cùng người mình thương đi du hồ. Cho dù một người ở thuyền này, còn một người lại ở thuyền kia.
Tên hương thân ở Ký Châu kia cũng thật hào phóng thuê hẳn một chiếc thuyền hoa to. Hai bên thuyền hoa có cửa sổ thấp thoáng có thể nghe thấy trong gió tiếng sáo thổi vi vu. Tống bà mối khụ hai tiếng hắng giọng nói: “Cổ lão gia, Chân tiểu thư đã đến rồi, xin mời ra nghênh tiếp”
Tôi kinh hãi, tại sao lại là họ Cổ chứ?
Không có ai trả lời. Mặt Tống bà mối lo lắng lại hắng giọng gọi tiếp: “Cổ lão gia, Chân tiểu thư đã đến, xin mời ra nghênh tiếp”
Vẫn không có ai trả lời. Tống bà mối lại cố ho to hơn nữa, rồi kêu: “Cổ lão gia…”
Bỗng có một giọng nhẹ nhàng truyền ra: “Nơi này không có ai là Cổ lão gia cả.”
Tim tôi bỗng chốc như ngừng đập, giọng nói này rõ ràng là giọng của Vân Phi Bạch. Ngay sau đó thì thấy rèm thuyền được vén lên, bóng dáng Vân Phi Bạch hiện ra. Anh gật đầu nhìn tôi cười nói: “Cô nương đang chờ người sao?”
Anh đứng im khoanh tay, mặc áo dài bay trong gió, mặt rất thản nhiên nhìn không thì chẳng thể nói hết được nét phong lưu, phóng khoáng.
Tôi nghĩ đến cái gọi là lãng tử chắc cũng không gì hơn điều này. Tôi kinh ngạc nhìn anh, thấy gió thổi qua vai anh, thổi bay sợi tóc bên tai, mi mắt, trong ánh chiều buông nhìn hình ảnh hiện lên trên nền trời đỏ thực động lòng người.
Tim tôi sôi trào, bị đạp một cái lại nứt ra nữa rồi. Một kiểu tim đập mà mang theo chua xót, có kèm theo tiếng gì đó tí tách rơi, tựa như cảm giác hụt hẫng mất mát như lá non trong tiết xuân bị gió thổi rơi, trái tim bỗng sầu đau vô hạn.
Tôi nhìn anh gằn từng từ một: “Đúng vậy, tôi vẫn đang đợi một người”
Ánh mắt anh chuyển động nhìn sâu vào mắt tôi, chìm dần trong đó, mặt mũi thì nhìn trông giống như có hàng ngàn tảng đá đè nặng không thoát ra được.
Rèm thuyền bị xốc lên, một cô gái mặc váy áo đỏ chui ra, ánh mắt nhíu lại nhìn tôi: “Các người là ai?’
Nói vậy người này chính là tiểu quận chúa của Ninh vương phủ đây.
Tôi vội lấy lại tinh thần, nghe tiếng bà mối Tống bên cạnh lầm bầm xin lỗi: “Đã nhầm, đã nhầm, thực xin lỗi, xin lỗi.”
Nói vừa xong thì bỗng tôi nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng đầy hưng phấn: “Châu cô nương, tôi ở đây”
Quay đầu nhìn lại thì thấy mắt lé, bụng to, áo bay bay trong gió đang đứng trên chiếc thuyền gỗ nhỏ vẫy tay với tôi. Tôi lảo đảo một chút, lúc quay lại thấy Vân Phi Bạch đang nhìn tôi cười cười mà lòng tôi thấy đau quá.
Tôi xoa xoa mặt định lấy tay áo che chạy trối chết không biết thế nào vội vàng quá, chân tay loạng quạng rơi tõm xuống nước.
Nghe trên bờ xôn xao, rồi một tiếng khóc thoát phá thinh không: “Chân tiểu thư ôi, chúng ta còn chưa bắt đầu gần nhau, nàng làm sao cứ thế bỏ ta mà đi? Nàng lại nhẫn tâm đối xử với ta vô tình, tàn nhẫn như vậy hay sao?”
Tôi uống liền mấy ngụm nước vào bụng. Mẹ già tôi đây tự làm tự chịu ha.
Lại nghe thấy tiếng bà mối tức giận trách: “Người không phải đã nói sẽ thuê một chiếc thuyền hoa sao? Tại sao lại trở thành một chiếc thuyền gỗ nhỏ thế?”
Kỳ diệu thay tiếng khóc thét dỗng dừng lại, giọng trầm trang nghiêm: “Thuyền hoa thì vẫn là thuyền mà thuyền cũng vẫn là thuyền hoa, không phải đều là thuyền cả sao, tại sao cứ phải rắc rối như thế chứ?”
Tôi bị uống mấy ngụm nước cũng chịu không được, thuyền của người ta mới đúng là thuyền, con mẹ nó thuyền hoa của ngươi đi!
Lại nghe thấy tiếng nước, tôi đang chìm trong nước thì nhìn thấy một bộ quần áo đang tiến đến gần. Trong nước hoa mai lay động, rồi một đôi tay vòng lên eo tôi, cảm giác hương vị quen thuộc làm lòng tôi tuôn trào. Vừa mở mắt nhìn thấy mắt anh chớp chớp trong nước giống như lúc ban đầu sáng lóng lánh. Quả đúng là Vân Phi Bạch.
Đưa tôi lên bờ, anh ôm lấy tôi nhẹ giọng gọi: “Cô nương”
Tôi gắt gao nhắm chặt hai mắt lại. Ông ngoại của tôi từng nói, nếu trước mặt người trong lòng bộ dạng mà chật vật xấu hổ thì chi bằng hãy giả bộ làm như không biết gì thì hơn. Ông ngoại của tôi đúng là người tuyệt vời, Ông thế mà tính toán biết trước tất cả mọi chuyện, cũng tính đến cả hôm nay tôi lâm vào trận này nữa. Gái già tôi đây bộ dáng thế này không thể chỉ nói hai chữ “chật vật” là hết được sao?
Tôi đành phải giả bộ không nghe thấy, vẫn nằm im không nhúc nhích.
“Cô nương.” Anh lại gọi tôi lần nữa. Mặt của tôi dán sát ngực anh, tôi rõ ràng có thể nghe thấy tiếngânh thở dốc cùng tiếng tim đập. Tôi cố nén lòng khẩn trương và không để lộ vẻ háo sắc, đang mừng thầm thì bỗng nghe thấy một giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Đưa nàng cho ta”
Răng rắc, giọng nói này… Vân Châu, đúng là Vân Châu kia. Thằng nhãi này chuyên môn lựa đúng thời điểm huỷ toàn bộ mộng của tôi rồi. Ngay sau đó tôi liền được một đôi tay ôm vào lòng. Quả đúng là Vân Châu tên kia tiến sát đến bên tai tôi, nhỏ giọng bảo: “Đừng giả bộ nữa, ta biết cô biết bơi”