Sau khi gặp chàng trai Thượng Tu Văn lễ phép, lịch sự lại điềm đạm, chín chắn, Lục Huệ Ninh cuối cùng cũng gật đầu, nói với con gái: “Lấy đi, lấy đi, dù không lấy được chồng tốt thì cũng chẳng phải là ngày tận thế.”
Cha Cam Lộ chẳng nói gì, chỉ buồn bã nhìn con gái, ánh mắt đầy tuyệt vọng, tiếc nuối lẫn tự trách mình, như thể ngày tận thế sắp đến rồi vậy. Cam Lộ nhìn ông kinh ngạc, lắc tay ông: “Cha, cha không được nghĩ linh tinh đâu đấy.”
Từ nhỏ đến lớn, Cam Lộ bảo vệ trái tim dễ vỡ của cha mình đã thành thói quen, lúc đó bị ông dọa đến mức suýt chút thề độc: “Con tuyệt đối không có ý đó. Cha và dì Vượng chung sống với nhau, dì ấy chăm sóc cha tốt như vậy, con rất mừng, cũng rất yên tâm. Con đi lấy chồng chỉ đơn giản là vì muốn lấy thôi, hơn nữa Thượng Tu Văn đối với con rất tốt.”
Thượng Tu Văn cùng cô đến gặp cha cô, biểu hiện cũng tuyệt vời như lúc gặp mẹ cô. Cam Lộ ngạc nhiên nhìn người cha không giỏi ăn nói của mình lại thao thao bất tuyệt với Thượng Tu Văn về mức độ ảnh hưởng khi hạn chế sản lượng ngành dệt may từ thế kỉ trước, còn Thượng Tu Văn thì chăm chú lắng nghe, không có chút gì là miễn cưỡng chiểu lệ.
Cam Lộ lúc này mới phát hiện ra, người đàn ông mà cô sắp lấy chỉ cần muốn là có thể cất đi vẻ mặt uể oải, lười nhác bất kì lúc nào, nói năng có đầu có cuối, mọi cử chỉ của anh đều toát ra sức mạnh khiến người khác yên tâm, còn cô dường như bị thu hút bởi chính ưu điểm này của anh.
Cam Lộ bị Thượng Tu Văn chinh phục như thế đấy, loại bỏ tất cả do dự, hồ nghi, họ kết hôn đúng ngày giờ đã định.
Bạn đã muốn kết hôn, thì hãy cứ yên tâm hưởng thụ cuộc sống hôn nhân đi. Chẳng có phát hiện nào mang tính chất nguy cơ thì đừng có mà suy nghĩ vẩn vơ.
Cam Lộ tự nói với mình trong bóng tối. Cô trở mình, nép sát vào Thượng Tu Văn. Đầu cô vừa tựa vào vai anh, anh như có phản ứng tức thì, xoay người lại, một cánh tay như thường lệ vòng qua eo cô, ôm lấy cô trong giấc ngủ.
Cam Lộ nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, thả lỏng người chìm vào giấc ngủ.
Soạn xong giáo án điện tử để dự thi, Cam Lộ nộp cho phó hiệu trưởng Vạn phụ trách chuyên môn xem, buổi chiều phó hiệu trưởng Vạn gọi điện lại, bảo cô dạy xong thì đến văn phòng gặp ông.
Văn phòng hiệu trưởng ở tầng trên, lúc cô đi lên, cửa phòng đang khép hờ, có thể nghe rõ mồn một giọng nữ nhắc đến tên cô: “…Em không phải có ý so sánh với người khác, nhưng tình cảnh của em cũng gần giống Cam Lộ, cô ấy chuyển về đây theo sự điều động nhân sự chính thức. Học vị của em cao hơn cô ấy, trường trước đây của em cũng là trường chuẩn cấp tỉnh, tuy là thành phố thuộc tỉnh nhưng chất lượng dạy học luôn đi đầu…”
Sự so sánh kiểu này cô có nghe qua không chỉ một lần. Mấy năm gần đây, sự cạnh tranh giữa các trường trung học ngày một quyết liệt, trường trung học thuộc Đại học Sư phạm cũng giống như các trường khác, giới hạn biên chế, hạn chế việc điều động nhân sự chính quy, các giáo viên được nhận vào dạy thông qua kỳ thi sát hạch thì được kí hợp đồng lao động. Trên lí thuyêt giáo viên biên chế và giáo viên hợp đồng được đãi ngộ chẳng khác nhau là mấy, nhưng rất nhiều người xem trọng một suất biên chế, hy vọng có thể dựa vào mối quan hệ với cấp trên để được nhận vào dạy trong trường. Thường xuyên có nhiều giáo viên vì việc này mà tìm đến hiệu trưởng, còn Cam Lộ thì là giáo viên cuối cùng của trường được chuyển biên chế chính thức về đây, tự nhiên trở thành đề tài cho người khác đòi hỏi quyền lợi.
Cam Lộ quay người bỏ đi, ra đứng ở ban công đầu hành lang, đối diện với ban công là vườn cây quế phía sau sân trường, lúc đó đang là mùa thu, hoa quế nở rộ, mùi hương ngọt ngào lan theo làn gió thu mát lạnh thổi đến xộc vào mũi, cảm giác như mùi hương luồn qua kẽ răng, đầu lưỡi phảng phất vị ngọt thanh. Dường như chẳng có loài hoa nào như hoa quế, khiến người ta phải dùng cả khứu giác lẫn vị giác để tận hưởng mùi hương của nó.
Cô đứng tựa vào lan can, tâm trạng không được tốt cho lắm.
Việc điều động cô trở thành đề tài tranh luận giữa các giáo viên và lãnh đạo trường cũng luôn là tâm bệnh của cô. Một năm trước, lúc nhận tờ quyết định điều động, cô ngạc nhiên không kém gì hiệu trưởng của trường cũ.
Hiệu trưởng tức giận nói: “Tiểu Cam, nếu cô muốn chuyển công tác, tôi cũng không có gì để nói, nước luôn chảy xuống chỗ thấp, con người luôn hướng đến chỗ cao hơn, thanh niên sức dài vai rộng muốn có một tiền đồ rộng mở là một việc hết sức bình thường. Nhưng cô nên báo cho tôi trước một tiếng để tôi sắp xếp giáo viên khác thay cô, việc đã thế này khiến toàn bộ công tác giảng dạy bị đảo lộn hết cả.”
Cam Lộ cứng họng, không có cách nào giải thích rõ ràng bởi chính cô chẳng hề có nhu cầu chuyển đi nơi khác.
Lúc cô vội vã về nhà thì trời đã tối, Thượng Tu Văn và Ngô Lệ Quân đã ngồi trước bàn ăn, đang dùng bữa tối, nhìn thấy cô về trễ vào một ngày không phải là cuối tuần đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô chìa tờ quyết định điều công tác ra trước mặt Thượng Tu Văn, yêu cầu anh giải thích. Thượng Tu Văn cầm lấy xem kĩ càng, chau mày nói: “Cái này không phải anh làm, anh chẳng có quyền hạn này, cũng không hề có yêu cầu này.”
Ngô Lệ Quân ngồi bên cạnh từ tốn nói: “Chính mẹ đã gọi điện cho giám đốc Triệu ở Sở Giáo dục, yêu cầu ông ta xúc tiến việc này đấy.”
“Mẹ…” Hai người đồng thanh kêu lên, Thượng Tu Văn có ý trách móc, Cam Lộ thì tức giận. Thượng Tu Văn đưa tay nắn nắn tay cô, ánh mắt nhìn cô vỗ về, tỏ ý bảo cô bình tĩnh lại.
Nhưng Ngô Lệ Quân vẫn thản nhiên như không, rõ ràng là chẳng để tâm đến thái độ của hai người, lạnh lùng nói: “Con dạy học ở cái trường ngoại ô đó, mỗi tuần về nhà một lần, Tu Văn chỉ còn cách thỉnh thoảng đến thăm con, ở căn hộ mà con thuê, hai người đều không thuận tiện. Chuyển về dạy ở trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm, vừa là trường tốt nhất của tỉnh, con lại có thể sống ở nhà, không phải là rất tốt sao?”
“Dù có tốt thế nào thì mẹ cũng nên bàn bạc với con trước chứ ạ. Hơn nữa con dạy ở trường hiện tại đang rất vui vẻ, không có ý định chuyển đi nơi khác.”
Ngô Lệ Quân nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn có chút giễu cợt: “Được rồi, con không muốn ở chung với mẹ chồng thì thôi vậy.”
Cam Lộ ngơ ngác, Ngô Lệ Quân không chút nể tình tiếp tục nói: “Đừng tưởng mẹ giống như những bà mẹ chồng khác giữ khư khư con dâu bên mình, con dâu suốt ngày tìm cách lấy lòng mẹ chồng, mẹ không thích quản những việc ra sức lấy lòng mất thời gian ấy. Nhưng con dâu nhà này phải có một công việc đàng hoàng một chút, mẹ cũng không muốn Tu Văn chạy tới chạy lui vất vả.”
Cam Lộ định mở miệng nói gì đó thì bị Thượng Tu Văn cướp lời: “Mẹ, chuyện này đáng lẽ mẹ phải bàn bạc trước với Lộ Lộ.”
“Theo mẹ thì việc này chẳng có gì đáng để bàn bạc cả, người ta chính thức tiếp nhận con cũng là đã rất miễn cưỡng rồi. Giám đốc Triệu nể mẹ lắm mới ra mặt, lúc đó hiệu trưởng trường mới đồng ý không cần phải dạy thử, cũng không cần thử việc, nhận thẳng con vào dạy. Bây giờ trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm tuyển dụng giáo viên yêu cầu phải có học vị thạc sĩ trở lên đấy, mẹ còn lo con sang đó không đủ năng lực đáp ứng đòi hỏi của người ta, lúc đó giám đốc Triệu càng khó xử hơn, mẹ đã nói với ông ấy rồi, nếu quả thật không được thì sắp xếp cho con vào làm trong thư viện trường hoặc là đổi nghề làm công việc hành chính cũng được.”
Cam Lộ tức run người, cô chỉ biết bà mẹ chồng có địa vị, quyền lực không nhỏ này không thích cô, không ngờ lại còn xem thường cô đến nhường ấy. Lúc cô chuẩn bị phát hỏa thì bàn tay Thượng Tu Văn đang nắm tay cô bỗng siết mạnh hơn, mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô có ý cầu khẩn: “Lộ Lộ, ăn cơm đã rồi hẵng nói.”
Cam Lộ tức giận trừng mắt nhìn anh, anh không hề có ý tránh né ánh nhìn ấy, cô giằng tay ra khỏi tay anh, sập cửa đi ra khỏi nhà.
Thượng Tu Văn không đuổi theo cũng không khiến cô ngạc nhiên. Nhìn bề ngoài, mối quan hệ giữa anh và mẹ anh không được thân thiết cho lắm, điểm chung giữa hai người là thái độ lạnh lùng, ít cười nói, chuyện trò như mẹ con nhà khác. Nhưng anh quan tâm đến mẹ anh là điều không phải nghi ngờ, trước khi kết hôn anh nói với cô rằng, mẹ anh sức khỏe không được tốt lắm, sau khi cha anh qua đời thì vô cùng cô đơn, e rằng anh sẽ không mua nhà ra ở riêng được.
Cam Lộ lại có dự định khác nên không để tâm lắm đến chuyện này, chỉ cười gật đầu.
Thật ra, cô cũng có ý định ra riêng. Cô làm việc ở trường trung học văn hóa, nơi làm việc gần ngoại thành, cách ngôi nhà to rộng, đầy đủ tiện nghi của mẹ chồng quả thật rất xa, đi xe buýt đi làm phải đổi tuyến ba lần mất gần hai tiếng đồng hồ, còn tính chất công việc của Thượng Tu Văn không thể mỗi ngày đưa đón cô. Vậy là cô có thể danh chính ngôn thuận một tuần về nhà một lần, có thể tiếp tục ở căn hộ nhỏ trong một khu dân cư cạnh bờ hồ, căn hộ này có hai phòng, nội thất đầy đủ, chủ nhà đi làm ở tỉnh khác, đồ đạc trong nhà hoàn toàn mới, cô được người quen giới thiệu, vừa đến xem đã ưng ý ngay, thỏa thuận thuê trong hai năm. Sống ở đây cô thấy vô cùng thoải mái, nên chẳng hề có ý định chấm dứt hợp đồng thuê trước thời hạn.
Thượng Tu Văn hai ba ngày lại lái xe đến ở với cô, cuối tuần đón cô về nhà ở một ngày, cả nhà cùng ăn cơm với nhau. Sự sắp xếp này bảo đảm không gian riêng cho hai người và cô cũng có không gian tự do riêng, cô căn bản là chẳng hề có ý định thay đổi nó.
Thế nhưng Ngô Lệ Quân rõ ràng là nhìn thấu ruột gan cô, không muốn cho cô ung dung tự tại ở ngoài thêm một ngày nào nữa.
Thượng Tu Văn gọi điện đến, Cam Lộ liếc nhìn màn hình điện thoại rồi nhấn phím cúp máy, cô gọi điện cho Tiền Giai Tây, chuông đổ rất lâu Tiền Giai Tây mới nghe điện thoại, dài giọng nói mình đang hẹn hò, bây giờ không tiện nghe điện thoại. Cô tức giận gầm gừ ném bốn chữ “trọng sắc khinh bạn” qua ống nghe, Tiền Giai Tây cười lớn, đáp lại cô bốn chữ: “Như nhau cả thôi.” Cam Lộ đành ấm ức thừa nhận, sau khi kết hôn, cô đã từ chối rất nhiều cuộc hẹn với Tiền Giai Tây nên đành bất mãn cúp điện thoại.
Cam Lộ lao vào mua sắm điên cuồng hơn hai tiếng đồng hồ, vung tay mua liền một lúc mấy bộ quần áo mà thường ngày cô chẳng bao giờ mặc và một bộ đồ nội y, đến khi mệt nhoài, cô vẫy taxi về căn hộ mà mình thuê.
Cửa vừa mở ra, đèn trong phòng sáng trưng, Thượng Tu Văn đang thản nhiên ngồi dựa sô pha đọc tạp chí, nhìn thấy cô bước vào liền cười nói: “Cuối cùng cũng về rồi đấy, đã hết giận chưa?”
Cam Lộ trước nay không để bụng lâu nhưng lúc đó nhìn thấy Thượng Tu Văn vô cùng bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, tự nhiên máu nóng ở đâu trào lên, cô chẳng nói chẳng rằng thay giày rồi sải bước vào phòng ngủ. Thượng Tu Văn đứng dậy, bước qua bàn trà với tay ôm lấy cô.
Anh ôm rất chặt, cô vùng vằng thoát ra, chẳng biết từ lúc nào cái trạng thái cô giận dỗi anh vuốt ve đã biến thành sự khiêu khích ngầm lẫn nhau, hai người cứ thế giằng co từ phòng khách vào đến phòng ngủ, đợi anh đè cô xuống giường, ngón tay, môi lưỡi bắt đầu dạo chơi xuống phía dưới, cả hai như bị cuốn vào nhau, chìm trong sự cuồng nhiệt của nhau, chút khúc mắc trong lòng cô hệt như bộ quần áo cô mặc trên người, từng cái một bị vứt xuống dưới đất…