Phật đã dạy: Xin đừng đánh thức tình yêu của tôi, hãy để cô ấy tự tỉnh dậy.
Ba người đàn ông ngồi trong Bách Liên. Trong mắt những người quen biết họ, cảnh tượng này có lẽ rất kỳ lạ. Rõ ràng bình thường chẳng bao giờ nói cười vô tư, nhưng hiện giờ ba người họ đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau.
Hàn Duệ và Cố Tây Lương ngồi song song, nâng ly rượu lên với người đàn ông ngồi đối diện.
Hàn Duệ nói: “Giám đốc Tần, về phần Đại Lục, cả em và anh Cố đều không với tới, đành nhờ cậy cả vào anh rồi.”
Tục ngữ nói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Những người này đều là “hàng cao cấp” hiếm có.
Vẻ đẹp trai của Cố Tây Lương mang nét lạnh lùng, sắc sảo, Hàn Duệ lại có gương mặt giảu cảm xúc và ánh mắt biết nói. Còn người đàn ông mà họ gọi là giám đốc Tần kia, tuổi tác cũng chẳng chênh lệch là bao, mỗi hành động, cử chỉ của anh ta đều toát lên vẻ nổi bật thu hút ánh mắt người khác.
Những người hay tính toán luôn cảm thấy mưu kế là một thứ gì đó rất thú vị, hơn nữa, “đồng loại” gặp nhau lại càng phấn khích vì được đấu trí ngang sức ngang tài. Thế nên ba người đàn ông này đều biết ý mà ngầm kéo chiếc mặt nạ của mình xuống.
Hàn Duệ bâng quơ gật đầu, khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng và sự tán thưởng.
“Tôi lần này tới đây, thu hoạch lớn nhất chính là hai vị.”
Vấn đề công việc được hạ màn, Hàn Duệ vừa quay sang bên cạnh đã thấy Cố Tây Lương ngồi thất thần, anh ta lên tiếng trêu chọc: “Nghe nói gần đây anh Cố gặp vận đào hoa, xem ra là thật rồi!”
Cố Tây Lương không phản bác, qua quá trình tiếp xúc, bản thân cũng đã rõ ai là bạn ai là thù. Anh bất đắc dĩ thở dài, giọng điệu cũng vui đùa không kém: “Thiếu sót lớn nhất của Thượng Đế khi tạo ra con người, chính là lúc nhổ đi chiếc xương sườn của người đàn ông lại không khắc lên đó một cái tên. Thế nên người ta cứ đi lòng vòng mãi vẫn không nhận ra rốt cuộc ai mới là mục tiêu đã định trước của mình. Cô ấy, hay là cô ấy? Có lẽ đều không phải.”
Hàn Duệ nghe xong, nụ cười lại vụt tắt: “May quá, hồi xưa Thượng Đế bận quá quên không nhổ xương sườn của tôi đi.”
Cố Tây Lương nhướng mày.
“Thế à, thế thì tốt nhất đừng cho tôi cơ hội tận mắt thấy ngày đó, thú vui tao nhã của tôi là giậu đổ bìm leo đấy.”
Tần Sở ngồi vắt chân phía đối diện, không có ý định tham gia vào vấn đề nhạy cảm kia nhưng lại bị lập luận của Cố Tây Lương về chiếc xương sườn gợi lên liên tưởng. Hình bóng mà anh ta vốn định quên đi đột nhiên hiện lên trước mắt.
Gương mặt thanh xuân phơi phới trong hồi ức sống động lạ thường.
“Hay là tôi không đi nữa nhỉ? Công tử Tần Sở thuận tay kéo một cái chẳng phải liền kiếm được người đẹp sao?”
“Đêm nay chuyển sang phụ nữ xấu. Tôi kéo một người đẹp đi không thích hợp lắm với tình hình chung, hơn nữa, tôi cũng không phải người mối lái.”
“Tần Sở, anh nói thật cho tôi biết, có phải anh từng đi Tứ Xuyên học kịch “biến mặt”[*] không hả?”
[*] Kịch biến mặt là một loại hình nghệ thuật dân gian của vùng Tứ Xuyên, Trung Quốc.
“Ngày đêm nghĩ lung tung cái gì thế hả? Còn nữa, vừa nãy có phải em mắng tôi là lão già không? Sao, có cần tôi chứng mình cho em thấy tôi chưa già không? Hử?”
“Anh chỉ hô một tiếng là bắt tôi quay về, nhưng anh lại không nói gì cả! Tôi không phải đồ chơi! Hóa ra, Tần công tử anh lúc tâm tình u ám thì muốn bỡn cợt tôi, lúc tâm tình vui vẻ thì đá tôi sang một bên. Rốt cuộc anh muốn gì? Anh nói đi! Nói! Nói mau!”
“Em đúng là không phải thứ hấp dẫn người khác!”
…
Giữa chừng, Cố Tây Lương nhận được điện thoại của Nguyễn Ân, nghe có vẻ rất gấp, anh bèn nói một tiếng xin lỗi với hai người còn lại rồi về trước. Chỉ còn lại Hàn Duệ và Tần Sở vừa bước ra khỏi hồi ức, chẳng bao lâu sau thì họ cũng ra khỏi Bách Liên.
Cái lạnh đã bỏ đi từ lâu, đêm Đài Bắc chỉ còn lại những cơn gió dịu dàng ôm lấy khuôn mặt người ta. Hàn Duệ nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.
“Anh Tần có hứng thú đua xe không?”
“Hẳn là chúng ta có chung suy nghĩ?”
Hai người nhìn nhau cười phá lên.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Hòa Tuyết lê bước không biết đi về đâu.
Cô cảm thấy mình chẳng khác nào cái xác không hồn. Rõ ràng thứ hai tuần trước cả nhà còn ngồi ăn cơm cùng nhau, bàn luận xem khi nào đi Maldives du lịch, vậy mà chớp mắt một cái vui hay buồn chỉ còn lại mình cô.
Phía trước có đèn xe yếu ớt chiếu tới, Hòa Tuyết vô thức nhắm mắt lại. Lúc ấy, trong đầu cô chợt xuất hiện một ý nghĩ tà ác.
“Đi lên đi, giải thoát tất cả đi. Tốt hay xấu gì cũng vô tư mà cáo biệt…”
Hành động đã chiếm chỗ của lý trí, Hòa Tuyết lao ra giữa lòng đường, thật sự có ảo giác được giải thoát.
Một cú xoay vô lăng ngoạn mục, xe Hàn Duệ súyt nữa đụng phải xe của Tần Sở vừa mới vượt lên. Cũng may, hai người tuy không phải dân đua chuyên nghiệp nhưng kỹ thuật lái xe rất nhuần nhuyễn.
Hàn Duệ mở cửa xe, phẫn nộ nhìn người vừa lao ra đường kia, cô gái hiện giờ đã ngã ngồi cách chiếc xe mui trần một mét.
Hàn Duệ và Hòa Tuyết tổng cộng chạm mặt nhau ba lần.
Lần đầu tiên là vì Hàn Mẫn và cô đối đầu, và cũng là lần đầu tiên trong đời Hàn Duệ bị người ta uy hiếp. Lần thứ hai, Hàn Duệ phát hiện chiếc xe thể thao yêu quý của mình vô tình trở thành mục tiêu trút giận của ai kia. Lần thứ ba, chính là lúc này.
Và có lẽ cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
Hàn Duệ muốn duy trì vẻ bất cần, nhưng khi thấy trên mặt Hòa Tuyết viết rõ mấy chữ “tôi là ai”, bộ dạng cô như sắp ngất xỉu, anh lại không nhẫn tâm nổi. Anh ngoảnh mặt lại nhìn Tần Sở còn ngồi trong xe đang thò đầu ra, nhận được một cái nhìn ý nói “cứ tự nhiên” của đối phương, anh mới cúi xuống ôm Hòa Tuyết lên, bế vào trong xe mình.
Choáng váng, đau đầu, nặng nề. Cảm giác đầu tiên của Hòa Tuyết khi tỉnh dậy chính là như vậy.
Cô mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt gần đến mức cực đại của Hàn Duệ, nhất thời chưa kịp nhận ra ai nên vung tay muốn đấm cho đối phương một cú nhưng lúc ấy mới phát hiện ra mình đã kiệt sức.
Hàn Duệ dường như biết rõ ý đồ của cô, cũng không buồn bận tâm, chỉ đặt bàn tay ấm áp của mình lên trán cô.
“Hình như đã bớt nóng rồi.”
Bấy giờ Hòa Tuyết mới biết vì sao toàn thân mình mềm nhũn. Cô nhìn kỹ lại người bên cạnh, rất quen mắt, trong đầu lập tức hiện lên đoạn ký ức gần đây.
Đúng là oan gia!
Hòa Tuyết ngoảnh mặt né tránh cái nhìn của đối phương, giọng nói khàn khàn vang lên: “Muốn báo thù thì có thể nhân cơ hội này, tôi nhất định không trả đòn.”
Thấy cô tỏ ra để mặc người khác muốn làm gì thì làm, Hàn Duệ cong khóe môi, vươn tay ra dùng sức kéo khuôn mặt cô quay lại.
“Xem ra không phải tai nạn, cô đang tìm cái chết!”
Tĩnh lặng.
“Cô bé, nói!”
Hòa Tuyết bỗng cảm nhận được cằm mình bị bóp càng lúc càng mạnh, cô gắng sức vùng vẫy thoát khỏi những ngón tay của đối phương, ánh mắt lạnh lùng.
“Bản tiểu thư đang không vui, chưa biết chừng còn muốn tố cáo anh có ý định mưu sát! Thế nên anh đừng có chọc vào tôi!”
Hàn Duệ thật sự buông tay ra.
“Ô thế cơ à? Nhưng tôi lại thích uống rượu phạt hơn rượu mừng đấy! Trên đời này có những chuyện còn đau đớn hơn cả cái chết, cô muốn thử không?”
Khẩu khí đe dọa của đối phương chính là điều mà Hòa Tuyết mong chờ.
“Có bản lĩnh thì bóp chết tôi đi. Nếu không dám thì anh không phải đàn ông!”
Hàn Duệ mỉm cười với cô, nụ cười suýt làm cô chói mắt. Nhưng anh vẫn giữ giọng nói lạnh băng: “Thế thì đúng là vẫn nên đàn ông hơn nữa mới được!”
Dứt lời, Hàn Duệ duỗi tay về phía Hòa Tuyết.
Hòa Tuyết mắt nhắm mắt mở chấp nhận, trong lòng thầm nghĩ kiếp sau đầu thai nhất định phải cầu xin ông trời tốt với mình hơn. Tuy nhiên, cô đợi rất lâu mà vẫn không thấy có cảm giác nghẹn thở, mà lại thấy cổ tay nơi cắm kim truyền dịch đau nhức. Hòa Tuyết mở mắt ra, thấy Hàn Duệ đang dùng ngón cái và ngón trỏ bóp mạnh vào giữa ống truyền dịch, khí lạnh theo vào, máu ở mu bàn tay cô chảy ra. Cánh tay không ngừng tê dại. Cô thà bị anh ta bóp cổ chết ngay lập tức còn hơn là cái cảm giác sống không nổi chết không xong thế này.
Hòa Tuyết vùng vẫy ngồi dậy, gạt tay Hàn Duệ ra, nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích.
“Thần kinh! Anh điên rồi! Bà nó! Tôi nhất định không để yên cho anh!”
Hàn Duệ nghe xong cười đến ngoác miệng. Rõ ràng anh ta cười, nhưng Hòa Tuyết lại cảm thấy lạnh sống lưng.
“Thế không phải cô muốn chết à? Không để yên cho tôi á? Thế phải đợi đến kiếp sau rồi nhỉ!”
Mặc dù không đến mức đứng giữa ranh giới sống chết nhưng nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi cơ thể mình, tựa như một đi không trở lại, Hòa Tuyết mới hiểu được thế nào là chết.
Chết, là rời xa mãi mãi, vĩnh viễn không trở về.
Nước mắt dồn nén rất lâu cuối cùng đã vỡ òa. Cô vừa khóc vừa mắng chửi Hàn Duệ.
“Đồ khốn nạn nhà anh thì biết cái quái gì! Anh có hiểu cảm giác chỉ trong một đêm đã mất đi toàn bộ người thân không? Hiểu thế nào là tan cửa nát nhà không? Anh đã được nếm thử cái cảm giác sống không được chết không xong chưa? Anh còn dám ở đây mà bắt nạt tôi!”
Hàn Duệ chậm rãi buông tay. Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt đầm đìa nước mắt của Hòa Tuyết, rất lâu sau mới lên tiếng, giọng nói trầm tư.
“Tan cửa nát nhà? Cô đọc quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp rồi phải không?”
Hòa Tuyết tức giận: “Anh…Anh…Anh nhường tôi một chút thì chết à?”.
Hàn Duệ lại hỏi: “Cô thục nữ một chút thì sẽ chết à?”.
Tang lễ không có quá nhiều người tham dự, ngoài mấy người bạn làm ăn của ông Hòa và người làm trong nhà thì chỉ còn lại Nguyễn Ân, Cố Tây Lương và Chu Tử Ninh. Mạc Bắc biết mình không nên xuất hiện ở đây nhưng vẫn không kìm lòng được mà đến.
Mọi người đều im lặng, không ai nói câu nào. Tai họa này ai có thể chịu đựng? Sự an ủi lớn nhất lúc này đối với Hòa Tuyết không phải là những lời lẽ hoa mỹ, trau chuốt, mà là lặng lẽ ở bên cạnh cô ấy, đủ để cô ấy cảm thấy mình không cô độc.
Hòa Tuyết nghe được tiếng bước chân từ xa vọng lại, ngực đột nhiên căng thẳng. Trực giác nói với cô đó là Mạc Bắc. Cô không nghĩ ra mình nên dùng thái độ nào để tiếp đón anh, cô nên diễn giống trong phim, ung dung đổ một cốc nước từ trên đỉnh đầu anh ta xuống, hay là mắng đuổi “cút, cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy anh”, sau đó dứt khoát quay lưng.
Mặt khác, cô cũng muốn ngẩng cao đầu đi lướt qua anh, neeys có thể thì sẽ “hừ” lạng một tiếng biểu hiện sự phẫn nộ và khinh bỉ của bản thân. Nhưng cô thừa nhận, mình phải rất nỗ lực mới có thể làm được.
Khi Mạc Bắc đã đứng bên cạnh, Hòa Tuyết mới phát hiện hóa ra mình đã không còn cả sức lực để tức giận, thậm chí còn tỏ ra như gặp một người bạn cũ, gượng cười hỏi anh ta: “Anh đến rồi đấy à?”
Mạc Bắc chợt cảm thấy trái tim băng giá. Anh nguyện thấy cô ngang ngạnh, thấy cô lớn tiếng mắng chửi, thậm chí đấm đá mình, còn hơn là trông bộ dạng điềm nhiên như không có chuyện gì của cô lúc này. Anh nhìn thật sâu vào mắt Hòa Tuyết, đột nhiên ý thức được cô cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, quen tươi cười vô tư trước mặt anh, nhưng lúc này đã mình đầy thương tích.
Anh đã cho cô dũng cảm, nhưng cũng khiến cô tổn thương, vậy mà còn cho rằng c