Để cho bọn họ đi, bọn họ không có tư cách đứng ở nơi này."
Triệu Lan vẫn đứng ở bên cạnh không lên tiếng, bao nhiêu năm nhẫn nhịn đã sớm thành thói quen.
Một tay Minh Tranh giữ Phó Nhiễm, tay kia nắm Triệu Lan.
Lời đã ra khỏi cổ họng, nhưng không biết nên nói câu nào trước. Minh Tranh thấy cô muốn nói lại thôi, cũng xoay người lại.
"Bác mới chính là mẹ ruột của Thành Hữu, bác ở lại đây đi."
Không cần phải suy nghĩ nhiều, sự thật không cần dùng lời nói dối để nguỵ trang. Thường đến lúc tiết lộ, sẽ khiến cho nội tâm đau đớn.
Triệu Lan há to miệng, nhắm mắt lại, Lý Vận Linh cũng nghe lời nói của Phó Nhiễm, tầm mắt bà mờ mịt nhưng vẫn mở.
" Phó Nhiễm! Thậm chí chuyện này cô cũng có thể nói láo. Trước kia tôi thật xem thường cô."
"Con không nói láo. "
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên kịp chạm đến sắc mặt âm u của Minh Tranh.
"Còn nhớ rõ di chúc của cha không? Trước khi chết ông nói cho con biết, anh em hai người bọn họ từ lúc ra đời liền bị ông tráo đổi rồi. Trong lòng cha đối với ca ca vẫn luôn áy náy, nên đến khi ra đi mới để lại cổ phần Hào Khôn cho anh ấy. Hai người bọn họ sinh ra chỉ chênh lệch hai mươi ngày, mà lúc ấy vìốt nên Thành Hữu bị đưa vào lồng kính. Có thể đi giám định ADN."
Bờ môi Lý Vận Linh run rẩy, hàm răng gắt gao cắn chặt sau buông ra. Bà đưa ngón tay chỉ Minh Tranh.
"Cô nói, nó. . . . . ."
"Đúng!"
Phó Nhiễm nói tiếp.
"Anh ấy mới là con trai ruột của bác."
"A…."
Trong hành lang đứng đầy người, chợt yên tĩnh đến mức âm thanh cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Cả người Triệu Lan liền dựa lên vách tường sau lưng, ánh mắt từng chút nhìn chằm chằm Minh Tranh, lại ngây ngốc nhìn lên ánh sáng đèn đỏ trên phòng cấp cứu.
Ánh mắt Lý Vận Linh nhìn chăm chú về Minh Tranh không dời đi. Một lúc sau vẫn không hoàn hồn, lắc đầu khó có thể tin.
" Ta không tin.. ta không tin."
Con trai bị bà coi là kẻ thù hai mươi mấy năm, cho rằng là con riêng do Triệu Lan sinh ra, chịu hết mọi sự hắt hủi và lạnh nhạt. Quay đầu lại, lại như bị người nào đó lấy một chậu nước lạnh như băng hắt thẳng lên mặt, hắn là con trai của bà?
Trong mắt Minh Tranh hiện ra tia châm chọc, có chút khổ sở, lại lạnh lùng kinh người.
Triệu Lan che mặt khóc rống.
Lý Vận Linh ngay cả giọt nước mắt cũng không rơi xuống được, chỉ cảm giác là buồn cười lớn nhất.
" Vì sao? Vì
Đến câu kế tiếp Phó Nhiễm không đành lòng nói ra, chẳng lẽ còn phải hỏi sao?
Hành động của Minh Vân Phong lần này, không thể nghi ngờ là bởi vì ông yêu Triệu Lan nhất, đứa con trai ông yêu thương nhất là Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn Minh Tranh, hiển nhiên hắn cũng đoán được rồi, bóng dáng cao lớn ở trong mắt, có lúc chợt giống như bị gì đó ép cong. Minh Tranh nâng mặt lên ánh sáng chiếu rọi xuống lúc sáng lúc tối, đáy mắt thống khổ cùng tuyệt vọng vô cùng rõ ràng.
Hắn vẫn cho rằng hắn không sai, hắn mang trên lưng thân phận con riêng mà thôi. Hắn cũng có quyền lợi sinh tồn và được tôn trọng.
Nhưng hôm nay lại có người nói cho hắn biết, thì ra đứa con riêng thật sự không phải hắn.
Châm chọc đến mức nào, buồn cười đến cỡ nào??
Lý Vận Linh vẫn không có cách nào tiếp nhận sự thật này, đây cũng không phải là vấn đề thân phận. Nhưng nếu Phó Nhiễm nói đúng sự thật, Minh Vân Phong sống cùng bà mấy chục năm, vị trí của bà ở đâu?
Bà thét lên.
" Không thể nào, sẽ không, ta không có đứa con nào khác!"
"Phu nhân!"
Tiêu quản gia vội vàng vỗ vỗ vai bà.
Tiếng la khóc của Lý Vận Linh như đâm vào đáy lòng Minh Tranh.
Đau lòng sao?
Nếu như hắn nói một chút cũng không đau, tất nhiên là nói dối.
Bàn tay Triệu Lan xoa xoa trước ngực, nghĩình thường Minh Thành Hữu nói chuyện với bà vô cùng lạnh nhạt và ghét bỏ. Hơn nữa chính lúc này, nó đang trong phòng phẫu thuật, từ lúc mới đến tới giờ, khẳng định bệnh tình rất nặng.
" Bây giờ chúng ta phải làm xét nghiệm ADN."
Lý Vận Linh thở hắt ra một hơi, chống vách tường đứng dậy.
Minh Tranh lạnh lùng nhìn qua.
"Tôi không có tâm tư nói bậy với các người. Bà cho rằng đi xét nghiệm còn cần thiết sao? Với tôi tuyệt đối không có khả năng, tôi cũng vậy không có người mẹ nào khác, nghe rõ chưa?"
Mũi Lý Vận Linh chua xót, hai mắt ửng hồng, nhìn Minh Tranh nhưng nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Việc đã đến nước này, nói ra liền giống như tát nước ra ngoài.
Bà muốn giữ lại, cũng không giữ lại nổi.
Minh Tranh bước nhanh đến phía trước nắm giữ cổ tay Triệu Lan.
"Mẹ, chúng ta đi. Không cần thiết ở lại đây."
Hắn mạnh mẽ kéo Triệu Lan đi được hai bước, dáng người Triệu Lan thon gầy đi khom xuống.
"Minh Tranh, con buông tay, để cho mẹ ở lại đây."
Bước chân Minh Tranh vì lời nói vậy mà dừng lại, gương mặt hắn âm u tuấn tú nghiêng qua nhìn chăm chú về phía Triệu Lan. Năm ngón tay như muốn giữ lại thứ gì, hung hăng nắm chặt tay Triệu Lan.
"Mẹ, mẹ muốn ở lại?"
"Thành Hữu bây giờ còn nằm ở bên trong đó, mẹ không thể đi, Minh Tranh
Minh Tranh đang nắm chặt sức đột nhiên buông ra, hắn buông tay xuống, không nói lời nào, ánh mắt nhìn Triệu Lan chằm chằm sau đó sải bước rời đi.
Ở cổ họng Lý Vận Linh như nghẹn lại, Minh Tranh bước đi rất nhanh, bóng dáng kiên định đi trên mặt đất in xuống chiếc bóng thật dài. Phó Nhiễm đi tới đỡ Triệu Lan.
Mấy người cảnh sát đi tới, Vưu Ứng Nhuỵ vô thức hoảng hốt một hồi, nắm chặt vạt áo.
"Xin hỏi, cô là Vưu Ứng Nhuỵ sao?"
"Vâng."
Ánh mắt kinh ngạc của Lý Vận Linh từ trên người Minh Tranh thu hồi, cảnh sát nói gì bà cũng không nghe rõ.
"Tôi không có, căn bản tôi không có đi qua đó làm sao khiến bà tổn thương? Anh nói cái gì, mẹ tôi thế nào, bà đã xảy ra chuyện sao?"
Vưu Ứng Nhuỵ vội vàng hỏi thăm, Phó Nhiễm nghe vậy, cổ họng khổ sở chỉ có thể nuốt trở về.
"Vưu Ứng Nhuỵ, chính cô đã làm chuyện sẽ không gạt được người khác. Mẹ tôi nuôi dưỡng cô xem cô như con gái ruột, vậy mà cô lại độc ác, có thể đẩy bà xuống lầu."
"Tôi không có!"
Vưu Ứng Nhuỵ cãi.
"Tôi căn bản không biết chuyện mẹ vào bệnh viện."
Lý Vận Linh không thể chịu được thêm đả kích như vậy, bà đi lên trước.
" Trong chuyện này chắc có hiểu lầm gì đó."
Như thế nào đi nữa, Vưu Ứng Nhuỵ cũng là con dâu của Minh gia. suy nghĩ vì đại cục, Lý Vận Linh cũng không muốn cô lại rước thêm phiền.
Phó Nhiễm đi tới, chen lời.
"Cô ta muốn đối phó với đứa bé trong bụng tôi. Tôi ngã xuống cầu thang, nếu không phải mẹ đỡ trên người tôi, đứa bé sớm đã bị cô ta hại chết rồi."