Doanh trại đã giao nhiệm vụ cho anh, anh buộc phải phục tùng vô điều kiện. Vậy nên chuyến bay tuần đêm lần này anh không thể không thực hiện. Kiều Ưu Ưu phải trở về, anh rất muốn ích kỉ giữ cô ở lại, nhưng anh lại không muốn cô có một cuộc sống không vui vẻ. Hai mươi ngày vừa qua, Kiều Ưu Ưu giống như sống trong một thế giới cách biệt với bên ngoài, cô ở lì trong nhà không bước ra khỏi cửa, anh đã quen với những ngày tháng khi trở về nhà và nhìn thấy hình bóng của cô, nơi nào có cô thì nơi đó chính là nhà của anh. Tuy nhiên cuộc sống của cô quá đơn điệu, đơn điệu tới mức khiến anh cảm thấy đau lòng, anh luôn lo lắng không biết liệu cô có buồn chán quá mà sinh ra bệnh trầm cảm?
Kiều Ưu Ưu giống như loại độc dược của anh, từ rất lâu rồi anh đã biết rằng, càng ở gần bên cạnh cô, anh lại càng khó rời xa. Biết vậy nhưng anh vẫn lún sâu vào, không thể tự mình thoát ra. Thậm chí vì cô, anh đã đánh người bạn thân nhất của mình. Vì chuyện đó anh cũng đã khiến bố mẹ mình sầu não và họ bắt anh phải vào bộ đội. Thế mà đồ ngốc Kiều Ưu Ưu kia còn chạy tới chỉ vào mặt anh mà mắng anh: “́u trĩ, chỉ có người ấu trĩ mới dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, mắng anh không nhân nghĩa, dám đánh cả anh em tốt của mình.”
Hồi đó Trử Tụng thực sự cảm thấy rằng cuộc đời này anh đã sống vô ích. Bởi vì Kiều Ưu Ưu, cuộc sống của anh đã trở nên vô cùng hỗn loạn, thế nhưng dù có như vậy, trong những ngày tháng cách xa cô, anh vẫn không có cách nào quên đi từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô.
Nghe nói cô lại thích người khác, tức giận và đau khổ là hai cảm giác tấn công anh lúc đó. Anh đấm bao cát để giải tỏa, dù sao anh đã đeo găng tay nắm đấm rồi nhưng bàn tay anh vẫn bị sưng mất mấy tuần, bị giáng chức từ bộ phận mặt đất xuống bộ phận nhà kho, hoàn toàn rời xa máy bay. Cũng chính trong ba tháng làm ở nhà kho ấy, anh bắt đầu kiểm điểm lại bản thân, tại sao Kiều Ưu Ưu lại không thích anh?
Cô đã từng nói, cô ghét nhất những người hay gây chuyện như anh, nhưng từ trước đến nay anh lại chưa bao giờ để ý. Bắt đầu từ lúc đó, Trử Tụng quyết tâm phải cố gắng phấn đấu thi vào Học viện, tập luyện các kĩ năng để có thể khiến Kiều Ưu Ưu có cách nhìn khác về anh. Khi anh tốt nghiệp Học viện Không quân và được phong quân hàm thượng úy đúng như mong đợi, Kiều Ưu Ưu lại nói với anh, “Tống Tử Đồng đã tới Đài Truyền hình Y”, cô cũng phải tới đó.
Trử Tụng đau khổ nhận ra rằng, dù bản thân mình có xuất sắc hay không thì anh cũng không thể khiến Kiều Ưu Ưu chú ý tới mình, bởi người mà cô thích vẫn không phải là anh.
Trử Tụng móc một chiếc nhẫn từ trong túi ra. Anh đã mua chiếc nhẫn này từ lâu lắm rồi, nhưng vẫn chưa đưa cho cô, vốn định trước khi cô về anh sẽ tận tay đeo nó lên tay cô nhưng cô lại bắt đầu giận dỗi.
“Đã lên đến nơi rồi, làm gì có lí do nào để xuống?”
Trử Tụng ôm lấy cô trong một lớp chăn rồi lăn một vòng, đặt cô nằm xuống dưới ngực anh, hai má cô ửng hồng, kèm theo cả sự lười biếng khi ngủ dậy, đôi môi mềm mại hơi hé ra.
Ngón tay Kiều Ưu Ưu ấn nhẹ vào môi anh: “Thiếu gia, em và chiếc máy bay, ai tốt hơn?”
Trử Tụng nghe xong híp mắt lại.
“Anh chọn em hay là chọn máy bay? Nếu là máy bay thì từ hôm nay trở đi anh đi mà làm với máy bay.” Trong lời nói của Kiều Ưu Ưu mang đậm sự khiêu khích và uy hiếp, khuôn mặt cô đầy vẻ đắc ý và liều lĩnh.
Hai tay Trử Tụng ôm lấy khuôn mặt cô, dáng vẻ hưng phấn, cả người anh từ trên xuống dưới đều đang kêu lên cùng một chủ đề nóng.
“Này, không được!” Kiều Ưu Ưu tránh xa môi anh, cười tinh quái: “Chọn một thôi, là em hay là máy bay?”
“Em!”
“Em không tin, lúc nãy còn vừa mới bỏ lại em mà đi tìm máy bay còn gì. Ai mà biết anh có cảm thấy làm chuyện này với máy bay thích hơn hay không?” Kiều Ưu Ưu thở nhẹ, chân không biết vô tình hay cố ý cọ vào chân anh, cách một lớp chăn và cả quần áo nhưng vẫn có thể cảm thấy sự thay đổi của anh.
Trử Tụng mạnh mẽ lột bỏ cái chăn đang chắn giữa hai người, Kiều Ưu Ưu đã bị anh đè xuống dưới mình. Chính trong lúc này, Kiều Ưu Ưu bị anh lật lại 360 độ. Không còn chăn quanh người, Kiều Ưu Ưu cũng được giải phóng, cô cắn răng đẩy mạnh Trử Tụng ra xa. Trử Tụng vốn đang ở mép giường, bị đẩy như vậy khiến anh ngã từ trên giường xuống đất. Kiều Ưu Ưu đang muốn cười thì bị anh thuận tay kéo xuống theo.
“Chồng hát vợ cũng phải theo.” Trử Tụng nói, anh không cho Kiều Ưu Ưu thêm cơ hội nào mà ôm chặt lấy eo cô, hai chân kẹp lấy đôi chân đang phản kháng lại của cô và dần xóa bỏ khoảng cách giữa họ.
Đây là đêm cuối cùng trước khi phải chia tay, lần gặp mặt tiếp theo không biết sẽ là khi nào nữa. Trử Tụng không dám hi vọng kì nghỉ lần sau Kiều Ưu Ưu sẽ tới thăm anh, cứ nghĩ tới việc cô sắp phải đi là toàn thân anh lại cảm thấy đau.
Trử Tụng ôm cô đứng lên, đè cô xuống giường và tiến vào. Sau hai mươi ngày vừa qua, Kiều Ưu Ưu đã ngày càng không thoát khỏi cơ thể anh, anh biến cô từ một cô gái trở thành một người đàn bà, giúp cô cảm nhận được điều kì diệu nhất trong cuộc sống. Yêu hay không yêu đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là cô đã quen với cuộc sống có anh, sau khi trở về chỉ sợ phải rất lâu sau cô mới có thể thích ứng trở lại.
“Ưu Ưu…” Trử Tụng gọi khẽ tên cô, “Ưu Ưu, em có thích anh một chút nào không?”
Kiều Ưu Ưu đã bị anh làm cho hỗn loạn, ôm lấy cổ anh và gật đầu.
“Đừng đi mà, có được không?”
Kiều Ưu Ưu gần như nghe thấy sự thỉnh cầu trong lời nói của anh, cô không thể nói không, cô rất muốn trả lời là được, không đi.
“Ưu Ưu!”
Kiều Ưu Ưu nâng người đón nhận anh, tiếng rên nhẹ phát ra từ trong cổ họng. Tần suất của anh ngày một nhanh, một sâu.
Khi cô gần như cong người, hình như cô nghe thấy anh nói “anh yêu em”. Ưu Ưu không còn sức để chứng thực nữa, cô nằm gọn vào lòng anh.
Trử Tụng gần như phát điên, anh điên cuồng, còn cô như bị anh dày vò tới mức không ngừng xin tha, nước mắt dào dạt chảy ra nhưng Trử Tụng vẫn không muốn buông tha cho cô như vậy.
Hậu quả của việc đó là tới ngày hôm sau, eo của Kiều Ưu Ưu gần như bị gãy ra, đau ê ẩm. Trước khi ra khỏi giường, Trử Tụng còn níu kéo hôn cô không buông ra, Kiều Ưu Ưu không còn sức đẩy ra, lại càng lười đón nhận. Cô không biết tại sao Trử Tụng lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy.
Kiều Ưu Ưu chẳng thể cười nổi, ngón tay day hàng mày đang nhíu lại của anh, “thế thì anh vì em chuyển về Bắc Kinh có được không?”
Bàn tay Trử Tụng mạnh mẽ đè lên vai cô, Kiều Ưu Ưu lại không phản ứng lại, cứng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Cuối cùng, Trử Tụng cũng chịu thỏa hiệp, anh buông cô ra, ngồi bên mép giường hút thuốc.
Ưu Ưu lật người, úp mặt vào giữa cánh tay, không để cho anh nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi. Trong con mắt của người đàn ông này, xếp vị trí đầu tiên mãi mãi không phải là người thân, nếu không vợ của trưởng đoàn Cao cũng sẽ không kiên quyết đòi ly hôn với ông như vậy.
Kiều Ưu Ưu không hay lấy bản thân mình đem ra so sánh với máy bay xem ai quan trọng hơn, nhưng trước khi về cô lại cứ cảm thấy bứt rứt về vấn đề này. Mà phản ứng của anh cũng đã nói lên tất cả. Anh không nỡ từ bỏ phi trường cùng bộ quân phục kia. Sao có thể không buồn cho được?