vì thế mà bắt đầu nảy sinh lo lắng. Ngay khoảnh khắc cô ngắm nhìn ánh trăng vàng trong trẻo ngoài cửa sổ, sắp cảm thấy buồn ngủ, thì lại cảm nhận được người đang ôm mình đột nhiên siết chặt vòng tay, sau đó là giọng nói nỉ non của anh vang lên.
“Nguyễn Nguyễn, em lại gầy đi rồi”.
Hà Diệc Thư ngỡ rằng mình nghe nhầm. Cô xoay người nhìn thẳng vào Cố Tây Lương. Anh cũng bất ngờ mở mắt nhìn cô, tựa như không thể tin được vừa rồi mình thốt ra cái gì.
Hà Diệc Thư kinh ngạc.
“Anh…anh phục hồi trí nhớ rồi? Lúc nào?”
Dứt lời, cô lại nghĩ tới những hành động và thái độ trước đây của anh, bỗng giật mình thốt lên, giọng điệu rất chắc chắn: “Không, anh trước giờ chưa hề mất trí nhớ!”
Ngực bên trái của cô hình như đang có thứ gì giãy giụa muốn nhảy ra ngoài.
Cố Tây Lương không trả lời bất cứ câu hỏi nào của Hà Diệc Thư. Anh di chuyển cánh tay đang ôm cả người cô lên phía cổ cô, giọng nói dịu dàng, ấm áp: “Vì sao không phải là em?”
Hà Diệc Thư dường như không dám tin vào những điều đang diễn ra, cô ngồi dậy, che đi lồng ngực đang đập liên hồi của mình, nước mắt thoáng cái lã chã rơi.
“Tây Lương, em không tin, anh lại dùng cách này để trả thù em.”
Cô từng cho rằng đây là số phận ưu ái mình, không ngờ lại là một sự trừng phạt đau đớn.
“Anh vẫn luôn nhớ kỹ, phải không? Bao lâu nay anh cố gắng muốn thay đổi em thành cô ấy, vậy thì em là ai?... Từ trước tới giờ em không hề nghĩ chúng ta lại có ngày hôm nay. Nếu thời gian có thể đảo ngược, năm ấy em nhất định sẽ không rời khỏi anh, bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến em rời khỏi anh. Em có lỗi với Nguyễn Ân, nếu cô ấy vẫn còn, em sẵn sàng chết để hai người đến với nhau”.
“…”
“Nhưng, Cố Tây Lương! Nguyễn Ân đã chết, cô ấy đã chết rồi, anh biết không!”
Cô ấy đã chết, anh biết không?
Vốn là một người có thể bình chân như vại trước mọi dông tố, vậy mà nghe được câu cuối cùng của Hà Diệc thư, Cố Tây Lương rốt cuộc không thể giả vờ thản nhiên được nữa. Anh luôn lảng tránh, luôn cố tình quên đi, đêm ngày anh không ngừng tự huyễn hoặc bản thân, đóng băng chính mình. Anh sợ rồi, cứ tưởng đây chỉ là một giấc mơ, chỉ cần cô tới gọi anh tỉnh dậy là sẽ ổn. Nhưng cơn ác mộng này, ai có thể gọi anh dậy được đây?
Nếu đã không phải là mộng, thì làm sao tỉnh được?
Không buồn bận tâm tới những giọt nước mắt và sự chất vấn của đối phương nữa, Cố Tây Lương trở dậy, mặc nguyên áo ngủ, đi chân trần tới phòng làm việc.
Đây là một căn phòng được thiết kế theo phong cách ảm đạm, không có gì khác ngoài bàn làm việc, chiếc ghế da và một tủ sách đựng được khoảng ba nghìn cuốn. Vào sâu bên trong còn có một bộ sofa dày đặc hoa văn màu đen đơn giản, thẳng phía trước chừng hai mét là một chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng 42 inch, thiết bị âm thanh đầy đủ, bình thường còn được kết nối với máy tính để gọi điện, xem tin tức. Lúc này Cố Tây Lương mới phát hiện trên đầu DVD có một hộp đĩa nhỏ, hình như là một bộ phim dài tập. Anh xưa nay không thích những bộ phim thần tượng sướt mướt, nhưng Nguyễn Ân lại vô cùng yêu thích. Anh bỏ một chiếc đĩa vào đầu, sau một chuỗi âm thanh vang lên, bộ phim bắt đầu.
Tựa hồ có ai đó ngồi xem cùng mình, Cố Tây Lương nằm cuộn tròn người trên sofa, nhẫn nại mà xem, không muốn bỏ sót bất cứ thứ gì có liên quan tới cô. Sau đó, đến tập cuối cùng, cuộc đối thoại giữa nam nữ chính dừng hình trong đầu anh.
Cảnh tượng là một bầu trời đêm đầy sao, cô gái quay lưng về phía chàng trai, tựa vào lan can ban công, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng.
“Biết vì sao em thích đứng ở đây ngắm biển cùng anh không? Bởi vì em cảm thấy cùng anh ngắm biển ở đây vô cùng đẹp. Kỳ lạ một điều là, rõ ràng cùng một bãi biển, nhưng cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Bây giờ em mới biết, bởi vì bên cạnh có thêm một người.”
…
“Bởi vì thêm một người, nên toàn bộ thế giới đều trở nên khác biệt. Hóa ra, con người ta có thể vì một người mà vui vẻ, vì một người mà đau lòng. Em muốn nói với anh, anh là người đầu tiên thay đổi em, em sẵn sàng vì anh mà vui vẻ sống, cũng sẵn sàng vì anh mà nghiêm túc sống, cho dù anh thật sự là người như thế nào em cũng không quan tâm. Em muốn được ở bên anh mỗi ngày, cùng anh ngồi thẫn thờ, cùng anh làm những chuyện tẻ nhạt, cho dù mỗi khi chạm mặt chúng ta đều cãi nhau, không sao cả, em chỉ muốn như lúc này, hàng ngày có thể xuất hiện trước mặt anh. Dù anh không làm gì cả cũng không sao.”
….
“Hơn nữa, em sẽ không đột nhiên biến mất.”
…
“Bởi vì em rất kiên cường, kiên cường như một cái cây lớn.”
…
“Cho dù một ngày cái cây bị đổ, em vẫn sẽ yên ổn xuất hiện trước mặt anh, vĩnh viễn đều như vậy.”
Hồi ức lại quay về buổi tối hôm ấy, rõ ràng trong lòng vô cùng đau đớn, nhưng vô vẫn ôm lấy anh, vẫn gắng tỏ ra mạnh mẽ mà nói: Em sẽ không bao giờ đột ngột rời xa anh trong im lặng. Bởi vì em rất mạnh mẽ, mạnh mẽ như một cái cây lớn. Dù ngày nào đó cây kia đổ, em vẫn sẽ xuất hiện trước mặt anh, vĩnh viễn như vậy.
Lần đầu tiên trong suốt nửa năm qua, Cố Tây Lương hồi tưởng về khuôn mặt một người rõ ràng đến vậy.
Nguyễn Ân, xin em hãy nói với anh tất cả chỉ là một câu chuyện cười! Em nói em yêu anh nhiều lắm cơ mà? Em nói vĩnh viễn không rời xa anh cơ mà? Em không giữ lời sao? Anh muốn em vì anh mà vui vẻ sống, anh sẵn sàng thay đổi vì em, mỗi ngày đểu ở bên em, cùng em ngồi thẫn thờ, cùng em làm những chuyện tẻ nhạt. Chỉ cần ngày nào em cũng có thể xuất hiện trước mặt anh thì mọi thứ đều không thành vấn đề.
Thượng Đế không thích những đứa trẻ nói dối, thế nên, em hãy trở về bên anh đi!
Hà Diệc Thư đứng ngoài cửa rất lâu không dám đi vào, sợ phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, sẽ khơi dậy một cơn bão tố. Bất chợt, thanh âm nghẹn ngào của người đàn ông trong phòng vang lên, Hà Diệc Thư ngỡ là ảo giác. Cô nghiêng người, nhìn qua khe cửa. Cố Tây Lương đang dùng tay che mắt mình lại, thật lâu…
Sau đó, anh từng chữ, từng chữ nói.
“Nguyễn Nguyễn…Anh yêu em.”
Căn phòng tràn ngập sự lạnh lẽo và tĩnh lặng. Không ai đáp lại câu lãng mạn kia: Em cũng vậy.
Hóa ra, tất cả không còn quan trọng nữa.
Sự kiêu ngạo, những lời ngọt ngào không nói ra miệng đều không quan trọng.
Nghe được nhịp đập trái tim anh mới quan trọng nhất.