Có lẽ thấy Doãn Tiểu Mạt mãi không hồi đáp, Ngũ Trác Hiên lại nói: “Tạo hình em vẽ anh hôm nay, anh rất thích.”
Doãn Tiểu Mạt nghiến răng nghiến lợi gõ: “Em cũng rất thích bộ phim mới của anh.”
Lần này đến lượt Ngũ Trác Hiên không trả lời, Doãn Tiểu Mạt không kìm được, nói tiếp: “Em rất chờ mong giới thiệu của anh về vai diễn lần này.”
Ngũ Trác Hiên: “Anh cũng chờ mong được xem tác phẩm tiếp theo của em.”
Doãn Tiểu Mạt: “Được.”
Ngũ Trác Hiên: “Nghỉ sớm đi, đừng làm việc mệt quá.”
Doãn Tiểu Mạt do dự một lúc rồi đóng trang web, giọng điệu của anh ấy dường như rất thân thiết. Hai người quen thân lắm sao, chẳng phải chỉ là thần tượng và người hâm mộ thôi ư? Vì sao anh ấy nói chuyện với cô cứ như nói chuyện với người bạn đã quen biết mấy chục năm thế? Doãn Tiểu Mạt phát hiện ra, bản thân đang ghen với chính mình.
Ngày hôm sau, Doãn Tiểu Mạt chính thức làm việc, lúc trước cô đã chuẩn bị kỹ càng, tìm hiểu nhiệm vụ của một trợ lý. Cô đeo một cái ba lô lớn, bên trọng đựng nước uống, bình cà phê giữ nhiệt, scôôla, bánh qui, kẹo cao su, khăn quàng cổ, áo khoác ngoài và tất cả mọi thứ cô nghĩ ra.
Thiên Vũ vừa trông thấy cô liền cười: “Doãn Tiểu Mạt, em định đi du lịch ngoại ô đấy à?”
Doãn Tiểu Mạt tự tin đáp: “Chuẩn bị nhiều một chút cũng không thừa!”
Ngũ Trác Hiên nghe vậy liền bật cười.
Doãn Tiểu Mạt trước giờ chưa từng tới trường quay xem người ta quay phim nên có vẻ rất tò mò, nhưng không vì thế mà cô chểnh mảng với công việc. Hễ thấy Ngũ Trác Hiên nghỉ giải lao là cô lại chạy tới mang trà mang nước cho anh, bận rộn đến đầu óc quay cuồng.
Ngũ Trác Hiên thích thú hưởng thụ sự chăm sóc của cô. Lúc Doãn Tiểu Mạt đưa khăn giấy, anh không nhận lấy mà trực tiếp ngẩng đầu lên tỏ ý bảo cô lau giúp. Doãn Tiểu Mạt chần chừ một lúc rồi quyết định làm thay, động tác cô rất nhẹ nhàng, khiến Ngũ Trác Hiên vô cùng thỏa mãn.
Doãn Tiểu Mạt ngồi trên băng ghế, chống cằm say sưa ngắm Ngũ Trác Hiên nhập vai, diễn xuất hoàn hảo. Ngũ Trác Hiên sắm vai một hiệp khách áo trắng, khí chất lỗi lạc, Doãn Tiểu Mạt cứ thế ngắm không rời mắt.
Thiên Vũ đưa cho cô một chiếc máy ảnh: “Đi ra đó chụp ảnh đi!” Mục đích của anh là muốn lấy lòng Doãn Tiểu Mạt, để Doãn Tiểu Mạt và Ngũ Trác Hiên có cơ hội gần gũi nhau hơn.
Doãn Tiểu Mạt ngập ngừng nói: “Em chỉ biết dùng máy thường thôi.” Loại máy ảnh kỹ thuật số ống kính rời này cô ứng phó nổi sao?
“Đơn giản lắm, anh dạy em.”
“Không cần đâu!” Doãn Tiểu Mạt cảm thấy Ngũ Trác Hiên ngoài đời đã đẹp trai hơn ảnh chụp lắm rồi.
Lúc này, Ngũ Trác Hiên đang quay một cảnh, vô tình ngẩng đầu lên, trông thấy Doãn Tiểu Mạt đang cười tươi như hoa, đôi mắt long lanh, anh bất giác thất thần.
Đạo diễn Dương hô: “Dừng.”
Ngũ Trác Hiên vội nói: “Xin lỗi!”
“Anh Hiên, là do máy chưa chuẩn bị xong, không phải tại anh, chúng ta làm lại một lần nữa nhé?” Đạo diễn Dương gãi đầu nói.
Doãn Tiểu Mạt cười khì một tiếng, bị Ngũ Trác Hiên trừng mắt liếc, cô vội vàng ho nhẹ một tiếng rồi quay lưng về phía anh, nhưng bờ vai rung bần bật không che giấu được nụ cười của cô.
Buổi trưa, thêm một nữ diễn viên tên Cổ Y Lan xuất hiện ở trường quay, chưa kịp nghỉ ngơi, cô ta đã lập tức hóa trang chuẩn bị quay. Những diễn viên khác dù chỉ đóng vai phụ cũng đều có trợ lý, riêng Cổ Y Lan này chỉ có một mình.
Thiên Vũ tò mò hỏi: “Y Lan, Tiểu Nghê đâu?”
“Ốm rồi, em để cô ấy nghỉ phép mấy ngày, một mình em tới đây.”
Cổ Y Lan sảng khoái đáp, tính cách có phần giống Nghê Thiến, hơn nữa lại rất biết quan tâm người khác. Doãn Tiểu Mạt vì thế mà có cảm tình tốt với Cổ Y Lan, không chỉ lấy nước và cơm giúp, mà còn đắp thêm chăn cho cô ấy lúc cô ấy nằm nghỉ.
Ngũ Trác Hiên lạnh lùng đảo mắt qua. Cô nhóc này đối xử với ai cũng tốt, đương nhiên, đối xử với anh cũng rất tốt.
Cổ Y Lan rất thích Doãn Tiểu Mạt, những lúc không có cảnh quay thường ngồi tán gẫu với cô. Doãn Tiểu Mạt nghe Cổ Y Lan nói mới biết trước đây Thiên Vũ từng là trợ lý lâu năm của Ngũ Trác Hiên. Cô buột miệng hỏi: “Có phải em tranh bát cơm của anh ấy rồi không?”
Cổ Y Lan cười nghiêng ngả: “Sao có thể thế chứ!”
Ngũ Trác Hiên vừa đi tới, Cổ Y Lan tủm tỉm cười: “Anh Hiên, em có chuyện muốn thương lượng với anh.”
“Chuyện gì?” Ngũ Trác Hiên thờ ơ.
Cổ Y Lan cười: “Trợ lý của em bị ốm, anh cho em mượn Tiểu Mạt mấy ngày nhé.”
“Không được.” Ngũ Trác Hiên không nghĩ ngợi, lập tức từ chối.
Cổ Y Lan sững sờ, vội vàng nói: “Chẳng phải anh có Thiên Vũ rồi sao?”
Ngũ Trác Hiên bình thản: “Vậy anh cho cô mượn Thiên Vũ đấy!”
Cổ Y Lan: “… ”
Thiên Vũ ngồi một bên che miệng cười.
Cổ Y Lan xấu hổ, còn Ngũ Trác Hiên thì vẫn thản nhiên.
Doãn Tiểu Mạt cúi gằm mặt không biết nên nói gì, đành ngậm miệng giữ im lặng.
Vài ngày sau là ngày nghỉ, đoàn phim bỗng dưng nhiều thêm mấy người. Nơi này vốn không phải điểm du lịch nhưng vì Ngũ Trác Hiên ở đây nên rất nhiều người ôm suy nghĩ gặp vận may mà chạy tới.
Ngũ Trác Hiên không ủng hộ việc người hâm mộ tới thăm trường quay, anh lo các bạn nữ trẻ tuổi một mình tới đây không an toàn. Thế nhưng nhiều lúc anh không kiểm soát được hết, đây là một vấn đề hết sức đau đầu, chỉ có thể căn dặn mọi người lúc đi nên đi theo nhóm, an toàn là quan trọng nhất.
Doãn Tiểu Mạt đang say sưa theo dõi Ngũ Trác Hiên và Cổ Y Lan diễn thì tiếng chuông di động đòi mạng vang lên.
Hoa Lưu Ly hi hi ha ha cười trong điện thoại: “Bạc Hà, tớ tới trường quay rồi, có điều gì cần tớ chuyển lời với Ngũ Trác Hiên không?”
Doãn Tiểu Mạt: “… ”
“Tớ tới nơi rồi, nhưng hình như đang quay bên trong, tớ không nhìn thấy được.”
Doãn Tiểu Mạt run run nói: “Ba ngày này đều là quay trong studio.”
“Trời! Tớ xui xẻo quá đi!” Hoa Lưu Ly than thở: “Ấy! Sao cậu biết?” Rồi lại tự trả lời: “Chắc nghe người khác nói hả?”
Mí mắt Doãn Tiểu Mạt chợt nhảy, băn khoăn không biết có nên nói sự thật với Hoa Lưu Ly không.
“Tớ đi nhờ người đưa tớ vào trong. Lát nữa báo tình hình với cậu.”
Doãn Tiểu Mạt cầm điện thoại ngây người, sau đó cô trông thấy Thiên Vũ bước vôi ra khỏi cửa, một lúc sau anh ta quay về cùng một cô gái có khuôn mặt xinh xắn, mặc bộ trang phục thời thượng. Cô ta nhảy chân sáo về phái Doãn Tiểu Mạt: “Cậu là trợ lý của Ngũ Trác Hiên à?”
Doãn Tiểu Mạt gật đầu.
Cô gái tò mò quan sát cô từ đầu tới chân.
Doãn Tiểu Mạt đoán đây chính là Hoa Lưu Ly, trong lòng bỗng dưng sợ cô ấy sẽ lấy điện thoại ra gọi vào số của mình. May mà lúc này Ngũ Trác Hiên vừa hoàn thành cảnh quay, Hoa Lưu Ly tươi cười hớn hở chạy ra đón.
“Lại trốn việc đấy à?” Ngũ Trác Hiên chau mày.
Hoa Lưu Ly cười nịnh nọt: “Được nghỉ.”
Ngũ Trác Hiên liếc về phía Doãn Tiểu Mạt, sau đó lại đưa mắt ra hiệu cho Hoa Lưu Ly. Hoa Lưu Ly hiểu ý, đi theo Ngũ Trác Hiên vào lán quay phim.
Tới chỗ yên tĩnh, Hoa Lưu Ly lên tiếng trước: “Em có chuyện muốn hỏi.”
“Hỏi!”
Hoa Lưu Ly là hội trưởng câu lạc bộ fan của Ngũ Trác Hiên, thường xuyên ghé tới thăm trường quay nên khá thân thiết với Ngũ Trác Hiên, cô không e dè gì mà hỏi thẳng: “À, chẳng phải anh không thích trợ lý là nữ hay sao?” Trước giờ Ngũ Trác Hiên vì sợ phiền phức mà chưa bao giờ thuê trợ lý là nữ, lần này phá lệ, Hoa Lưu Ly vô cùng hiếu kỳ, tinh ý “đánh hơi” thấy mùi lạ.
Hoa Lưu Ly há hốc miệng, phóng ánh mắt về phía Doãn Tiểu Mạt ngoài kia.
“Cô ấy cũng không biết anh đã biết chuyện này.” Ngũ Trác Hiên vội ngăn cản cái nhìn của Hoa Lưu Ly.
“Em hiểu rồi, em sẽ không nói với cô ấy.”
“Ừ.” Ngũ Trác Hiên hài lòng với lời hứa của Hoa Lưu Ly.
Hoa Lưu Ly biết Ngũ Trác Hiên gần gũi và bao dung với người hâm mộ, nhưng không ngờ anh và Doãn Tiểu Mạt còn có một vướng mắc khác. Cô chỉ cảm thấy dường như có điều gì đó khác thường bởi vì Ngũ Trác Hiên ghét nhất là có fan can dự vào công việc của mình. Tuy nhiên, ngay cả chuyện tuyển trợ lý mà anh cũng phá lệ thì việc này thực ra cũng chẳng có gì to tát.
Trong lúc Ngũ Trác Hiên và Hoa Lưu Ly thì thầm to nhỏ, Doãn Tiểu Mạt cũng thấp thỏm không yên, đi tới gần chỗ hai người họ để nghe ngóng, nhất là sau khi bị Hoa Lưu Ly liếc mắt ra chỗ mình, Doãn Tiểu Mạt lại càng bất an. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, Ngũ Trác Hiên vốn không biết cô là Trà Chanh Bạc Hà, không biết Trà Chanh Bạc Hà chính là Doãn Tiểu Mạt, vậy thì làm sao anh có thể để lộ ra với Hoa Lưu Ly được. Hai người họ có lẽ chỉ đang nói chuyện trợ lý mới thôi.
Hiện giờ, hứng thú của Hoa Lưu Ly về Doãn Tiểu Mạt còn lớn hơn cả về Ngũ Trác Hiên. Nói được dăm ba câu với Ngũ Trác Hiên, cô liền tung tăng chạy ra ngoài. Ngũ Trác Hiên không còn gì để nói, có lẽ bản thân anh đang trên đường giảm giá.
Hoa Lưu Ly cười khì với Doãn Tiểu Mạt, khiến Doãn Tiểu Mạt sởn gai ốc. Cô cảm thấy lúc này càng cách xa Hoa Lưu Ly càng tốt, cô đi lấy cho Ngũ Trác Hiên một cốc nước nhưng Hoa Lưu Ly lại lững thững bám theo, nửa bước cũng không rời.
Ngũ Trác Hiên nhíu mày: “Anh không muốn uống nước, anh muốn uống cà phê.”
“Lúc sáng anh đã uống một cốc rồi còn gì!” Doãn Tiểu Mạt bình thản nói.
“Lúc sáng anh cũng đã ăn cơm, có phải trưa và tối sẽ không cần phải ăn nữa không?” Ngũ Trác Hiên bất bình.
Doãn Tiểu Mạt vẫn ung dung. “Nếu anh không ăn cơm trưa, không ăn cơm tối thì đừng mong sáng mai có cà phê.”
Ngũ Trác Hiên day trán, đưa Doãn Tiểu Mạt về làm trợ lý chẳng khác nào tự tạo nghiệp chướng.
Doãn Tiểu Mạt không cần biết Ngũ Trác Hiên nghe có hiểu hay không, chỉ bổ sung thêm một câu. “Anh có thể thử xem.”
Ngũ Trác Hiên méo mặt.
Hoa Lưu Ly phục Doãn Tiểu Mạt sát đất, ai dám nói những lời như vậy với Ngũ Trác Hiên? Ai dám ở trước mặt Ngũ Trác Hiên mà chỉ tay năm ngón? Sợ rằng trong thiên hạ này chỉ có một mình Doãn Tiểu Mạt.
Một lúc sau người của đoàn làm phim mang cơm tới, bản tính kén ăn của Ngũ Trác Hiên lộ rõ mồn một, cái này không ăn, cái kia không ăn. Doãn Tiểu Mạt đương nhiên không chiều theo ý Ngũ Trác Hiên, anh gắp ra cái gì cô lại gắp vào cái đó, rồi buộc anh phải ăn từng miếng. Ngũ Trác Hiên tỏ ra đáng thương, kể khổ với Hoa Lưu Ly: “Em xem, cô ấy đối xử với anh thế đấy.”
Hoa Lưu Ly lạnh lùng nhả ra một câu: “Lão Ngũ, anh kiêu căng quá rồi!” Sau đó còn giơ ngón cái về phía Doãn Tiểu Mạt, khen ngợi: “Làm được lắm, tiếp tục phát huy.”
Doãn Tiểu Mạt ngượng chín mặt, cô chỉ đang làm bổn phận của trợ lý thôi mà.
Thực ra Ngũ Trác Hiên chỉ tỏ ra bất mãn ngoài mặt, chứ trong lòng vô cùng thích thú. Doãn Tiểu Mạt quản lý anh như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho anh, chứng tỏ cô còn để tâm tới anh.
Hoa Lưu Ly tò mò: “Lão Ngũ, anh gần đây đều như vậy à?”
Ngũ Trác Hiên gật đầu: “Từ khi cô ấy vào đoàn phim, anh khổ không gì sánh nổi, buổi tối nếu không có cảnh quay là mười một giờ đã phải đi ngủ.”
Hoa Lưu Ly đăm chiêu: “Chẳng trách sắc mặt anh tốt lên trông thấy, đều là công của Doãn Tiểu Mạt.”
Ngũ Trác Hiên: “… ”
Hoa Lưu Ly không nhịn được than thở: “Tìm Tiểu Mạt về làm trợ lý quả nhiên là sự lựa chọn đúng đắn.” N