sảnh, mấy chủ nhà Chân phủ, lại không có một người tới tiếp đón bọn họ, chỉ có một đám hạ nhân bên ngoài Chân phủ, tận lực co lại một bên, làm bộ như mình không tồn tại.
Cho nên những người này đi cũng không được, ở lại cũng không xong, dù sao Chân Bất Phàm là một người không thể đắc tội, nếu đột nhiên trở lại lại thấy trong đại sảnh không một bóng người thì . . . . . .
Cho đến một người trong đó đột nhiên nói to, "Ăn!"
Cả đám bắt đầu động đũa, vẫn tiếp tục náo loạn như cũ, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc Trương Tứ Thư tìm được tám người trông chừng kia, thì bọn họ đã bị điểm huyệt, sau một hồi giải huyệt hỏi thăm, bọn họ đều không thấy rõ mặt của người điểm huyệt. Hắn nhíu nhíu mày, người có bản lãnh này, trong mấy người bọn hắn, trừ tối nay ở đại sảnh, chỉ còn lại một người. . . . . .
Lưu Đại mang hạ nhân trong phủ tiếp tục tìm. Mà lúc Trương Ngũ Kinh từ nha môn chạy về, vừa lúc chạm mặt Tiền Quân Bảo. Cũng không nghĩ quá nhiều, nhắm đầu vào mà hỏi, "Đệ đi đâu?"
Tiền Quân Bảo cười cười, "Đệ đi gặp Hoa đại ca."
************************************
Chân Bất Phàm đang ở Trầm Tư Các.
Vẫn không có ánh đèn như cũ.
Vậy mà trong không khí giống như sắp chết này bên trong đại sảnh lại ồn ào, giống như mắt nhắm lại rồi mở ra, có thể nhìn thấy màu đỏ tràn đầy trong mắt, chẳng qua không còn không khí vui mừng như lúc trước.
Chân Bất Phàm đứng ở bên cửa sổ, vòng tay trước ngực đứng thẳng, vậy mà thân hình cao lớn lại chặn lại ánh trăng, chỉ còn dư lại một tầng quang ảnh dựa theo thân thể của hắn hình thành một vòng hào quang đơn giản.
Lâm Văn Thăng cũng yên lặng không lên tiếng chờ ở một bên.
Cũng không biết trải qua bao lâu, giọng nói của hắn hồng hậu mà trầm thấp, phá vỡ trầm mặc, "Đệ cảm thấy nàng thế nào?"
Lâm Văn Thăng dừng một chút, "Đại ca muốn đệ xưng hô với nàng ta thế nào?"
Hắn không có lên tiếng.
"Nếu là đại tẩu, thì rất tốt."
"Tốt thế nào?"
Lâm Văn Thăng đột nhiên thoáng cười, "Có lẽ nàng ta quá già."
Chân Bất Phàm trầm mặc một hồi, nghiêm mặt nói, "Trẻ tuổi không tốt, " Dừng lại một chút, "Nàng ấy không có tốt."
". . . . . ." Lâm Văn Thăng nhẹ nhàng gật đầu, đã hiểu rõ trong lòng.
Lại nghe thấy bên dưới có âm thanh, liền đoán được thân phận người đó.
Quả nhiên, lên cầu thang, chính là kẻ cùng tân nương không thấy bóng dáng tối nay - Tiền Quân Bảo. Sau khi hắn lên lầu cũng không kinh ngạc, cười cười, "Tại sao không đốt đèn?" Liền đi tới một bên, lấy ra hỏa chiết tử*, đốt ngọn đèn dầu lên.
0
Chỉ một thoáng, sáng lên, bóng người chập chờn trong phòng.
"Nàng ấy đâu?" Chân Bất Phàm vẫn đưa lưng về phía hắn như cũ, trong giọng nói không nghe ra hỉ nộ.
"Đi rồi."
Chỉ thấy một luồng khí đột nhiên xuất hiện, ngọn đèn dầu kia nhất thời tắt ngúm. Chân Bất Phàm ở trong bóng tối từ từ xoay người, "Đệ biết rõ, nàng ấy không thể."
Tiền Quân Bảo thẳng tắp chống lại ánh mắt của hắn, "Tỷ ấy đã sớm liên lạc với ông chủ Thiên Hi, ý đồ cùng thương đội kia rời khỏi Vanh Đường, tin tưởng không lâu sẽ có động tĩnh, dưới tình huống này còn cố làm ăn buôn bán, suy tính quyền lợi của nữ nhân, cộng thêm tỷ ấy đã sớm mưu đồ đào hôn, đệ không có lý do lưu tỷ ấy ở lại."
"Người là đệ tìm về." Lâm Văn Thăng đột nhiên mở miệng.
"Cho nên đệ đưa tỷ ấy trở về chỗ cũ thôi." Tiền Quân Bảo dừng một chút, "Những khách mời tỷ ấy mời hôm nay, là ai trong lòng đại ca rõ ràng, mà tỷ ấy tất nhiên biết. Các loại người thương nhân ở phương Nam, những chuyện lớn nhỏ vụn vặt sợ rằng trong lòng tỷ ấy đã sớm biết, điểm này sợ là cũng rất nhiều người không làm được. Lại nói, dưới tỷ ấy còn một đệ đệ, cũng là người nắm quyền tuyệt đối trong nhà, đệ không cảm thấy tỷ ấy cùng đại ca xứng đôi. . . . . ."
"Vậy mà chính đệ đã bắt nàng ta tới đây đấy thôi." Lâm Văn Thăng ôm ngực dựa vào cái bàn tròn, chậm rãi nói.
Tiền Quân Bảo cười cười, "Chúng ta cùng thành Hoán Sa buôn bán vẫn không ổn, ngày đó đệ hỏi thăm được có một đám người khơi thông con đường buôn bán ở đó, chính là thủ hạ dưới tay của tỷ ấy."
"Cổ Vô Song buôn bán, rắc rối phức tạp, khó nên trò trống."
"Đó là trước kia, những năm gần đây thanh danh của tỷ ấy đã từ từ có lực ảnh hưởng. Hơn nữa, vải Giang Nam Giang Bắc rất có ảnh hưởng ở thành Hoán Sa, nếu là phương Bắc khai thông con đường này, được lợi ích gì cũng có thể thấy rõ. Đừng quên, tỷ ấy còn có một mục đích khác, kết thân."
"Đệ nói là, điệu hổ ly sơn*?" Lâm Văn Thăng cười như không cười, "Bây giờ thì sao?" 0
"Cùng Thành Chủ thành Hoán Sa hợp tác. . . . . ." Tiền Quân Bảo đốt đèn lần nữa, dưới ánh đèn nói, "Đã ổn thỏa."
"Nàng đang ở đâu?"
Tiền Quân Bảo hơi mím môi, "Không biết khi đại ca tái giá, tỷ ấy sẽ trở lại uống ly rượu mừng hay không?"
Lâm Văn Thăng cũng cười một tiếng, "Đại ca nên phái người nhìn đệ mới đúng."
"Dọn dẹp hành trang."
Lâm Văn Thăng chợt nhíu mày, nhìn Chân Bất Phàm.
"Bắc thượng."
". . . . . ."
Chân Bất Phàm từ từ liếc nhìn Tiền Quân Bảo, "Không có lần sau."
Khí thế bức người.
**
Vì vậy một ngày sau đó.
Xuân Đào nhìn phương xa, lẩm bẩm, "Sao Phó sư gia còn chưa tới?"
Cổ Vô Song ngồi bên cạnh cái bàn ở trong đại sảnh, tự rót cho mình ly trà, đột nhiên bả vai bị vỗ nhẹ, vừa ngẩng đầu, đúng là Phó Hiểu Sinh. Lấy lại bình tĩnh, cố làm ra vẻ không biết gì.
Mắt thấy Phó Hiểu Sinh đi vòng qua sau lưng Xuân Đào, đột nhiên lại gần bên tai của nàng ta nói to: "Xuân Đào tỷ!"
Làm Xuân Đào sợ tới mức run rẩy, quay đầu lại đuổi theo hắn đòi đánh.
Náo loạn một hồi, Phó Hiểu Sinh quan sát Cổ Vô Song một phen, ngồi xuống ở bên cạnh, cười nói, "Đúng rồi, lúc ngươi không ở đây, có người nói muốn kết thân."
Xuân Đào dừng lại, cả kinh trợn to hai mắt, "Người nào?"