i đứng đối diện, Cố Thành Ca cùng lúc đó lại sơ cô nếu cứ duy trì tình trạng này, sẽ chỉ càng khó hô hấp mà thôi, cho nên anh nới lỏng tay buông cô ra, không ngờ A Mặc ngốc nghếch lại càng bám chặt, sống chết không chịu buông tay.
Cố Thành Ca bất đắc dĩ than thở: “A Mặc, nếu em muốn lợi dụng thời cơ nằm trong ngực anh, vậy thì anh cũng không ngần ngại đâu…”
Anh còn chưa dứt lời, mỗ Rùa Đen đã nhanh như chớp buông tay ra.
Nói cái gì nha, lợi dụng thời cơ???
Triệu Tử Mặc lập tức lâm vào tình trạng vừa thẹn thùng vừa túng quẫn: “Em, em về trước, chị họ còn đang đợi em…”
“Anh đưa em về.”
Triệu Tử Mặc túng quẫn lui về phía sau, không ngừng khoát tay: “Không cần không cần, em tự về được mà.” Trời ạ, làm ơn đi, tha cho cô lần này đi mà. Nếu còn ở bên cạnh anh thêm nữa, chắc chân tay cô sẽ không biết để vào đâu mất.
Giờ phút này cô chỉ hận không thể ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt anh, mà anh cũng không miễn cưỡng, chỉ thích chí bỏ hai tay vào túi quần, mỉm cười vô sỉ nhìn cô: “A Mặc, em đang ngượng hả?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Cô vừa thẹn thùng vừa căm phẫn hung hăng liếc xéo anh một cái muốn cháy mặt, nhưng bởi vì đang xấu hổ, cho nên ánh mắt kia lại biến thành giống như là hờn dỗi, cô nhìn khoé môi anh từ từ nhếch lên, liền tức tối đưa chân ra giáng cho anh một cước, sau đó xoay người kéo cửa muốn bỏ của chạy lấy người.
Tức chết a tức chết rồi a! Cái đồ bức người quá đáng, đã được tiện nghi còn đòi khoe mẽ!
Nhưng mà, đến khi cô vừa kéo cửa ra…
Ngoài cửa lúc ấy bấy giờ là hai chiếc đầu một cao một thấp, không hẹn mà đều nhún chân, cùng là một vẻ mặt với nụ cười vừa ti bỉ vừa vô sỉ, nếu như cô không nhìn lầm, thì hai cái đại vô sỉ này, hình như cũng vừa đúng lúc đang dán vào cánh cửa…
Triệu Tử Mặc giờ phút này chỉ cảm thấy, cảm thấy…
Đầu óc vừa mới tỉnh táo lại được đôi chút của cô, giờ đây máu lại bắt đầu sôi trào, vọt thẳng xông lên đại não, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng đến tận mang tai, vừa thẹn thùng vừa quẫn bách không biết phải nói sao cho đúng, đành quay lưng bỏ chạy, mà bởi vì bỏ chạy quá nhanh, cho nên ra đến cửa liền đụng phải một cái ghế, khiến cho cả người lảo đảo suýt ngã, sau khi ổn định lại cơ thể, mới nhanh như chớp đẩy cửa bước ra, cũng chẳng thèm để tâm đến mọi chuyện xung quanh.
Cố Thành Ca đứng phía sau cười cười lắc đầu, anh tại sao lại có thể có một cô bạn gái vừa lỗ mãng vừa ngốc ngếch vừa dễ thương như thế chứ?
Liếc nhìn sang hai tên vô sỉ đang tựa cửa bên cạnh, trên mặt khắc rõ mấy chữ “Không lấy nghe lén làm hổ thẹn, lấy nghe trộm làm vẻ vang”, hơn nữa người nào người nấy đều cười rất chi là □, tâm tình anh đột nhiên trở nên vui vẻ lạ thường, tiện chân đạp cho mỗi người một cước.
“Khởi công!”
Hà Tất Tranh bị đạp ngã trên mặt đất lập tức lồm cồm bò dậy: “Vụ án cũng đã thảo luận xong rồi, phiên toà ngày mai đảm bảo sẽ vạn vô nhất thất (~~> ko thể thua), còn đòi khởi công cái gì nữa!”
Tề Lỗi đưa tay sờ sờ bắp chân vừa bị đạp một phát đau điếng, trong bụng mãnh liệt rủa thầm: KAO! Đạo một lúc hai người cũng có thể chính xác đến từng milimet như vậy sao!
Cố Thành Ca không nói gì, trực tiếp lấy từ trong góc phòng ra một cây chổi: “Ngày mai bắt đầu làm việc chính thức rồi, hôm nay khởi công quét dọn vệ sinh!”
Anh vừa dứt lời, lập tức hai tên vô sỉ kia…
Hà Tất Tranh “A” một tiếng, nhanh như chớp chuồn ra cửa: “Di Phỉ hẹn tôi đi ăn cơm trưa…”
Tề Lỗi cũng nhanh chân không kém, sớm đã đuổi kịp Hà Tất Tranh mà tông cửa xông ra: “Ha ha, tôi hẹn thân chủ gặp mặt…”
Vậy là ngày hôm đó, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua sở vụ luật Tề Hà Thành, thậm chí còn cả công ty phần mềm máy tính CC, đều nhìn thấy một vị cực phẩm phong tư thanh dật tuấn nhã khác người, đẩy tới đẩy lui cây chổi trên nền nhà sạch tinh bóng loáng, từng bước từng bước nhẹ nhàng, đồng thời còn truyền ra tiếng huýt sáo cực kỳ vui vẻ…