Điện thoại di động, điện thoại cố định, laptop kết nối mạng, tất cả những phương tiện có thể liên lạc với bên ngoài đều bị ba cô tịch thu hết, phạm vi hoạt động chỉ được phép hạn chế trong phòng ngủ, mỗi ngày ba bữa cơm đều là mẹ cô tận tay mang vào, ngày tháng chầm chậm trôi qua chán muốn chết, trong phòng ngoại trừ sách giáo khoa chuyên ngành ra, tất thảy còn lại cũng chỉ là sách giáo khoa chuyên ngành.
Triệu Tử Mặc gục trên bệ cửa sổ, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, sau khi suy xét kỹ càng rằng nếu bây giờ bện dây thành sợi để leo xuống dưới cũng chẳng đưa tới kết quả gì, có khi còn thảm hại hơn, cho nên đành phải leo lên giường, trùm chăn ngủ tiếp.
Nhắm mắt lại, hiện ra trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại những hình ảnh lúc ở “Thiên thượng nhân gian ngu nhạc thành.”
Chiều hôm đó, cảnh sát áp giải toàn bộ đám người có mặt tại vũ trường và những phòng KTV xung quanh về đồn tra khảo từng người, vốn là cô và cực phẩm chỉ cần phối hợp một chút đã có thể rời đi, ai ngờ lúc nữ cảnh sát lục soát người, lại tìm thấy trong túi áo khoác của cô có xuất hiện thêm mấy viên thuốc lắc…
Triệu Tử Mặc kinh ngạc tột độ, chỉ biết trợn tròn mắt.
Cố Thành Ca hiển nhiên cũng cảm thấy bất ngờ, tình huống phát sinh thế này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh, nhưng anh vẫn rất tỉnh táo giải thích với cảnh sát: “Thứ này không thể của cô ấy được, có thể lấy kết quả kiểm tra dấu vân tay trên thuốc để chứng minh.”
Vì thế, vốn là địa điểm kế tiếp sẽ đến sở cảnh sát, nhưng mà…
Lần này “cảnh sát chống tội phạm buôn bán ma tuý hành động” không ngờ lại kinh động đến cả trụ sở cảnh sát chính, nghe nói Vương Cức Chính vừa lúc có mặt ở gần đó, vì thế cho nên, một màn soát người này, toàn bộ đều bị ông bắt gặp.
Vương Cức Chính bất động thanh sắc đánh mắt nhìn sang những người đang đứng bên cạnh Triệu Tử Mặc, sau đó trưng ra vẻ mặt của một bậc trưởng bối, nghiêm túc nói: “Mặc Mặc nha đầu, xảy ra chuyện gì rồi? Lần trước là nghịch ngợm bị điều đến đồn công an, lần này lại còn dám chạy đến mấy cái nơi bẩn thỉu như vậy!”
Bởi vì lúc nhỏ cô cùng với Tiêu Sở Diễn chạy khắp nơi quậy phá tanh bành đã thành quen, cho nên Vương Cức Chính lúc nạt nộ con trai cũng tiện thể giáo huấn luôn Triệu Tử Mặc như đang dạy dỗ một đứa con gái ruột, nếu là lúc bình thường, cô hiển nhiên sẽ trưng ra một vẻ mặt như đang nghiêm túc nghe người lớn giảng dạy, nhưng lần này, cô cảm giác được, sự việc thật sự nghiêm trọng.
“Vương bá bá, cháu thực sự không biết những viên thuốc này là từ đâu mà tới, cháu…”
Tóm lại, sau khi cô bị giáo huấn chán chê, vì có sự bảo lãnh của Vương Cức Chính, cho nên cảnh sát chỉ lấy dấu vân tay của cô rồi liền thả cho đi.
Triệu Tử Mặc trong thâm tâm vẫn luôn cho rằng, chỉ cần có kết quả xác minh dấu vân tay rồi, nghi án của cô lần này nhất định sẽ được giải đáp, thật không ngờ đến…
Xế chiều hôm đó lúc ngày thi học kỳ cuối cùng kết thúc, ba cô gọi điện đến bảo cô đến cổng Tây, lúc ra đến nơi thì bị ba đích thân giá lâm đem trói lại bắt trở về nhà.
Ba cô hiển nhiên nổi trận lôi đình: “Đến mấy cái nơi ăn chơi trác táng lại còn dám mang theo cả thuốc lắc, nếu như không phải Vương bá bá có lòng tốt che chở cho thì…Cô đúng là càng lớn lá gan cũng càng lớn, Triệu Tử Mặc, cho cô thời gian ở trong phòng mà suy nghĩ lại, tự mình sám hối, không có lệnh của tôi tuyệt đối không được phép bước ra khỏi cửa phòng nửa bước!”
Kết quả là, Triệu Tử Mặc hoa hoa lệ lệ bị giam lỏng.
Nếu là trước đây, thì cô vẫn còn tâm tình để mà “Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm mây trời bay” giết thời gian, trong thời gian bị giam lỏng mà tìm tòi vui thú, nhưng lần này, cô không làm được.
Hoàn toàn không thể tĩnh tâm nổi.
Cũng không phải tuyệt đối là vì ba cái chuyện thuốc lắc gì gì đấy, cô đã nhận được kết quả điều tra của sở cảnh sát, hoàn toàn không có dấu vân tay của cô, có điều thứ đang thu hút toàn bộ sự chú ý của cô lúc này, lại chính là…
Cực phẩm khiến cho tâm tình cô xao động.
Đêm đó nhờ có Vương Cức Chính bảo lãnh, cho nên cô cùng Cố Thành Ca mới có thể thuận lợi rời khỏi Ngu nhạc thành.
Dọc theo đường đi, Cố Thành Ca giữ vững bộ dạng trầm mặc, anh chỉ mím môi thật chặt, đi mãi cho tới một cây cầu, anh đột ngột đi chậm lại, sau đó lái xe quẹo xuống bãi đất trống bên cạnh cầu.
Anh hạ thấp cửa xe, để những cơn gió trời lạnh lẽo từng đợt tràn vào, chẳng qua là vẫn trầm mặc như cũ, tuyệt nhiên không mở miệng nói chuyện.
Triệu Tử Mặc khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Cố Thành Ca tựa lưng vào ghế lái: “A Mặc, xin lỗi, lúc dẫn em đến đó, anh không dự tính được trước tình huống này sẽ xảy ra.”
Triệu Tử Mặc ngẩn người trong chốc lát, rốt cục cũng hiểu, cô chỉ khẽ lắc đầu: “Không sao mà, là tự em muốn tới, hơn nữa ai mà biết trước được sẽ xảy ra chuyện gì chứ, mấy viên thuốc kia chắc là có người bên cạnh lén nhét vào túi áo em mà thôi.”
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh vẫn toát ra những tia chật vật ảo não: “Bất luận thế nào đi nữa, cũng đều do anh thất trách.”
Cực phẩm a, anh đừng có tự trách mình như thế nữa được không, từ đầu chí cuối em có bị mất mát thương tổn gì đâu cơ chứ!
Có điều, có thể nhìn thấy vẻ mặt ân hận không bình tĩnh thản nhiên như ngày thường của vị cực phẩm mây trôi trên mây trôi này, thật sự đã khiến cho cô cảm thấy, anh hoá ra cũng có lúc bình thường như thế này, không còn xa vời không thể nào đuổi kịp nữa.
Không thể phủ nhận rằng, hình tượng bình thường này của anh, lại càng khiến cho trái tim cô thêm xao động, dù sao thì, nếu anh xuất chúng quá, cô vẫn là có nhiều địch thủ đến không thể đếm nổi.
Triệu Tử Mặc quay đầu sang, vẻ mặt nghiêm trang: “Được rồi, là anh thất trách, em tiếp nhận sám hối của anh.”
Cô chăm chú nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, trong đôi mắt to tròn loé lên những tia cười, khuôn mặt vốn đã nghiêng nước nghiêng thành giờ đây lại như được chiếu rọi bằng những tia nắng mặt trời, khiến cho người đối diện có cảm giác rằng từ cô toát lên một sức sống mãnh liệt, tràn ngập khắp mọi nơi.
Cố Thành Ca nhìn cô đến thất thần, trước đây anh chưa bao giờ biết rằng, hoá ra trái tim sắt đá lạnh lùng của anh, sau khi trải qua biết bao sóng gió và khó khăn, đến bây giờ vẫn có thể loạn nhịp được như thế này.
Thuận theo sự dẫn dắt của trái tim, anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, từ từ nghiêng người sang… 0
Triệu Tử Mặc chú ý tới động tác của anh, tim không kiềm chế được bắt đầu đập loạn, hô hấp cũng đột ngột ngừng lại, giờ phút này, cô chỉ còn cảm thấy, cảm thấy…
Đau. (~~> A.T: Ngất~)
“Ai ui!”
Hình ảnh A Mặc ngốc nhe răng nhếch miệng hiện rõ mồn một ngay trước mắt, khiến cho động tác xích lại gần của Cố Thành Ca cũng tự động ngừng lại. (~~> A.T: hớ hớ, lừa tềnh, hụt =)) )
“Sao thế?”
Triệu Tử Mặc đau đớn ôm bắp đùi phải đang dần cứng ngắc, nhe răng: “Chân bị rút gân, bệnh cũ tái phát thôi mà, không sao đâu.”
Cố Thành Ca lập tức xuống xe, nhanh chóng mở một bên cửa ra.
“Dưới bàn chân hay ở bên trên?”
“Chỗ nào cũng bị hết…” Triệu Tử Mặc khàn giọng, khó nhọc nói không ra hơi: “Đau chết mất…”
Cố Thành Ca không chút do dự ngồi xổm xuống, trước ánh mắt kinh dị ngạc nhiên của Triệu Tử Mặc, anh vẫn chỉ bình tĩnh đưa tay ra chạm vào chân phải cô, sau đó cởi chiếc giày da nhỏ màu đen của cô ra, đưa chân cô lên trên đùi mình, rồi chậm rãi nhẹ nhàng xoa nắn đều đặn.
Trong khoảng thời gian ấy, có đến tận mấy chiếc xe lướt qua sát ngay bên cạnh, thậm chí còn có mấy người cố ý bóp còi, nhưng anh vẫn chỉ cúi đầu mặc kệ, không thèm coi ai ra gì, thần sắc chuyên tâm chăm chú vô cùng.
Cảm giác kinh ngạc từ tận sâu trong thâm tâm cô cũng đã dần vơi đi, chỉ cảm thấy bây giờ tim cô như đang đập dữ dội, toàn thân tê dại, sắc mặt cũng đỏ bừng lên một mảng.
Những lúc cô được gặp anh, trong thâm tâm luôn ngập tràn hạnh phúc, bất luận là lần gặp mấy năm trước ở quảng trường vào đêm Giáng sinh, hay lần cô xông vào phòng ký túc xá của anh giữa đêm khuya, sau đó được làm việc chung với anh, khoảng thời gian ấy, anh khiến cho cô phải cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, làm trái tim cô rung động xao xuyến với trăm ngàn xúc cảm, nhưng tất cả những cảm giác đó, cũng không bằng một thời khắc sâu đậm mà mãnh liệt này.
Bất giác cô thấy yêu cảm giác lúc này quá, khi anh cúi người xuống nhẹ nhàng chạm vào chân cô, đôi mắt anh sao mà dịu dàng đến thế…
…
Triệu Tử Mặc vẫn chui đầu trong chăn, lại bị những hồi tưởng này khiến cho tim bất giác đập loạn, khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng lên.
Cô cảm thấy, cảm thấy… cực phẩm đối xử với cô có chút gì đó đặc biệt.
Lúc anh ngồi trong xe nhích người tiến lại gần cô, gần đến mức hơi thở của anh như hoà quyện vào hơi thở của cô, hơn nữa sau đó, anh còn bất chấp tất cả mà chuyên chú xoa chân cho cô…
Nếu như đến tận thế rồi mà Triệu Tử Mặc vẫn không nhìn ra có gì đó khác thường, thì quả đúng là đứa ngốc nhất thế gian.
Nhưng mà, nếu như cực phẩm thật sự đối với cô là “có chút ý tứ”, vậy tại sao anh lại có bạn gái rồi chứ?
Vì thế cho nên, sau khi anh đã tỉ mỉ mang lại giày cho cô, cô mới trấn tĩnh mở miệng hỏi một câu nhằm phá vỡ bầu không khí mập mờ.
“Cực phẩm a, anh cùng Hà biểu sư huynh tới Ngu Nhạc Thành rốt cục là để hoạt động ngầm cái gì thế?”
Có trời mới biết, cái câu hỏi này là do cô buột miệng mà ra chứ chẳng qua khảo nghiệm của đại não gì sất, chẳng qua là cực phẩm chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, cuối cùng cũng chịu nói ra sự thật.
Tình huống cụ thể là thế này:
Hơn một tháng trước, Dương Di Phỉ trong phòng KTV ở “Thiên thượng nhân gian” giết chết người ta, có điều cô ta làm vậy cũng chỉ để tự vệ cho bản thân, cho nên mới thuê đại luật sư Hà Tất Tranh làm người biện hộ.
Bởi vì người bị giết từng có tiền án hút thuốc phiện, đồng thời cũng là khách quen của “Thiên thượng nhân gian”, Hà Tất Tranh vì muốn tìm thêm bằng chứng để giảm nhẹ tội cho Dương Di Phỉ, đồng thời cũng cần đến nhân chứng quan trọng trong vụ kiện, cho nên khoảng thời gian này mới kéo Cố Thành Ca đến Ngu nhạc thành “cắm trại” luôn, hoàn toàn không ngờ trước rằng sẽ có ngày phải động đến cảnh sát chống tội phạm ma tuý.
Nghe anh đơn giản kể, Triệu Tử Mặc hối hận muốn chết, cô đáng lẽ phải nên hỏi: “Cực phẩm, anh có phải đối với em có chút ý tứ hay không nha? Nếu có thì, anh làm bạn trai của em đi!” mới phải.
Bất kể là thế nào, đáng ra cô phải dùng đủ thủ đoạn ti bỉ như hãm hại lừa gạt bức hiếp dụ dỗ hòng thu phục cực phẩm chứ!
Nhưng mà không chịu tận dụng thời cơ, cho nên bây giờ muốn hành động, lại bị cấm túc, cách biệt thế giới bên ngoài, đến một cú điện thoại cũng không được phép gọi…
…
Cửa phòng bị mở ra, Bắc Dã Thanh Vũ mang theo thức ăn đi vào, trực tiếp vén chăn lên: “Mặc Mặc, dậy ăn cơm.”
Triệu Tử Mặc vẫn nằm ì chỗ cũ, không thèm lên tiếng đáp lời.
Bắc Dã Thanh Vũ đem thức ăn đặt lên tủ đầu giường, đưa bàn tay phải lạnh như băng ra, nhéo mạnh tai cô: “Ăn cơm, Tử Mặc!” (~~> A.T: bợn thích tính mẹ chị Mặc lắm ^^)