ng mà nói, bọn họ chỉ là con chốt nhỏ, sự việc cũng chẳng phải do họ gây nên, tiến triển của nó về sau họ cũng chẳng thể khống chế. Nhưng lòng tham đã khiến họ dần dần lún sâu vào trong đó, không thể thoát ra được, đồng thời cũng làm liên lụy đến công ty của cha anh.”
“Vụ án này ngày càng nghiêm trọng, liên quan đến cả sự thay đổi chính sách nhà nước, nguồn vốn ngân hàng bị thu hẹp, vì chuyện này gây ra hàng loạt các phản ứng liên hoàn không khác gì hiệu ứng domino, cuối cùng vượt ra khỏi dự đoán cũng như tầm kiểm soát của tất cả mọi người. Nhiều quan chức cấp cao của hai tỉnh vì việc này mà bị kiểm điểm, bãi nhiệm, thậm chí bị truy cứu trách nhiệm hình sự, mấy công ty bị niêm phong để phục vụ cho công tác điều tra, mọi người đều lo sợ.”
“Sau đó, cha anh vì việc này mà mất đi, Vương Phong bị tù treo. Cha của Tĩnh Nghi trong thời gian cho tại ngoại để điều tra đã bị tai nạn giao thông mờ ám, sau khi được cấp cứu đã rơi vào trạng thái sống thực vật, không thể phục hồi được nữa, kéo dài mạng sống hơn nửa năm cũng chết ở bệnh viện; anh cô ấy vì tội danh lừa đảo với số tiền cực lớn, tình tiết nghiêm trọng đã bị phạt tù mười năm.”
Một câu chuyện gây chấn động như vậy lại được Thượng Tu Văn kể với giọng đều đều, chậm rãi, không chút cảm xúc.
Cam Lộ không khỏi hoang mang, cô bất giác nhớ lại lời Hạ Tĩnh Nghi từng nói.
“Nếu cô đã từng trải qua nhưng chuyện không vui như tôi sẽ biết những chuyện thế này chỉ là vụn vặt.”
Lúc đó cô không chút khách khí chế giễu giọng điệu khoa trương của đối phương nhưng bây giờ xem ra Hạ Tĩnh Nghi đã rất kiềm chế khi nói những lời này, đây nào phải chỉ là những chuyện không vui nhỏ nhặt – khi cô ta còn rất trẻ đã phải trải qua những thay đổi kinh thiên động địa của số mệnh như vậy, thậm chí đến mức tan cửa nát nhà, tình yêu tan vỡ.
Người phụ nữ đó đã cùng người đàn ông đang ngồi trước mặt cô đây trải qua tất cả những điều đó.
Cô không thừa hơi để than vắn thở dài cho số mệnh của người khác, chỉ chua xót nhận ra mình đã bị lôi kéo vào trong cuộc sống của người đàn ông có quá khứ phức tạp này.
“Tình yêu là thức vốn dĩ rất yếu ớt, một khi dính líu đến người và việc khác, sẽ từ từ không còn đẹp đẽ, thuần khiết nữa, chứ đừng nói là phải trải qua những chuyện như thế. Anh nghĩ em có lẽ cùng hiểu anh và cô ấy không còn có thể tiếp tục ở bên nhau được nữa.”
Cam Lộ hoàn toàn không có lời nào để nói, đành tiếp tục im lặng.
“Sau khi cha anh mất, anh chính thức chia tay với cô ấy, sau đó bọn anh không liên lạc gì với nhau nữa. Nghe nói cô ấy bỏ học khi sắp tốt nghiệp, sau khi cha cô ấy mất, bèn một mình đến thành phố khác sống.”
“Em rất xin lỗi.” Sau khi yên lặng rất lâu, Cam Lộ mở miệng nói, giọng vô cùng khô khốc, “Em không muốn nghe những gì thuộc về chuyện cổ tích của hai người. Những hồi ức đau thương như thế, em càng không nên miễn cưỡng anh kể ra.”
“Em không miễn cưỡng anh, em trước nay đều cho anh đủ không gian, còn anh lại lợi dụng sự tin tưởng và khoan dung của em, nên kể cho em hiểu rõ từ lâu mới phải.”
“Không, anh thấy cuộc trò chuyện này có thể giải thích tất cả ư? Xin lỗi, em không cần cuộc trò chuyện như thế này, Tu Văn ạ, em trước giờ vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với những chuyện anh kể, nó chỉ càng làm em không thể chấp nhận được mà thôi.”
Miệng Thượng Tu Văn nở một nụ cười méo xệch, anh lại nắm lấy tay cô: “ Đó là những chuyện đã qua rất lâu rồi, trước khi bắt đầu với em, mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
“Sau khi anh thẳng thắn như vậy, nếu em còn truy cứu gì nữa thì chính em cũng cảm thấy khắc nghiệt. Nhưng quá khứ của anh quá phức tạp, đã vượt ngoài phạm vi có thể hiểu và chấp nhận của em. Em thật sự muốn ở một mình để suy nghĩ thật kỹ.”
Cam Lộ đứng phắt dậy như thể đang chạy trốn, cô khom người xách va li sải bước ra ngoài, Thượng Tu Văn đuổi theo giằng lấy va li, kéo cô lại: “Lộ Lộ, chúng ta ngồi nói chuyện đi mà.”
“Từ hôm qua đến hôm nay, anh luôn muốn nói chuyện với em, chúng ta đã nói suốt một buổi tối rồi, anh không mệt, nhưng em thì mệt rồi.”
“Em luôn lý trí…”
Cam Lộ không còn kiên nhẫn cắt ngang giọng của anh: “Nghe mà như một lời mỉa mai, chứ chẳng giống một lời khen chút nào.”
Thượng Tu Văn bất lực, đưa tay cô lên môi hôn nhẹ: “Là anh sai, nhưng đừng lấy cái sai của anh để trừng phạt bản thân mình như thế em à.”
“Em từng hỏi anh, có phải vì em lý trí mà anh lấy em không. Tu Văn, em nhớ rất rõ câu trả lời của anh, anh nói thứ anh cần chỉ là niềm tin trong sự tự nguyện gắn kết cuộc sống chúng ta lại với nhau, em cho anh cảm giác tin tưởng.” Cam Lộ cười, nước mắt lại dâng lên ầng ậc, “Anh có biết câu trả lời này của anh đã làm em cảm động rất lâu, tự dặn lòng mình không được tùy tiện nghi ngờ anh, chất vấn anh, cố gắng hết sức để anh có đủ không gian của riêng mình. Nhưng đến bây giờ em mới phát hiện ra, thật ra anh luông là một thiên tài siêu tỉnh…”
Cô không thể nói tiếp được nữa, lắc lắc đầu, muốn rụt tay lại nhưng Thượng Tu Văn vẫn giữ chặt lấy tay cô không buông: “ Lộ Lộ, về chuyện này, xin đừng nghi ngờ thành ý của anh, hai năm chung sống cùng với em, thật sự là quãng thời gian anh vui nhất, hạnh phúc nhất.”
Cam Lộ chẳng buồn để ý, dùng sức thoát khỏi anh, nhưng đều hoài công. Mấy ngày nay tinh thần không tốt lại thêm hôm qua chạy tới chạy lui, cơ thể đã mệt nhoài, mới dùng sức một chút đã thở không ra hơi, nào thoát được anh, cô đành tức giận ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh nhất quyết giằng co với phụ nữ có thai ư ? Được lắm, tiếp tục giằng co đi, để em khỏi phải khó xử trong việc có giữ đứa bé này lại hay không.”
“Lộ Lộ…”
Thượng Tu Văn kêu lên không lớn lắm nhưng giọng nói rất tức giận, Cam Lộ chưa bao giờ thấy anh tức giận như thế, bất giác rùng mình, chỉ thấy tia sắc lạnh lướt qua mắt anh, đây cũng là thứ mà cô chưa từng thấy qua, tim cô buốt giá, theo bản năng rụt tay lại. Thượng Tu Văn nắm chặt không buông, một lát sau, giọng anh dịu lại, mang theo chút thành khẩn : “Đừng nói như thế về con chúng ta.”
Cam Lộ nhìn anh như nhìn người xa lạ, mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nghi hoặc và đau đớn, dưới cái nhìn của cô, Thượng Tu Văn từ từ buông tay cô ra, xách va li lên: “Nếu em kiên quyết ra ngoài sống, anh sẽ cùng em đi tìm nhà rồi nói.”
Họ bước xuống lầu, vừa lúc Ngô Lệ Quân đi tản bộ về, bà nhìn chiếc va li trên tay Thượng Tu Văn, đang định mở miệng thì Thượng Tu Văn đã nói trước: “Mẹ, Lộ Lộ muốn ra ngoài ở vài ngày, con đưa cô ấy đi.”
Ngô Lệ Quân sa sầm mặt: “Thế này còn ra thể thống gì, cô đến làm náo loạn ở buổi họp báo đã là rất vô lý rồi, hai vợ chồng có chuyện gì mà không thể nói rõ với nhau, giờ còn đòi bỏ nhà đi. Tôi trước nay luôn cho rằng cô biết điều, hiểu đại cuộc hơn Vũ Phi…”
“Mẹ, đây là việc riêng của hai vợ chồng con, mẹ đi ngủ sớm đi, đừng lo.”
Ngô Lệ Quân còn định nói gì nữa nhưng ánh mắt Thượng Tu Văn khiến bà im bặt, bà rất ít khi nhìn thấy con trai tỏ ra khốn đốn như vậy, nhưng Cam Lộ thì hoàn toàn thản nhiên không tỏ ra bất kỳ một thái độ gì, môi mím chặt, rõ ràng là không định nói gì. Bà quét mắt nhìn hai người một cái rồi quay người đi thẳng vào phòng.