Bà mối Tống dùng khăn tay màu hồng, miệng thì cười mãi không thôi mang đến cho tôi chuyện vui, một chuyện tám nhảm.
Chuyện vui là một hương thân lớn gia tài ngất ngưởng trong thôn của cậu bên nhà mẹ đẻ của bà ở Ký Châu, lúc nhỏ khắc với mẹ ruột, niên thiếu khắc với chị em, lớn lên khắc với vợ con, nói tóm lại trong nhà cứ là con gái thì đều bị khắc chết. Lần này vị hương thân lên kinh thành vô tình nghe được danh tiếng của tôi thì vỗ đùi, cho rằng tôi là tri kỷ, sung sướng mời bà đến cầu hôn.
Còn chuyện tám nhảm là thiên kim của Liễu thừa tướng lại cũng đem lòng yêu thương thiếu trang chủ của Ngân hàng tư nhân Vân Phi Bạch, cũng đến Vân phủ tham gia một phen.
Tôi thấy đầu ong ong như sắp nổ.
Con mẹ nó ngày hoàng đạo chứ, xem ra thì hôm nay chính là ngày đính hôn đây, lại còn càng là ngày để nhiều người tương tư nữa chứ.
Phụ thân vẫy tay bảo gia đinh đưa bà mối ra cửa, tôi ngồi trên ghế cố trấn định mà trong lòng nước mắt sắp trào ra.
Phụ thân thở dài, đi đến ôm vai của tôi nói: “Nhân duyên vốn là trời định, cưỡng cầu cũng không được, con chớ thương tâm. Nếu con không muốn gả phụ thân sẽ nuôi con cả đời, chờ khi nào phụ thân cáo lão hồi hương thì chúng ta sẽ trở về Tô Châu.”
Mới nói đến đó thì bỗng thấy gia đinh hấp tấp tiến vào nói có Nhị công tử của Ngân hàng tư nhân số một đến thăm.
Tôi ngẩn người ra. Chưa kịp đứng lên tránh đi thì đã thấy một bóng dáng màu xanh thấp thoáng, tên Vân Châu kia đã bước vào mất rồi.
Chỉ thấy đó là một thiếu niên tuấn lãng, dáng vẻ hào khí, phong thái phóng khoáng, mắt ánh lên nét phong lưu. Chỉ một loáng mà làm nha hoàn trong phòng đỏ mặt rồi.
Ánh mắt hắn xẹt đến chỗ tôi, mỉm cười, chắp tay vái chào phụ thân của tôi.
Phụ thân của tôi liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá rồi bỗng vỗ bàn “bốp” một cái khen: “Thật là một nhân tài hiếm có.”
Vân Châu khiêm tốn: “Thế bá quá khen.”
Nói xong, phất tay bảo tuỳ tùng trình lễ lên, nói: “Tổ phụ của vãn bối và Dược Sư cốc chủ Triển thần y vốn là có giao tình, lúc trước khi còn ở Dược Sư Cốc, vãn bối cùng A Ly đã gặp nhau, lần này đến kinh thành có nghe nói thế bá cùng A Ly muội muội cũng ở đây nên muốn đến tiếp kiến, thứ lỗi cho vãn bối mạo muội.” Nói xong, cười cười liếc nhìn tôi một cái.
Tôi nghe thấy “A Ly muội muội” bốn chữ này mà sởn gai ốc.
Còn cha tôi thì cười to, nói: “Không sao, không sao, được lắm, được lắm”
Giữa trưa phụ thân còn mời hắn ở lại dùng cơm, sau đó hai người trò chuyện rất vui vẻ, giống kiểu củi đốt gặp lửa cháy bùng, hận không gặp nhau sớm hơn chút. Ăn cơm xong, phụ thân hứng lên lại mời hắn cùng đánh cờ.
Hai người từ trưa cho đến chiều tối vẫn hăng hái đánh cờ không nghỉ.
Tôi đứng ở chỗ trống trong vườn cuối hậu viện muốn ngủ một chút nhưng đáng tiếc trong lòng hỗn loạn nên không thể ngủ nổi, đứng lên ra khỏi cửa thong thả đi đến chợ mua một chậu hoa, lặng lẽ đi Vân phủ.
Vân Phi Bạch đang ở trong vườn vun đất cho cây trúc vừa trồng, mặc áo dài chạm đất, bộ dạng khí chất sảng khoái.
Vừa mới nghỉ một chút, trong viện thơm ngát khí trời. Tôi đứng trên tường nhìn anh, giật mình nghĩ đến một hoàng hôn ngày đó, cũng là một mảnh đất ẩm ướt sau cơn mưa, hắn đã nói với tôi, A Ly, nếu huynh muốn lấy muội về làm vợ, muội có bằng lòng không, giọng nói dịu dàng, tràn đầy quyến luyến.
Tôi bằng lòng, tôi đương nhiên bằng lòng.
Nhưng tiếc thay. Nếu có thể, tôi nghĩ muốn hỏi anh một câu: “Huynh có còn nhớ rõ A Ly họ Chân ở thành Nam hay không?”
Nhưng cũng chỉ là tiếc thay. Chuyện tình đã xảy ra rồi, ai ai cũng không thể thay đổi được nữa.
Trong lòng tôi chua xót, đem chậu hoa vừa mới mua lặng lẽ đặt xuống chân tường.
Chân vừa giẫm lên tường thì thân mình bỗng đột ngột bị kéo mạnh, thắt lưng bị ai nắm chặt, mặt của Vân Châu phóng to trước mặt tôi.
Tôi kinh hoảng: “Huynh, huynh không phải vẫn đang đánh cờ cùng cha tôi sao, sao lại ở chỗ này rồi?”
Môi hắn nhếch lên một nụ cười như có như không “Muội nghĩ sao?”
Tôi đẩy vội hắn ra, vỗ ngực, còn nói thực với hắn: “Huynh làm vậy là dọa chết người đó.”
Hắn cười âm hiểm tiến sát mặt tôi: “Bánh bao nhỏ, hôm qua muội trèo tường nhà chúng ta, hôm nay muội lại cũng thế, hay là hôm nay trời mưa muội cũng chơi thả diều hả?”
Tôi nghiêm nghị nói: “Huynh thật thông minh.”
Miệng hắn mím lại, chợt cầm lấy cánh tay của tôi, ép tôi tiến sát tường viện, trầm giọng nói: “Muội thích đại ca của ta phải không?”
Vân Phi Bạch tựa như một cái sẹo trong lòng tôi, cứ chạm vào thì đau. Lòng tôi đau xót không thôi, nghẹn một lúc mới nhìn hắn nói: “Tôi không dám thích một ai, cho dù có thích thật cũng chỉ lén lút mà thôi.”
Nói xong, tôi liền rời đi.
Mãi một lúc sau, tôi nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thở dài, hắn thì thào gọi tên của tôi, A Ly.
Tôi giả bộ không nghe thấy, cúi đầu vội tránh đi.
Ngày hôm sau, bà mối Vương lại đến hỏi thăm tôi, thuận tiện nói hết mọi chuyện về Vân Phi Bạch có ý đối với quận chúa .
Trong lòng tôi chua chát, không khỏi cười đau xót. Tất cả tóm lại chỉ có một chữ “Duyên”.
Ban đêm, tôi ngồi uống mấy chén rượu.
Lúc ánh trăng lên cao, tôi dựng thang trèo lên nóc nhà hóng gió. Tôi đứng thất tha thất thểu trên nóc nhà hoảng loạn, tiểu Đào nơm nớp lo sợ đỡ lấy tôi. Tôi đẩy cô ấy ra, ngồi xếp bằng, mắt lờ đờ say nhìn trăng một lúc lâu, sau đó nói: “Tiểu Đào à, em có thích một người nào hay không?”
“Tiểu thư, cô lại nghĩ đến Vân đại công tử rồi.”
Tôi cười cười “Em đã bao giờ từng chờ một người chưa?”
“…”
“Em có bị người nào phụ bạc không?”
“…”
Tôi rũ mắt xuống, nói: “Tiểu thư của em là bị người ta phụ bạc.”
“Tiểu thư…” Tiểu Đào nghẹn ngào đứng lên.
Tôi vỗ vỗ tay cô ấy, cười nói: “Đừng khóc, đừng khóc, nếu tương lai có người dám phụ bạc em, tiểu thư ta đây nhất định sẽ dùng chân heo đánh gãy chân hắn mà coi.”
“Tiểu thư…”
Nước mắt cô ấy nhỏ tong tong xuống, nghe đúng là chẳng khóc thành tiếng.
Đứa bé này thật yếu ớt quá đi. Tôi khoát tay, nói: “Em đi xuống trước đi, tiểu thư ta một mình ngồi đây ngắm trăng một lát, tý còn ngâm thơ nữa.”
Trên nóc nhà dày sương, vài con quạ đen vẫy cánh chui ra, đập đập cánh rồi bay mất vào bóng đêm.
Tôi ngẫm lại chuyện cũ, ngẫm lại chuyện bây giờ, không biết lúc nào đã nằm ngủ luôn trên nóc nhà rồi. Dường như lại là một giấc mộng. Trong mơ, có người ôm lấy tôi, vỗ vỗ hai tay vào mặt tôi, nhẹ nhàng mà thở dài: “Ta đã đến chậm mất rồi, muội đã thích hắn.”
Một lát, tôi lại nghe thấy giọng hắn, trầm thấp, khàn khàn: “Ta đã tìm muội lâu như vậy… May quá, may quá, cuối cùng là tìm được rồi.”