m thương trộm nhớ của mình từ phía sau. Chợt nghĩ tới cái gì, Nguyễn Ân mở túi xách lấy ra một cuốn sổ tay, giở tới trang trắng, dùng bút máy viết xuống mấy chữ rồi xé ra, gấp vuông vức, đưa cho người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh.
Đối phương ngơ ngác cầm lấy, Nguyễn Ân ra hiệu cho ông ta nhìn xuống, trên đó có dòng chữ: Phiền anh truyền đến cho Cố Tây Lương, cảm ơn! Có lẽ cử chỉ cẩn thận của cô làm cho ông ta cảm động, người đàn ông dường như rơi vào hồi ức tươi đẹp. Ông ta mỉm cười, truyền tờ giấy từ người này sang người khác, lên hàng ghế trên cùng. Mỗi người nhận được tờ giấy đều ngoái đầu lại nhìn Nguyễn Ân với ánh mắt lấp lánh ý cười.
Tựa như vừa vượt qua ngàn vạn núi sông, mảnh giấy cuối cùng đã bình yên nằm trong lòng bàn tay Cố Tây Lương.
Cố Tây Lương ngây người, hình như chưa bao giờ anh được nhìn thấy chữ viết của Nguyễn Ân nên ban đầu nhìn có phần lạ lẫm. Anh cẩn thận mở mảnh giấy ra, chỉ có ba chữ ngắn gọn: Ngoảnh lại đi. Cố Tây Lương khó hiểu quay đầu lại, lập tức thấy Nguyễn Ân đang nhìn mình, mở cuốn sổ tay ra giơ lên cho anh xem.
Trên trang giấy trắng tinh là một hình trái tim rất to.
Nhất thời, dường như toàn bộ ánh sáng đều chiếu lên người Nguyễn Ân. Hai gò má cô gái đỏ bừng, cô chỉ chỉ vào hình trái tim, thẹn thùng lè lưỡi. Sau đó, cô dùng khẩu hình mà nói với Cố Tây Lương, từng chữ, từng chữ.
Em
Yêu
Anh
Ánh mắt hai người chạm nhau, đan xen giao hòa.
Những người vừa chuyển mảnh giấy cho Cố Tây Lương, thấy anh quay đầu, cũng nhìn theo, mọi ánh mắt đều tập trung trên người cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn ngồi phía cuối, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng cô thổ lộ.
Một giây tiếp theo, tiếng vỗ tay rền vang như pháo nổ, rất lâu vẫn chưa dừng. Một vài người vợ đi cùng chồng mình tới tham dự đã cảm động đến đỏ hoe mắt. Nguyễn Ân vô cùng xấu hổ, không ngờ nhiều người quay lại nhìn như thế. Cô vội vàng gấp cuốn sổ vào, cúi mặt xuống, tự dối mình rằng chưa hề xảy ra chuyện gì.
Ước gì thời gian quay lại! Mình nhất thời kích động thổ lộ tình cảm với Cố Tây Lương như thế chắc là đã gây phiền phức lớn lắm?
Nếu phải dùng một câu hát để hình dung cảm nhận của Cố Tây Lương lúc này, có lẽ là: Ai đã xông vào lãnh thổ của tôi, ai đã khiến tôi trở tay không kịp[*].
[*]: Lời bài hát Vị khách thần bí của ca sĩ Lâm Hựu Gia.
Anh cứ tưởng rằng vở kịch tình cảm này luôn nằm trong phạm vi khống chế của bản thân, có thể nắm giữ và vứt bỏ theo ý muốn. Thế nhưng, Nguyễn Ân lại “ranh mãnh” viết thêm một nét vào vở kịch ấy, chính giữa hồng tâm. Kỳ lạ nữa là, vẻ mặt Cố Tây Lương bất giác trở nên vô cùng dịu dàng.
Sau sự cố bất ngờ nho nhỏ kia, cuộc đấu giá lại tiếp tục. Món đồ tiếp theo trung hợp là một chiếc cài ngực áo hình trái tim được khảm mosaic[*]. Cố Tây Lương lần đầu tiên trả giá, ngạc nhiên là không ai tranh với anh. Không phải giá quá cao mà là trong lòng mọi người dường như đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao anh đột ngột lên tiếng trả giá.
[*] Mosaic hay khảm ghép đá: Nghệ thuật tạo hình bằng cách ghép các mảnh đá, thủy tinh thành một bức tranh.
Là mua tặng người nào đó?
Tuổi trẻ vô tư thích, vô tư yêu, thật tốt.
“Vừa nãy hình như nghe thấy ai đó nói, cô ấy yêu anh?”
Mặc dù đã kết thúc buổi đấu giá được mười phút rồi, xung quanh ồn ào, nhưng Cố Tây Lương cố gắng đè thấp giọng lại càng khiến Nguyễn Ân nghe rõ mồn một. Giống như bị thôi miên, cô chỉ còn cảm thấy tai mình tê dại, sau đó trả lời theo phản xạ.
“Đấy là tình tiết trong cuốn tiểu thuyết em đọc tối qua. Anh thấy thế nào? Rất đặc biệt phải không?”
Cố Tây Lương không phát hiện ra ánh mắt Nguyễn Ân đầy do dự nhìn quanh, không dám nhìn thẳng vào anh. Những lúc nói dối cô đều có bộ dạng nom nớp như thế. Chỉ là nghe cô trả lời xong, Cố Tây Lương co giật khóe môi. Tiểu thuyết? Ai đến đâm cho anh hai nhát dao được không, nhanh lên! Nhưng, rốt cuộc anh cũng giả vờ như không có chuyện gì, thản nhiên nói: “Ồ, thế à?”
Hai người đang nói chuyện thì có người mang chiếc cài áo đến, trực tiếp đưa tới trước mặt Nguyễn Ân, còn nhiều lời nói thêm một câu: “Cố phu nhân, chị thật hạnh phúc!”
Nguyễn Ân hiểu ý đối phương, hai má lại ửng hồng, đang định nhận thì Cố Tây Lương đã nhanh tay cầm lấy chiếc hộp bọc gấm trước. Anh lịch sự đáp lại người kia một câu “cảm ơn” rồi bình thản quay sang nhìn cô.
“Mai là sinh nhật Diệc Thư, anh thấy cái này rất hợp với cô ấy. Em nghĩ sao?”
Sắc mặt Nguyễn Ân lập tức trắng bệch.
Cố Tây Lương, nếu em thừa nhận anh đã khiến em mê đắm, liệu có gây áp lực cho anh không? Có khiến anh sợ chạy mất không?
Anh lúc nào cũng ung dung, tự đắc như thế, luôn tỏ ra mình đã nắm chắc mọi thứ trong tay. Chỉ vài chữ anh thuận miệng thốt ra nhưng lại khiến em khổ sở đến nhường nào.
Anh nhớ rõ mai là sinh nhật của Hà Diệc Thư, thế anh có biết hôm nay, là sinh nhật em hay không?
“Còn sao nữa, rất hợp mà!”
Hai người không nói gì thêm, một trước một sau ra khỏi tòa cao ốc. Đúng lúc này Cố Nhậm lại gọi điện tới, Nguyễn Ân nói vài câu rồi cúp máy, sau đó quay sang hỏi Cố Tây Lương hôm nay còn việc gì nữa không.
“Anh Cố Nhậm nói nếu tối nay rảnh thì đi ăn cơm cùng anh ấy.”
Cố Tây Lương thuận tay ném chiếc hộp vào ghế sau rồi chậm chạp hỏi: “Ở đâu?”
“Quận Đinh.”
Khi hai người tới nhà hàng cơm Tây, Cố Nhậm và Hà Diệc Thư cũng vừa mới đến.
Bàn ăn ở vị trí rất đẹp, ngay bên cạnh cửa sổ sát nền, nhìn ra ngoài có thể thu được toàn bộ quang cảnh đường phố và bầu trời trong tầm mắt, không gian được trang trí khiến người ta cảm thấy thư thái.
Nguyễn Ân ngồi bên cạnh Cố Tây Lương, Hà Diệc Thư ngồi bên cạnh Cố Nhậm. Bốn người đối diện nhau như vậy, đột nhiên mất đi ngôn ngữ. Cuối cùng, Cố Nhậm là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, anh ta đặt một chiếc hộp hình vuông chỉ dài chừng năm xentimet đến trước mặt Nguyễn Ân. Dưới cái nhìn đầy dị nghị của những người còn lại, anh ta thong thả nói:
“Nguyễn Nguyễn, sinh nhật vui vẻ!”
Nguyễn Ân kinh ngạc. Hôm nay Hòa Tuyết cũng đã chịu nhắn tin cho cô, mặc dù chỉ vẻn vẹn bốn chữ “sinh nhật vui vẻ”, nhưng với cô đó là món quà tuyệt vời nhất mà Hòa Tuyết tặng. Dẫu sao nhờ nó mà cô biết được Hòa Tuyết rất ổn, vẫn bình yên. Cô cứ ngỡ Hòa Tuyết là người duy nhất nhớ sinh nhật mình, không ngờ Cố Nhậm cũng biết.
“Sao anh…”
Cố Nhậm không cho cô cơ hội hỏi, anh quay sang bên gọi phục vụ dọn đồ ăn lên. Nguyễn Ân cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ nhận món quà rồi nói “Cảm ơn”, nhưng sống mũi bắt đầu cay cay.
Người em cần nhất, vì sao lại không biết? Anh thật sự chẳng thể quan tâm tới em một chút được sao?
Bốn người lại lâm vào tình trạng trầm mặc. Nguyễn Ân cúi gằm mặt giải quyết đĩa thức ăn, đột nhiên, một bàn tay chìa tới trước mặt, cô ngạc nhiên ngẩng đầu. Cố Nhậm đang nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh, tay anh ta dừng lại trên mặt cô. Một cử chỉ nhẹ nhàng, vệt sốt cà chua bên khóe môi Nguyễn Ân biến mất.
Giọng đầy chiều chuộng vang lên.
“Mơ mơ màng màng!”
Ánh mắt Cố Nhậm hiện rõ vẻ dịu dàng. Thượng Đế làm chứng, Nguyễn Ân rất muốn giả vờ bình thản như không có gì. Cô rất muốn! Nhưng kỹ thuật diễn xuất của cô rất tệ.
Cố Tây Lương bất giác nhíu mày, đáy mắt cất giấu tâm tình khó diễn tả. Nguyễn Ân rốt cuộc không thể ngồi yên.
“Em đi vào phòng rửa tay.”
Nửa phút sau, Cố Tây Lương cũng đứng dậy. Bàn ăn còn lại hai người đang ôm tâm tư riêng.
Hà Diệc Thư ngắm nhìn bầu trời đang dần tối, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Anh Cố Nhậm, em sắp không nhận ra anh nữa rồi!”.
Cố Nhậm bỏ miếng thịt bò vào miệng, không trả lời.
Hà Diệc Thư lại nói tiếp: “Có điều này em biết không nên nói, nhưng có phải anh quan tâm hơi nhiều tới Nguyễn Ân?”
Cố Nhậm không hờ hững nữa, bưng ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm, lại nhấp thêm ngụm nữa, sau đó mới trả lời Hà Diệc Thư: “Anh biết em muốn hỏi gì”.
Hà Diệc Thư cảm nhận được mí mắt mình khẽ nháy một cái.
“Thế câu trả lời của anh là…?”
“Em đoán xem.”
Cố Tây Lương từ toilet đi ra, kịp nghe được câu hỏi của Hà Diệc Thư, cũng phỏng đoán được ý đồ của Cố nhậm. Anh ngồi vào chỗ mình, vẻ mặt vẫn bình thản. Có lẽ hùng hổ chiến đấu chỉ khiến mình bị hao tổn binh lực, Cố Tây Lương rất thành thục vấn đề này.
Thực ra trong cuộc chiến này, Cố Nhậm cảm thấy mình mới là người nắm chắc phần thắng. Bởi vì anh biết là Hà Diệc Thư là mối vướng bận lớn nhất của Cố Tây Lương. Có lẽ Cố Tây Lương cũng không dễ dàng từ bỏ được Nguyễn Ân, nhưng khi ngày đưa ra lựa chọn đến, kịch hay mới hạ màn. Chẳng qua hiện giờ còn chưa đến thời khắc hoảng loạn nên Cố Tây Lương mới bình thản được như thế.
Tình yêu là thứ thuốc độc vừa ngọt ngào vừa đáng sợ, nó giống hệt như thuốc phiện, lúc uống có thể mỉm cười mà ngậm thạch tín nhưng đừng quân nó biết làm tê dại thần trí và ánh mắt của người ta, cho dù đối phương là người thân thiết với bạn đến mức nào, thậm chí là chung dòng máu. Một khi anh ta đã yêu đến điên cuồng, nếu có thể, cho dù phải lật tung cả bầu trời, anh ta cũng không ngại.
Bởi vậy, Cố Tây Lương, không phải không có nguy hiểm, mà là thời cơ còn chưa tới.
Xe lăn bánh trên con đường đông đúc, mãi đến khi những âm thanh huyên náo dần rơi rớt lại phía sau, không thấy bóng người qua lại, Nguyễn Ân mới phát hiện đây không phải đường về nhà.
“Mình đi đâu nữa thế?”
Cố Tây Lương không kịp đáp, chỉ liếc nhìn dây an toàn của cô rồi nhấn hộp số tăng tốc, xe không chạy điên cuồng mà bình ổn. Trời bắt đầu sang thu, gió đêm táp vào mặt, Nguyễn Ân giơ tay lên muốn gạt tóc, nhưng càng gạt tóc lại càng xõa xuống trước mặt càng nhiều. Cố Tây Lương ấn chốt đóng cửa sổ.
Xe chạy qua một con đường yên tĩnh, dừng trước một tòa nhà biệt thự hiện đại. Cố Tây Lương nghiêng người cởi dây an toàn giúp Nguyễn Ân, mở miệng nói câu đầu tiên từ lúc hai người ra khỏi nhà hàng.
“Đi vào.”
Nguyễn Ân rúm ró bước theo sau Cố Tây Lương, nơi này dẫu sao cô cũng không mấy quen thuộc.
Cửa lớn là kiểu cửa được điều khiển từ xa, sau một tiếng “tít”, nó tự động chậm rãi cuộn lên. Cố Tây Lương đột nhiên bất động, Nguyễn Ân nghi hoặc ngẩng đầu liếc anh một cái, phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình.
“Em đi vào đi.”
Nguyễn Ân rụt rè kéo cánh cửa ra, gian nhà tối mịt đột ngột được bật đèn sáng trưng. Đập vào mắt cô là hai mươi ba quả bóng bay màu hồng phấn đang bay lơ lửng giữa không trung, quả nọ kề sát quả kia, giống như đang xếp hàng luyện tập. Một bài hát bằng tông giọng nam nhẹ nhàng vang lên:
Happy Happy Birthday
Happy Birthday just for you
Just a day
Just another year
But in our eyes you are the best
We’re gonna love you
Gonna love you above the rest
May good times always smile on you
May happiness always come your way
We’re here to love you
We’re here to celebrate your day
We wish the best of what the best can be
All the best
We wish for you that all your dreams come true.
Nguyễn Ân không thể nào diễn tả được cảm xúc của mình lúc này. Cô quay người lại, Cố Tây Lương đã đứng sau lưng từ lúc nào, nhanh chóng cài thứ gì đó lên ngực áo cô. Nguyễn Ân cúi xuống nhìn, hóa ra là chiếc cài áo hình trái tim ở buổi đấu giá.