c Du liền lấy điện thoại gọi điện hỏi ý kiến Tổng giám đốc đài truyền hình, không ngờ ông ta vẫn một mực hào phóng, chỉ thản nhiên nói: “Cậu ta có yêu cầu gì thì cứ làm theo yêu cầu đó, tuyệt đối không được khước từ!”
Sau đó, ông ta còn nói thêm, mọi chuyện chụp hình quay phim làm tài liệu cho lần xuất hiện này của Cố Thành Ca, tất cả đều giao cho Triệu ký giả chịu trách nhiệm, đồng thời còn hứa hẹn thêm: “Sau khi chuyên mục này được chính thức phát sóng, ký giả Triệu Tử Mặc lập tức sẽ được nhận làm thành viên của đài truyền hình trung tâm!”
Miếng mồi ngon béo bở như thế làm sao có thể bỏ qua, cho nên là, Triệu mỹ nữ nhà chúng ta lập tức trở về ký túc xá soạn thảo cặn kẽ bản kế hoạch, hừ hừ, tất cả vì tiền đồ sáng lạng của cô, vì tương lai con em chúng ta!!
Tối hôm đó, trong ký túc xá đã sớm tắt đèn, Cố Thành Tây, Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì cũng đã lăn ra ngủ say hết cả rồi, duy chỉ còn Triệu Tử Mặc vẫn tinh thần phấn chấn, hưng phấn bừng bừng, ngồi gõ lạch cạch bàn phím máy tính suốt cả đêm, hồn nhiên như cô tiên quên béng luôn cả khái niệm thời gian.
Sau khi bản kế hoạch đại khái đã được lên khung hoàn chỉnh, chỉ còn phần tuyên truyền giới thiệu công ty phần mềm máy tính và sở vụ luật của cực phẩm mới là công đoạn quan trọng nhất, bởi vì quá trình trưởng thành và gây dựng sự nghiệp của anh tất nhiên là điều không thể thiếu rồi, hơn nữa mây trôi trên mây trôi xưa nay vẫn một mực thần bí, bây giờ cô “lột trần” được chiếc mặt nã huyễn hoặc bí ẩn của anh, nhất định sẽ được đông đảo quần chúng nhân dân nhiệt liệt hoan nghênh nha…
Cho đến lúc Cố Thành Tây mơ mơ màng màng giật mình tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở vẫn còn thấy một ánh sáng màu xanh yếu ớt chiếu rọi một góc phòng, trong lúc nhà nhà tắt đèn, người người say giấc thì Triệu Tử Mặc vẫn một bộ dạng cực kỳ tỉnh táo, hơn nữa còn tỏ ra hưng phấn bừng bừng, Cố Thành Tây lúc đó mới sợ hãi yếu ớt than: “A Mặc, tại sao còn chưa đi ngủ…”
Triệu Tử Mặc như cũ vẫn không thèm quay đầu lại: “Ngủ ngay đây, ngủ ngay đây.” Nếu như cực phẩm đồng ý đem mọi chuyện đời sống riêng tư của anh ấy ra ngoài ánh sáng, vậy thì kế hoạch của cô lập tức sẽ được viên mãn nha! Oa ha ha, nhưng mà, trước tiên phải được cực phẩm cho phép đã…
Nghĩ tới đây, cô liền quay phắt đầu lại: “Tây Tây, tấm danh thiếp Cố Thành Ca đưa cho mi để ở đâu rồi?” Anh có đồng ý hay không, gọi điện thoại hỏi một cái là ra liền hà!
“Trong túi áo khoác…” Cố Thành Tây mơ mơ màng màng trả lời, sau đó lại lăn quay ra ngủ tiếp.
Triệu Tử Mặc lập tức đứng dậy, rón ra rón rén nhảy đến chỗ treo áo lấy tấm danh thiếp ra, lặng lẽ lấy điện thoại di động soi soi chiếu chiếu dãy số được in trên đó, rồi lại lặng lẽ nhón chân bước ra ngoài sân thượng ký túc, ngồi xổm xuống một góc tường.
Điện thoại của cực phẩm không có nhạc chờ màu mè sôi động gì, chỉ đơn giản là mấy tiếng tút tút rất kéo dài đều đặn, nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại bỗng trở nên đặc biệt rõ ràng, khiến cho Triệu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy thanh âm này sao mà hay đến lạ.
Tút một hồi dài, cuối cùng phía đầu bên kia cũng truyền đến một giọng nói.
“Ai vậy?”
Tiếng nói trầm thấp lạ kỳ, không còn nhẹ như gió thoảng như lúc ngày thường nữa, thậm chí còn nhuốm chút vẻ bất cẩn mơ hồ, rõ là chủ nhân của nó vừa bị đột ngột đánh thức xong.
Tuy nhiên từng tế bào, từng dây thần kinh trong người Triệu Tử Mặc giờ phút này vẫn đang duy trì ở trạng thái cực kỳ phấn khích, cho nên cô cũng chả thèm để ý mình có đang phá người ta hay không, chỉ vui vẻ nói: “Cực phẩm, em là Triệu Tử Mặc.”
Người bên kia hình như hơi ngẩn ra một chút, sau đó giọng nói có vẻ như đã tỉnh táo hơn nhiều, chỉ đơn giản là ngáp một cái cho đỡ cơn buồn ngủ: “A, có chuyện gì…”
Triệu Tử Mặc hưng phấn bừng bừng ngồi kể lể cực kỳ chi tiết bản kế hoạch của mình, đặc biệt nhấn mạnh ở đoạn tìm hiểu về đời sống riêng tư của anh, sau đó ngừng lại một chút, lẳng lặng nghe ngóng phản ứng của đối phương.
Cố Thành Ca: “…”
Đầu bên kia điện thoại vẫn rất yên tĩnh, chỉ truyền tới tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều, Triệu Tử Mặc đợi một hồi lâu vẫn không thấy có tiếng trả lời, cứ cho là yêu cầu này có vẻ hơi quá phận đi, nhưng mà đã làm thì phải làm đến cùng chứ!
“Cực phẩm, thế nào, anh có đồng ý hay không?”
Đầu bên kia cuối cùng cũng có phản ứng.
Cố Thành Ca thấp giọng gọi: “A Mặc.”
“…Vâng.” Triệu Tử Mặc đột nhiên có chút thất thần, giọng nói của cực phẩm trong điện thoại thật mê người a a a!! Giọng nói ấy bây giờ trầm ấm lạ thường, không còn vẻ lạnh lùng xa cách như thường ngày nữa, thực khiến cho người ta chịu không nổi mà!
Cố Thành Ca: “Em thức để viết bản kế hoạch đến tận bây giờ sao?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Bây giờ…Nhìn ra ngoài khoảng trời bao la đen đặc bên ngoài sân thượng, cô đột nhiên cảm thấy, hành động của mình hình như không được đúng đắn lắm thì phải…
Cố Thành Ca từ tốn nói tiếp: “Cũng hơn một giờ sáng rồi, mau đi ngủ đi, có gì ngày mai hẵng nói.”
Triệu Tử Mặc 囧, lập tức quýnh quáng tắt điện thoại.
Ngày hôm sau vừa thấy cực phẩm, Triệu Tử Mặc đã chạy đến như bay với khuôn mặt tội lỗi đến cực độ: “Cực phẩm, tối hôm qua thật xin lỗi, em nhất thời quá phấn chấn nên quên để ý luôn cả thời gian…”
“Không sao.” Cố Thành Ca liếc nhìn cô một cái, vẫn duy trì bộ dạng vân đạm phong thanh: “Tối hôm qua không có gặp ác mộng.”
Triệu Tử Mặc vô cùng buồn bực nháy mắt mấy cái, cực phẩm lẽ nào lại coi cú điện thoại của cô là hung linh giữa đêm chứ, cô tại sao lại bị biến thành cơn ác mộng a a a!! Nhưng mà, cũng do cô không đúng trước, đêm hôm khuya khoắt lại bật người ta dậy, cực phẩm tỏ ra khó chịu như thế cũng là rất đỗi bình thường mà thôi, buồn bực trong lòng thì vẫn cứ để trong lòng đi.
“Sau này em nhất định sẽ chú ý, sẽ không gọi điện thoại cho anh trễ như vậy nữa!” Triệu Tử Mặc giơ hai ngón tay lên, vẻ mặt cực kỳ thật thà cam đoan: “Em sẽ gọi sớm một chút, sẽ tận lực một chút!”
Vã mồ hôi, cô đang nói cái gì a…
“Ừ.” Cố Thành Ca vẫn chỉ nghiêm túc gật đầu, đôi mắt xinh đẹp của anh nghiêng nhìn về phía cô, trầm tĩnh như mặt hồ, phẳng lặng như ánh trăng, thấp thoáng một tia dịu dàng sâu trong đáy mắt.
Triệu Tử Mặc vội lảng sang chuyện khác: “Cực phẩm, chuyện tối hôm qua em hỏi anh đó, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Tối hôm qua?” Cố Thành Ca nhíu mày khó hiểu, anh chỉ nhớ cô nói rất nhiều về vấn đề bản kế hoạch, nội dung cụ thể thế nào thì anh không nghe nên không biết, bởi vì giọng nói hưng phấn bừng bừng của cô khi truyền vào tai anh lại biến thành một loại giai điệu du dương thúc giục anh tiến vào giấc ngủ, đến một lúc lâu sau không nghe thấy cô nói gì nữa, anh mới bắt đầu mơ mơ màng màng tỉnh lại đôi chút…
Triệu Tử Mặc không nhắc thì thôi, chứ càng nhắc cô lại càng thấy buồn bực, thì ra đống nước miếng khổng lồ của cô ngày hôm qua đều trở thành công cốc hết cả, nhưng dù có buồn bực cách mấy đi nữa cũng không thể trách cực phẩm được, dù sao đều là do cô chọn sai thời gian.
“A, lúc đó em hỏi anh, anh muốn chụp hình cho chuyên mục lần này như thế nào?” Cô đơn giản chỉ ngắn gọn đặt một câu hỏi khác.
Cố Thành Ca vẫn một mực vân đạm phong thanh: “Em quyết định, anh phối hợp.”
Trong tích tắc đó, đôi mắt xinh đẹp của Triệu Tử Mặc bỗng nhiên sáng bừng lên một cách dị thường, thật giống như ánh mặt trời rọi sáng những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ yên tĩnh.
Nếu đã trả lời như vậy, một khi cô yêu cầu “moi móc” đời sống cá nhân của anh, nhất định sẽ không bị phản bác chứ? Hừ hừ, rốt cuộc là kẻ nào dám nói cực phẩm thanh cao ngạo mạn, xa cách lạnh lùng? Cố thấy cách nói chuyện của anh rất tốt đó chứ, trừ khuôn mặt khi nói vẫn không đổi sắc kia ra, thì quả thực chính là rất hoà hợp rất êm thấm mà! (~~> A.T: ờ, anh lạnh lùng, anh xa vời, chính chị nói chứ còn đổ cho ai nữa? =..=)
Người nào đó hưng phấn bừng bừng, miệng nhanh hơn não nói ra còn không kịp suy nghĩ: “Nói cách khác, anh đồng ý trở thành con cừu nhỏ để em tuỳ ý đùa giỡn sao?”
Ngay lập tức, trong đầu của người nào đó liền hiện lên một cảnh tượng thế này.
Trên một bãi cỏ xanh mơn mởn đẹp tuyệt vời, Triệu Tử Mặc ôm chiếc DV, đứng đối diện với một chú cừu nhỏ mang bộ lông trắng muốt như cực phẩm của thế gian, cô vênh mặt hất cằm liên tục sai khiến:
“Cừu nhỏ, ăn cỏ!”
“Cừu nhỏ, chổng ngược lại!”
“Cừu nhỏ, kể mấy cái thành tích lập nghiệp vĩ đại của ngươi cho ta nghe chút coi!”
“Cừu nhỏ, nhìn vào ống kính máy quay cười một cái đi…”
“Cừu nhỏ, nói cho tỷ tỷ ta nghe, trong bầy cừu kia người có ưng ý con cừu nào không a…”
Trí tưởng tượng của Triệu Tử Mặc cứ như thế mà chớp nhoáng một đường như sấm rền chớp giật, cuối cùng trực tiếp đưa đến một kết quả là, những hình ảnh trong đầu cô, ngày một mờ ám, ngày một quái dị, hơn nữa lại còn…
Cố Thành Ca: “…”
Cho dù thần kinh của anh có bền có dai đến mấy, cũng đều bị hai từ “cừu nhỏ” làm cho kích thích hoàn toàn, hơn nữa Triệu Tử Mặc lại ngày càng tiến đến gần anh với vẻ mặt siêu siêu quái dị thế kia, bên trong đầu đang nghĩ cái gì tựa hồ như đều hiển hiện ra ngoài mặt hết, khoé miệng của anh vì thế mà cũng trở nên có chút co giật…