(~~> Ờ, như chú thích ở chương 20 đó, “ngũ xuất kinh nhân” tức là mở miệng ra thì toàn nói những thứ động trời )
Triệu Tử Mặc sau khi hoành tráng mang tin “đã thu phục được cực phẩm” trở về ký túc xá, liền khiến cho đông đảo quần chúng nhân dân lại được một phen xúc động không thôi.
Thi Tiểu Phì vẫn là người dẫn đầu, cô nàng lao đến với tốc độ nhanh hơn cả ánh sáng, liều sống liều chết vươn móng vuốt ra mãnh liệt lắc lắc Triệu Tử Mặc: “A Mặc A Mặc a, vậy anh ấy đến lúc nào mới chịu mời ba vị mỹ nữ chúng ta ăn cơm a???”
Khương Khương hai mắt loé sáng như đèn pha cũng gật đầu phụ hoạ: “Đúng đó đúng đó, hôm nào rảnh mi mời mấy người bạn của anh ấy đến ăn cơm nha?”(~~> A.T: pó tay, chị Tiểu Phì thì chỉ chăm chăm muốn được tiếp cận cực phẩm, còn chị Khương Khương thì chỉ muốn điều tra về bạn Tề Lỗi, haizz…)
Triệu Tử Mặc gãi gãi đầu vẻ lúng túng: “Tại sao ta lại phải mời bạn của cực phẩm đến đây ăn cơm? Mà cực phẩm hà cớ gì cũng phải mời bọn mi chứ?”
Khương Khương nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt nhìn chòng chọc vào Triệu Tử Mặc y như đang nhìn đứa nhà quê lên thành phố, còn Thi Tiểu Phì thì bạo lực hơn, tiện tay vớ lấy cái gối đánh cô túi bụi, điệu bộ vừa tức giận vừa đau đớn: “Mi không phải thu phục được Cố Thành Ca rồi sao! Đáng ra cũng phải đem bạn trai mi giới thiệu chính thức cho bọn ta chứ, mà anh ấy cũng phải giới thiệu mi cho bạn anh ấy nha, giống như lần trước Tiêu Sở Diễn mời chúng ta đi ăn cơm đó, đã hiểu chưa hả A Mặc ngốc A Mặc thúi!”
Đám hắc tuyến trên mặt Triệu Tử Mặc nhất thời trượt xuống sâu vạn trượng, nhanh tay nhanh mắt quắp cái gối đang thân mật ôm ấp hôn hít với khuôn mặt của mình ra, yếu ớt hỏi lại Thi Tiểu Phì: “Nhưng mà Chu Đôn Nho của mi có mời bọn ta ăn cơm lần nào đâu…”
Chu Đôn Nho, chính là Chu Đại trong truyền thuyết được quần chúng nhân dân đông đảo biết đến, bởi vì Thi Tiểu Phì mở miệng ra là khen hắn ôn nho đôn hậu, cho nên Triệu Tử Mặc cũng rất chi là hào sảng mà đặt luôn cho hắn ta cái biệt danh đó.
Liếc thấy đôi mắt Thi Tiểu Phì đã loé lên những tia sáng dã man, móng vuốt lại bắt đầu vươn qua túm lấy chiếc gối chuẩn bị màn hành hạ, cho nên Triệu Tử Mặc rất biết điều lập tức đứng đắn giải thích: “Tiểu Phì cô nãi nãi à, thực ra chuyện thu phục cực phẩm mà ta nói chỉ là nhiệm vụ của đài truyền hình trường giao cho ta…” vừa nói cô vừa lách qua trốn thoát sự truy đuổi ráo riết của chiếc gối cùng móng vuốt của Thi Tiểu Phì, tiện thể phun thêm hai chữ: “…mà thôi.”
Cố Thành Tây nãy giờ vẫn đứng một bên với điệu bộ xem kịch vui, cuối cùng cũng chịu mở miệng: “A Mặc, mi rốt cục làm sao mà thu phục được anh trai ruột thịt ruột thịt của ta thế?”
Triệu Tử Mặc thật thà đáp ngay: “Ta thật không nghĩ đến luôn, mới nhắc đến một cái mà anh ấy đã lập tức đồng ý ngay rồi..”
“Nga —”
Cố Thành Tây cố ý kéo dài thanh âm, sau đó bình tĩnh quay sang nhìn Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì: “Hai người bọn mi yên tâm đi, ta dám đảm bảo không bao lâu nữa, chúng ta nhất định sẽ được thực hiện giấc mơ ăn một bữa tiệc lớn a!”
Triệu Tử Mặc: “…”
Khương Khương: “…”
Thi Tiểu Phì: “…”
Đến ngày hôm sau, Triệu Tử Mặc tức tốc đem tin cực phẩm đã đồng ý tham gia chuyên mục “Tiểu hà tiêm tiêm” thông báo cho Trịnh Nhược Du, Trịnh Nhược Du sau khi nghe xong không tránh khỏi ngẩn ngơ sững sờ mất một hồi lâu. Cuối cùng cô ta chỉ hít sâu một hơi, thiên ngôn vạn ngữ đúc kết một câu thế này:
“Triệu Tử Mặc, bây giờ tôi phát hiện ra, tôi không cách nào có thể ghen tỵ với cô được nữa.”
“Ách…” Triệu Tử Mặc nhất thời cảm thấy không hiểu mô tê gì.
Giọng điệu của Trịnh Nhược Du lần này rất mực ôn hoà, tĩnh lặng như nước: “Trước kia sở dĩ tôi cảm thấy cô được hắn thích (~~> A.T: “hắn” này là hắn khác, không phải Cố Thành Ca hay Tiêu Sở Diễn gì đâu nha), cũng như vụ cô dính vào lời đồn với Tiêu Sở Diễn, tất cả đều chỉ là do ưu thế dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của cô thôi, nhưng thật không ngờ bây giờ cô còn có thể thuyết phục được cả Cố Thành Ca mây trôi trên cả mây trôi, chứng tỏ cô phải có khả năng đặc biệt nào đó mà những kẻ đứng ngoài như chúng tôi không biết, hơn nữa cô lại không chỉ mạnh ở một điểm, bởi vì dù sao, Cố Thành Ca vẫn là kiểu người không thể trông mặt mà bắt hình dong, xưa nay chưa từng có ai đoán biết được anh ta đang nghĩ gì.”
Triệu Tử Mặc bất giác thấy đầu ong ong, trong thâm tâm cực kỳ xấu hổ, thực ra chuyện thu phục cực phẩm lần này, đúng là cô không lợi dụng ưu thế sắc đẹp gì thật, nhưng cô cũng nào có điểm mạnh hay điểm đặc biệt gì đó đâu, cực phẩm chỉ là đồng ý một cách đơn giản vậy thôi mà…
Chỉ là hôm qua sau khi theo cực phẩm đi dạo một vòng, hấp dẫn không biết bao nhiêu là ánh mắt của người đi đường, vậy mà Triệu Tử Mặc nhà ta lại tỏ ra cực kỳ mất hình tượng, thấy đống đồ ăn vặt thì mắt sáng lên như đèn pha, chỉ thiếu mỗi chảy nước miếng ròng ròng nữa thôi, cùng lúc đó trong thâm tâm không khỏi gào thét về thái độ của cực phẩm: thì ra mây trôi trên mây trôi cũng biết giận như người bình thường nha!!!
Nhưng mà không thể phủ nhận, thời điểm Cố Thành Ca ngồi ở một quán ăn ven đường, phong thái tao nhã của anh vẫn thừa sức đè bẹp những người xung quanh.
Triệu Tử Mặc bất tri bất giác cảm thấy cực kỳ kinh hãi, chẳng lẽ, đây chính là cái gọi “lấy vô chiêu thắng hữu chiêu” trong truyền thuyết hay sao?? Nhưng mà có phải cái thái cực kia quá xuất thần nhập hoá rồi không, cho nên đầu óc khù khờ ngu ngơ của cô vẫn không cách nào tiếp thu nổi?
Tuy nhiên Triệu Tử Mặc vẫn thấy rất khó hiểu, chuyện cô thu phục được cực phẩm với chuyện Trịnh Nhược Du có ghen tỵ hay không thì liên quan gì đến nhau?
Trịnh Nhược Du tiếp tục bình tĩnh giải thích: “Cô biết không, trên đời này có một nhóm người như vậy đấy, chỉ cần cô thông minh hơn họ, đẹp hơn họ một chút thôi, ngay lập tức họ liền sẽ sinh lòng đố kỵ với cô, nhưng nếu cô lại lợi hại hơn họ quá nhiều, trong lòng họ tự nhiên sẽ chỉ còn cảm giác hâm mộ mà thôi! Giống như tổng thống Mỹ ở trong Nhà Trắng vậy đó, cô tất nhiên không thể sinh lòng ghen tỵ với ông ta được.”
Triệu Tử Mặc cảm thấy đã hiểu đôi chút, yên lặng tự bành trướng chính bản thân mình: Ha hả, không ngờ Triệu Tử Mặc bổn cô nương đây lại bò được tới địa vị ngang hàng với tổng thống Mỹ nha!! (~~> A.T: =)) )
Trịnh Nhược Du không thèm để ý đến phản ứng của cô, tiếp tục cảm thán: “Triệu Tử Mặc, bây giờ ở trong mắt tôi, cô chính là mây trôi cuối chân trời!”
Nói xong, cô ta cụp mắt xuống, cũng không còn tâm tư nào nữa để hỏi Triệu Tử Mặc làm cách nào thu phục được Cố Thành Ca, chỉ khẽ nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hắn đối với cô vẫn một mực chung tình, tôi cũng chẳng có gì phải ghen tỵ nữa, bởi vì cô đáng giá.”
Hắn?
Triệu Tử Mặc nghe thấy vậy thì nháy nháy mắt mấy cái, cuối cùng cũng hiểu ra: “Chị đang nói Kỷ An Thần sao? Chẳng lẽ chị còn thích anh ta?”
Trịnh Nhược Du kinh hãi ngước mắt lên nhìn: “Làm sao cô biết!”
Triệu Tử Mặc ngó đăm đăm vào nét mặt của Trịnh Nhược Du, trong lòng thấy khó hiểu lạ thường: “Em vốn biết mà.” (~~> A.T: ha ha, nghe đoạn đối thoại này lại nhớ đến đoạn “Làm sao cậu biết?” ~ “Mình biết mà!” =)) )
Thấy Trịnh Nhược Du vẫn còn vạn phần kinh ngạc, cô mới từ tốn giải thích: “Lần đầu tiên em bị nghi ngờ là nghi phạm trong vụ trộm laptop, lúc bị Bùi Mẫn lão sư gọi lên phòng họp của đài truyền hình trường, thấy chị và Kỷ An Thần ngồi đó, em đã bắt đầu cảm thấy ngờ ngợ rồi, sau này thiên hạ lại đồn đại mấy tin bát quái về em và Kỷ An Thần, lúc đó chị tỏ ra “đặc biệt chiếu cố em”, cho nên em lập tức xác định chắc chắn…”
Trịnh Nhược Du đến lúc này sắc mặt đã trở nên trắng bệch: “Cô cũng biết tôi cố ý gây khó dễ cho cô từ lâu rồi, vậy mà tại sao cho tới tận bây giờ vẫn không khiếu nại phản kháng gì?”
Triệu Tử Mặc quái dị nhìn chòng chọc vào cô ta: “Chỉ là chuyện nhỏ tý thôi mà, chị nghĩ cần thiết phải so đo như thế sao?”
Đối với người từng là đối tượng để bắt nạt, từng là tấm bia để trút giận, bây giờ người đó lại tỏ ra nhân từ độ lượng với mình như thế, thử hỏi làm sao có thể không sinh ra cảm động cho được! Vì thế cho nên, Trịnh Nhược Du lập tức gật đầu một cái, đồng thời quyết định sẽ rũ sạch mọi sự ghen ghét đố kỵ thấp hèn của mình đi, tự hứa về sau sẽ đối xử với Triệu Tử Mặc như một người bạn thân vậy đó.
Tình bạn giữa con gái vốn vừa kỳ diệu vừa khó hiểu như thế đấy, một khi lòng ghen ghét đố kỵ đã biến mất, con người ta lại hoàn toàn có thể tự nhiên mà đối xử rất chân thành với nhau.
Triệu Tử Mặc thật ra cũng không cao thượng như Trịnh Nhược Du nghĩ, cô chẳng qua là có thói quen biến sự bắt nạt của người khác thành niềm vui của mình mà thôi, bởi vì khi Trịnh Nhược Du giao cho cô một nhiệm vụ khó khăn nào đó, mỗi lúc làm xong đều là một cảm giác thành tựu và hoan hỉ ùa đến từ sâu trong trái tim, mệt nhọc cực khổ cũng vì thế mà biến thành niềm tự hào của bản thân. Chính vì thế, cô cũng đem cái sự “làm khó” của Trịnh Nhược Du biến thành cơ hội rèn luyện của riêng mình, cũng rất tự nhiên mà thổi phù hết mọi bực bội tức tối vào trong không trung.
“Nhưng mà em vẫn có một chuyện muốn khiếu nại!” Triệu Tử Mặc bỗng nhiên tỏ ra nghiêm nghị lạ thường: “Kỷ Tài Tử đúng là có nói muốn theo đuổi em thật, nhưng mà hình như anh ta chỉ đùa cho vui thôi, cho nên là, chị thật ra căn bản không cần…ghen tỵ với em…”
Lúc này người giương mắt lên nhìn chòng chọc một cách quái dị lại đổi thành Trịnh Nhược Du: “Đùa cho vui? Không thể nào, Kỷ An Thần từ dạo đó đến giờ vẫn không thèm kiếm thêm bạn gái nào nữa, hơn nữa hắn gần đây giống như là rất hoang mang…”
Triệu Tử Mặc: “…”
Trời ạ, việc đó thì có liên quan gì đến cô cơ chứ???
***
Sau khi chào tạm biệt Trịnh Nhược Du, Triệu Tử Mặc đạp xe lang thang trên con đường nhỏ đi về khu ký túc xá Mẫu Đơn, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng cao gầy của Kỷ An Thần ở phía xa xa, hắn ta chậm rãi bước đi bên cạnh những gốc cây hương chương cao lớn, đầu hơi cúi xuống, những ngọn gió nhẹ của ngày thu khẽ xào xạc, luồn qua những tán cây, thổi bay mấy lọn tóc trên khuôn mặt điển trai của hắn, Triệu Tử Mặc bất giác cảm thấy, khung cảnh này sao mà giống mỹ thiếu nam trong tranh vẽ đến lạ lùng…
Cô đạp xe chậm lại, từ khi suy nghĩ thấu đáo rằng hắn chẳng qua chỉ là muốn đùa giỡn cô một chút cho vui cửa vui nhà mà thôi, cô đã quyết định từ đó về sau sẽ tìm cách tránh mặt hắn, nhưng đúng là ông trời trêu ngươi, cô càng lẩn trốn, thì hắn lại càng xuất hiện trước mặt cô.
Đúng lúc này Kỷ An Thần tựa như có dự cảm liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức chạm trúng bóng dáng xinh đẹp của cô, đôi chân đang bước đi chậm rãi cũng vì thế mà dừng hẳn lại.
Ở khoảng cách năm trăm mét, ánh nhìn của hắn lại càng thêm dài ra, vừa sâu thẳm vừa thâm trầm, đợi đến khi cô đạp xe lại gần, hắn bỗng nhiên tựa hồ như tỏ ra do dự, cuối cùng nghiêng người, bước nhanh qua hàng cây hương chương bên kia đường.
Triệu Tử Mặc vạn phần khó hiểu, chỉ có điều cô là kiểu người rất lười suy nghĩ, lúc nãy cô vừa khai báo với Trịnh Nhược Du rằng cực phẩm yêu cầu chương trình chỉ được phép làm hình thức, Trịnh Nhượ