Tiếu vong thư[1] [1] Tựa đề một bài hát tiếng Trung
Nửa năm sau.
Doãn Tiểu Mạt bị Tào Tử Di gọi vào phòng làm việc. Sau khi Úc Doanh chuyển công tác, Tào Tử Di đảm nhiệm vị trí chủ biên.
“Tiểu Mạt, chị muốn em đảm nhận việc viết bài báo này.” Tào Tử Di đưa cho Doãn Tiểu Mạt một tập tài liệu.
“Vâng.” Doãn Tiểu Mạt nhanh chóng đồng ý. Trước đây có lần biên tập viên Từ Lâm không kịp hoàn thành công việc, vừa đúng lúc Doãn Tiểu Mạt đang rảnh liền giúp cô ấy một tay. Kết quả chuyện này bị Tào Tử Di phát hiện, chị ta không ngờ Doãn Tiểu Mạt chẳng những vẽ đẹp mà hành văn cũng hay, thế nên mỗi lần biên tập viên có việc bận rộn không đến, Doãn Tiểu Mạt liền được gọi đi đảm nhận thay, có lúc là viết bản thảo, có lúc là ra ngoài phỏng vấn.
Tào Tử Di cười: “Em không mở ra xem à?”
Doãn Tiểu Mạt cười: “Nhiệm vụ chị giao em dám không hoàn thành sao?” Cho dù quan hệ trong cuộc sống của hai người có tốt đến mấy, chuyện công việc cũng không thể mập mờ qua loa. Doãn Tiểu Mạt mở tập tài liệu ra, vừa nhìn lập tức sững người.
“Niềm vui bất ngờ phải không?” Tào Tử Di hỏi.
Doãn Tiểu Mạt lẩm nhẩm trong miệng: “Có bất ngờ, nhưng không vui.” Tập tài liệu này có liên quan tới chuyến công tác Paris của Ngũ Trác Hiên, công việc chụp ảnh là do một nhóm khác đảm nhận, chuyến đi này có thể coi vừa là công tác, vừa là du lịch. Việc biên tập chế bản được giao cho nhóm của Doãn Tiểu Mạt.
Tào Tử Di không nghe rõ câu nói vừa rồi của Doãn Tiểu Mạt, còn tưởng cô đang vui quá hóa hồ đồ, chị ta hưng phấn nói: “Chị đặc biệt dành cơ hội này cho em đấy, thế nào, còn không mau cảm ơn đi!”
Doãn Tiểu Mạt cúi đầu: “Em có thể từ chối được không?” Nếu chỉ viết bài thì được, đằng này còn phải liên lạc với quản lý của anh, hẹn thời gian mang bản thảo tới cho anh xem, Doãn Tiểu Mạt thật sự không có dũng khí.
Tào Tử Di lấy làm lạ: “Chẳng phải em là fan của anh ấy sao?”
“Vâng.” Dù trước kia đã xảy ra chuyện gì, Doãn Tiểu Mạt vẫn không phủ nhận được điều này. Thế nhưng…
“Thế em do dự cái gì?” Tào Tử Di cười. “Doãn Tiểu Mạt, em đừng có nói với chị, em là Diệp Công thích rồng[2] đấy nhé!”
[2] Ngoài mặt tỏ ra yêu thích nhưng thực chất trong lòng thì không.
Doãn Tiểu Mạt không biết nên giải thích thế nào, cô đâu có thể kiên quyết có bị đánh chết cũng không nhận lời.
Tào Tử Di không còn cách nào, đành hạ lệnh: “Những người khác đều đã được giao công việc hết rồi, em không đi thì chẳng còn ai làm nữa. Không có hình, không kịp đưa vào tạp chí để in ấn, em bảo chị làm sao ăn nói với sếp đây?”
Doãn Tiểu Mạt rụt rè: “Thật sự không thể đổi người được ạ?”
“Không thể.”
Doãn Tiểu Mạt mím môi: “Vậy được, em nhận.”
Cô cầm tập tài liệu ra khỏi phòng. Tào Tử Di cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng đây là chuyện tốt, vì sao Doãn Tiểu Mạt lại tỏ ra đau khổ, miễn cưỡng như vậy?
Doãn Tiểu Mạt ngồi ngây người trước máy tính.
Nửa năm trước kiên định rời khỏi Ngũ Trác Hiên, không giữ lại cho mình bất cứ một đường lui nào. Cô lấy lý do bận rộn bài vở để xin bà cụ thôi việc gia sư của Lạc Lạc, lần đầu tiên cô phải chấp nhận vay tiền của Hứa Chi Nhiên, sau đó nhờ người tới Ngải Kha trả tiền cho Ngũ Trác Hiên. Cô thậm chí còn chuyển nhà, đổi số điện thoại. Về sau cô mới biết, Ngũ Trác Hiên vốn không hề đi tìm cô, tất cả là do cô tự mình đa tình. Hiện tại, có lẽ anh đã quên sự tồn tại của cô, cô sợ gặp lại anh như vậy rốt cuộc là vì sao?
Nửa năm trở lại đây, cô tiếp tục thực hiện lời hứa, giao tranh vẽ cho La Thu Thu qua thư điện tử, đấy bởi vì cô vẫn còn coi anh là thần tượng của mình, sẵn lòng dùng một chút năng lực cỏn con của mình để giúp đỡ anh. Ngũ Trác Hiên thời gian qua cũng không hề nhắn tin qua weibo cho Trà Chanh Bạc Hà, còn cô vẫn tiếp tục chia sẻ trạng thái của anh, quan tâm tới lịch trình làm việc của anh, thu thập tạp chí có ảnh của anh, chỉ có điều cô không tham gia vào các hoạt động gặp mặt người hâm mộ của Ngũ Trác Hiên nữa.
Hoa Lưu Ly từng có ý định để Doãn Tiểu Mạt đảm nhận vị trí hội trưởng câu lạc bộ fan của thành phố S nhưng cô lấy lý do bận công việc mà từ chối. Mỗi lần thông báo có hoạt động, cô cũng viện đủ cớ để thoái thác.
Hoa Lưu Ly càng nghĩ càng không hiểu, Ngũ Trác Hiên tới thành phố S làm việc, rõ ràng càng có nhiều cơ hội để gặp gỡ, nhưng vì sao Trà Chanh Bạc Hà lại tỏ ra hờ hững như vậy? Nếu không phải cô vẫn còn vẽ tranh minh họa cho Ngũ Trác Hiên thì có lẽ Hoa Lưu Ly đã tưởng rằng cô đã rời khỏi câu lạc bộ fan rồi.
Doãn Tiểu Mạt tốt nghiệp đại học xong, được tòa soạn nhận vào làm chính thức. Một tuần trước khi cô tới làm việc, dự án Paris mà tạp chí hợp tác cùng Ngũ Trác Hiên đã chính thức bắt đầu, Doãn Tiểu Mạt không kịp tham gia, nhưng trong lòng cảm thấy may mắn.
“Tiểu Mạt, đang nghĩ gì thế?” Lưu Tinh vỗ đầu cô.
Doãn Tiểu Mạt bước ra khỏi hồi ức, gượng cười.
“Có phải tối qua ngủ không ngon không? Sắc mặt em không tốt lắm.”
Doãn Tiểu Mạt thuận theo câu hỏi mà trả lời: “Vâng.”
“Về nhà nghỉ ngơi sớm chút đi, chị và chị Tử Di sẽ bao che cho em.”
“Như thế không ổn lắm!” Doãn Tiểu Mạt trước giờ là người luôn giữ đúng quy củ, nào dám cả gan làm loạn như Lưu Tinh.
“Sợ gì chứ? Nghe chị đi không sao đâu.” Lưu Tinh cầm điện thoại và ví tiền trên bàn bỏ vào túi xách của Doãn Tiểu Mạt. “Đi đi, không sao đâu.”
Doãn Tiểu Mạt do dự.
Lưu Tinh đẩy cô ra cửa, còn ấn mở thang máy giúp cô. “Về nhà ngủ một giấc đi, em xem em kìa, còn trẻ mà mắt đã có quầng thâm rồi đây này.”
Doãn Tiểu Mạt không quá để tâm tới dung mạo của mình, nhưng nghe Lưu Tinh nói vậy cũng giật mình nghĩ về nhà sẽ dùng lá trà đắp.
Trên đường, cô nhận được điện thoại của Vu Trụ. “Tiểu Mạt, tối nay đi xem phim nhé, hôm nay bắt đầu công chiếu Nhất kiến chung tình mà Ngũ Trác Hiên đóng vai chính.”
Lòng Doãn Tiểu Mạt chợt bị xáo trộn: “Nghe nói vé rất khó mua phải không?”
“Cậu lo cái gì chứ, giao cho tớ đi.” Trong điện thoại dường như còn truyền qua cả tiếng Vu Trụ vỗ ngực.
Doãn Tiểu Mạt cười khúc khích: “Được.”
“Vậy tan làm tớ đến đón cậu.”
“Không cần đâu, cứ đợi tớ ngoài cửa rạp là được”
“Vậy cũng được, giờ đó có thể sẽ tắc đường, cậu đi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn đấy.”
Hẹn thời gian xong, Doãn Tiểu Mạt cúp máy.
Quãng thời gian đau khổ nhất, khó khăn nhất của Doãn Tiểu Mạt, Vu Trụ luôn ở bên giúp đỡ cô, giúp cô tìm nhà, chuyển nhà. Bởi vì Doãn Tiểu Mạt không muốn giải thích lý do đột nhiên chuyển nơi ở nên Vu Trụ xung phong đứng ra giải thích vì cô muốn tới ở cùng mình, sau đó còn chịu hai cú đấm của Hứa Chi Nhiên. Doãn Tiểu Mạt rất cảm kích Vu Trụ, không còn lạnh nhạt với cậu như trước nữa, thỉnh thoảng cũng nhận lời mời đi chơi cùng cậu.
Vu Trụ lại hâm nóng lòng tin một lần nữa, trong đầu ý nghĩ theo đuổi Doãn Tiểu Mạt lại sục sôi. Chỉ có điều cậu không hành xử khoa trương như trước mà lặng lẽ ở bên cạnh cô, chậm rãi bước vào cuộc sống của cô, khiến cô quen với sự có mặt của cậu.
Doãn Tiểu Mạt về tới nhà liền nằm thừ người trên giường, không thể chợp mắt. Thực ra trước đây cô đã thấy trên trang web nội bộ của tòa soạn toàn bộ ảnh chụp và lộ trình chuyến công tác Paris của Ngũ Trác Hiên, nên việc viết bài với cô không hề khó khăn. Vấn đề là cô phải trực tiếp gặp Ngũ Trác Hiên để thảo luận. Trước đây có lần Ngũ Trác Hiên đã gặp rắc rối vì biên tập viết bậy bạ, nên anh quyết định tất cả những bài viết có liên quan tới anh về sau phải do đích thân anh xét duyệt mới được đăng. Doãn Tiểu Mạt hiểu con người Ngũ Trác Hiên, nếu có chỗ nào không ổn anh sẽ sửa ngay tại chỗ.
Nửa năm qua, Ngũ Trác Hiên chủ yếu đặt trọng tâm công việc vào hậu trường, chỉ nhận đóng một bộ phim duy nhất là Nhất kiến chung tình. Doãn Tiểu Mạt vẫn như trước, luôn theo dõi mọi thông tin về Ngũ Trác Hiên, cô không nghe thấy bất cứ tin đồn nào về chuyện Ngũ Trác Hiên và Thẩm Phi Hồng. Thế nhưng như vậy thì sao chứ, chẳng thể hiện được điều gì cả. Năng lực giữ bí mật của anh, cô đã quá rõ, có lẽ vì anh quá yêu Thẩm Phi Hồng, nên bảo vệ cô ấy rất cẩn thận, cũng có thể chính vì Thẩm Phi Hồng mà anh mới tận lực rút lui về phía sau ánh đèn sân khấu, giảm bớt hào quang của mình. Anh vì Thẩm Phi Hồng mới bước chân vào con đường nghệ thuật thì cũng có thể vì cô ấy mà rút lui khỏi giới giải trí. Doãn Tiểu Mạt cô nên vui mừng thay cho anh mới đúng, nhưng vì sao trái tim cô lại khó chịu thế này? Trong ngực cô tựa như có một tảng đá lớn đang đè nặng. Cô tự nhủ, chẳng có gì ghê gớm cả, không làm được tình nhân, cùng lắm thì quay trở lại vị trí người hâm mộ, tiếp tục như trước kia đứng từ xa nhìn anh. Thế nhưng, cô không làm được. Ngũ Trác Hiên đã vững vàng chiếm đóng vị trí quan trọng nhất trong trái tim cô, một khi nhổ ra, sẽ để lại một lỗ hổng máu chảy đầm đìa. Yêu, hóa ra lại làm người ta tổn thương đến thế, Doãn Tiểu Mạt thực sự hi vọng giá như mình chưa nếm trải qua. Nếu ngay từ lúc bắt đầu cô không có những suy nghĩ không an phận kia thì bây giờ đã không bị thương nặng đến vậy. Cô nên hận Ngũ Trác Hiên, anh cho cô hi vọng, rồi lại giáng một đòn thức tỉnh cô, nhưng thật xót xa, cô hận không nổi, cô chỉ có thể oán hận bản thân không biết cao thấp, ôm mộng tưởng viển vông, là cô cam tâm tình nguyện lún sâu vào sự ấm áp của anh. Thế nên, cô rất sợ gặp lại Ngũ Trác Hiên, sợ lại nhớ tới tình cảm những ngày qua, sợ phát hiện ra bản thân vẫn còn thâm tình với anh, cô càng lo lắng mình sẽ rơi nước mắt trước mặt Ngũ Trác Hiên.
Doãn Tiểu Mạt thở dài, đến ngày hôm nay cô mới phát hiện, hóa ra nửa năm qua, lòng cô vẫn chưa bình ổn.
Vu Trụ gọi điện thoại tới, Doãn Tiểu Mạt còn đang mơ màng liền giật mình tỉnh lại.
“Tiểu Mạt, tớ đến nơi rồi, cậu đến đâu rồi?” Vu Trụ nói.
Doãn Tiểu Mạt buộc tóc qua loa rồi vội vàng ra khỏi nhà, giờ tan tầm nên ngoài đường người đông nghịt, mấy lần cô chen lên tàu điện ngầm không được, cuối cùng lại bị người ta xô đẩy lên. Thật không dễ dàng gì mới tới được trước cả rạp chiếu phim, người người tấp nập, còn đông hơn cả trên tàu điện ngầm, quả nhiên Ngũ Trác Hiên vẫn rất được yêu thích, thu hút từ thanh niên mười tám tuổi đến cụ già tám mươi tuổi, giải thưởng được yêu thích nhất hằng năm đúng là không phải hữu danh vô thực. Doãn Tiểu Mạt đứng ngoài cửa rạp bị đám đông chen chúc, không tìm được Vu Trụ, gọi điện thoại cũng không nghe rõ người bên kia nói gì. Cô nghĩ một lúc, đành gửi tin nhắn cho Vu Trụ: “Tớ đợi cậu ở quầy KFC.”
Đúng lúc ấy, đám đông bỗng rối loạn, có người hét lên: “Oa! Ngũ Trác Hiên tới rồi!”
Bấy giờ Doãn Tiểu Mạt mới hiểu vì sao buổi công chiếu hôm nay lại đông người đến vậy. Cô đang cố len ra khỏi đoàn người để tới chỗ hẹn Vu Trụ nhưng chống chọi không nổi với những fan cuồng đang hùng hổ xông vào, cơ thể mất kiểm soát đành phải thuận theo dòng người.
Chiếc xe có rèm đen mà Ngũ Trác Hiên ngồi bị vây như nêm cối, tài xe không ngừng hét: “Mọi người tránh xa ra một chút, không thì không mở cửa xe được.” Nhưng không một ai chịu nghe.
“Ngũ Trác Hiên, em yêu anh!” Những tiếng hô vẫn vang lên cao tít tận mây xanh.