Cô thật cẩn thận đến bên cạnh anh, hít sâu một hơi, quỳ gối ngồi xổm bên anh, vươn ngón trỏ chọc chọc cánh tay anh.
Không có phản ứng.
Chọc thêm lần nữa, không tự chủ được đột nhiên gọi tên anh “Long Kình Vũ. . . . . .”
Anh không nhúc nhích , làm cô có chút bất lực.
Long Kình Vũ kỳ thật căn bản không ngủ, anh nghe thấy được tiếng có người mở cửa , nhưng không nghĩ người đó chính là Sở Tiểu Tinh.
Anh nghĩ cô sẽ cử người tới cùng anh thảo luận, nhưng cô lại vượt xa hơn so với trí tưởng tượng của anh, chẳng những chính mình tiến vào, lại còn dùng ngón tay đánh thức anh.
Kho hàng này chính là phòng nghỉ tư nhân của anh, hiện tại là giờ nghỉ trưa, cô chưa được cho phép đã tự tiện đi vào, anh phải cho cô một lễ gặp mặt thật đặc biệt mới được.
Anh mở hé mắt, trộm nhìn ngón tay cô lại muốn chọc anh lần nữa, anh muốn đùa cô một chút, ngay lập tức ngồi dậy muốn dọa cô. . . . . .
“A!” Sở Tiểu Tinh quả thực bị hoảng sợ, theo bản năng lui ra sau, ngã xuống đất, đụng vào đống cỏ khô phía sau, trong lúc nhất thời đống cỏ cao tới tận trần nhà liền rơi xuống,trên đầu của cô, trên người cô tất cả đều là cỏ khô. . . . . . Long Kình Vũ mải miết nhìn bộ dáng chật vật của cô, không nghĩ cô lại nhát gan như vậy, càng không nghĩ tới sẽ trở thành như vậy, anh lập tức đứng dậy, ngồi xổm trước mặt cô,dùng tay thay cô trút xuống một đống cỏ khô.
“Em dùng nước hoa hoặc làm tóc có chứa thành phần hóa học sao?” Anh hỏi.
“Không có.” Cô cũng vội vàng đẩy những cọng cỏ trên người mình cùng cả tay anh ra. . . . . . Sự nhiệt tình của ânhlàm hại lòng cô không ngừng rung động, toàn thân nóng lên, ánh mắt nóng bỏng của anh cũng làm cô không được tự nhiên.
“Em nên thành thực trả lời.” Anh nhanh chóng gạt tay của cô, mười phần nhiệt tình gạt đi những cọng cỏ trên vai cô.
“Anh hỏi việc này làm gì?” Vấn đề của anh cùng việc té ngã của cô một chút cũng không liên quan.
“Anh không hy vọng đống cỏ khô nuôi cấy hoa lan này đã bị ô nhiễm.”
“Ô nhiễm?”
Thật sự là hiểu lầm lớn, cô biết ngay anh không hề tốt như vậy mà! Thì ra là để bảo vệ nguyên liệu phát tài của anh không thể để cô làm cho ô nhiễm.
“Những đống cỏ này bình thường phải giữ ở nơi khô ráo và phải được làm sạch.”
“Tôi không biết thì ra là. . . . . .” Cô cũng không hiểu việc này.
“Đừng nhúc nhích.” Anh đột nhiên ra lệnh.
Cô trừng lớn hai mắt, nhìn thấy anh nghiêng người tiến sát gần cô, một đôi mắt thực chăm chú dò xét cô, như muốn hôn cô. . . . . . Tim cô đập thật mạnh, hơi nóng bay loạn, toàn thân đột nhiên cảm thấy căng thẳng, bối rối bắt đầu nắm chặt tay, nếu anh có ý đồ gây rối, thừa cơ ăn hiếp cô, cô sẽ ngay lập tức liền thưởng cho anh một quyền.
Chú ý theo dõi anh từng chút từng chút tiếp cận mình, cô cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở của anh, không khí xung quanh hai người từ từ nóng rực. . . . . . Cô hoa mắt choáng váng một trận, không khách khí nắm tay hung hăng hướng tới bụng anh. . . . . . Đau!
Cô vội vàng vung tay, cơ bụng anh thật rắn chắc, so với nắm tay của cô còn cứng hơn, như là sắt thép vậy
Long kình Vũ rùng mình, lấy đi ngọn cỏ trên đầu cô, không thể tưởng tượng quay ra nhìn cô, nheo lại mắt hỏi: “Em đánh lén anh?”
Sở Tiểu Tinh nhìn thấy cọng cỏ trên tay anh, thầm nghĩ xong đời, cô làm chuyện bé xé ra to, anh chỉ là giúp cô lấy cọng cỏ trên đầu kia, thế nhưng cô khẩn trương đánh anh, vẻ mặt của anh dường như rất tức giận .
“Thật xin lỗi.”
Long Kình Vũ nhìn cô chằm chằm, hai mắt lóe sáng như sao, cô cảm thấy hối hận, hẳn là biết chính mình đã làm sai.
Kỳ thật trong lòng anh căn bản không hề tức giận, nhưng cũng không nghĩ sẽ dễ dàng tha thứ cho cô, anh làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này? Anh phải trêu nàng, hỏi xem trong lòng cô cho rằng anh là người như thế nào?
Khuôn mặt tuấn tú của anh tiến gần tới cô, lạnh lùng nói: “Không cần phải nói xin lỗi, cho dù hận anh cũng không cần động thủ như vậy.”
“Tôi không có hận anh.” Sở Tiểu Tinh khẽ lùi lại, âm thầm kéo dài khoảng cách của hai người, không chút suy nghĩ nói.
“Còn dám nói không có, rõ ràng chính là quan báo tư thù.”(lợi dụng việc chung trả thù riêng)
“. . . . . . Không có.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, cô biết rõ anh nói “Thù riêng” là cái gì, nhưng từ đầu tới anh chỉ trách tội cô chứ không hề trách anh a!
“Thực không có sao?” Anh tiếp tục tiến sát gần cô, hoài nghi hỏi.
“Thật sự.” Cô không thở thở được, hai người chỉ cách nhau 5cm, nhiệt độ trên người anh mơ hồ trong lúc đó đã khuếch tán giữa hai người, hơi thở nam tính ma quái này làm cho đầu cô choáng váng, cô cũng không biết chính mình đang e lệ cái gì, cô nên đẩy anh ra, nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng ngay cả sức đứng lên cô cũng không có. . . . . . “Chính là em nói sao?”
“Tôi nói .”
“Vậy là tốt rồi.” Anh cười .
“Tôi kỳ thật. . . . . . Thực cảm ơn anh, may mắn ngày đó gặp anh.” Nàng khó khăn biểu đạt sự cảm kích chồng chất trong lòng của mình.
“Ngày nào cơ?” Anh cố ý nhếch khóe môi, không cười hỏi.
“Là lần ở trong quan rượu nhỏ đó.” Cô sợ anh, vẻ mặt của anh dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Em còn nhớ rõ ngày đó?” Giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt thật sâu nhìn cô chăm chú.
“Vâng!” Cô cần phải quên đi, nhưng cô quả thật vẫn nhớ rõ ngày đó.
“Em nhớ rõ ngày đó em muốn đi sao?” Anh cẩn thận hỏi.
Cô lắc đầu, trong lòng ngổn ngang tâm sự, vấn đề của anh cũng thật nhiều.
“Trả lời anh một vấn đề nữa là được, ngày đó em thực cảm thấy vui chứ?” Anh cúi thấp đầu hỏi, chờ mong đáp án của cô.
Cô rất vui vẻ.
Đó là cảm giác khi ngồi chung cùng anh, có thể cô không nói, nhưng cô hiểu được anh muốn thăm dò lòng của cô, có thể lưu lại bóng dáng của anh không, nhưng cô sao có thể cho anh biết?
“Vì sao không nói gì?” Long Kình Vũ nhìn thẳng đôi mắt mơ màng của cô.
“Anh tránh ra, tôi phải đi.” Nơi này không thể ở lâu, cô phải lập tức rời đi mới được.
“Em đang sợ cái gì? Sợ không chịu nổi hấp dẫn của anh sao?” Anh nâng ngón tay, ôn nhu khẽ vuốt mặt cô.
“Đừng tự cho mình là đúng.” Lòng cô nóng bừng, ngược lại sắc mặt rất lạnh lùng.
“Vậy đừng trốn tránh, trả lời câu hỏi của anh.” Tay anh nhẹ nhàng vuốt hai má mềm mại của cô.
“Không.” Cô tuyệt đối không nói, Cô thầm nghĩ yêu cầu anh thu hồi vấn đề của mình, hành động nhu tình của anh đang quấy nhiễu cô.
Thân thể mình đã từng một lần bị anh câu dẫn, cô không thể lại để như vậy một lần nữa, không muốn lại hối hận không kịp, tốt nhất hiện tại dừng lại như vậy, từ nay về sau bọn họ đừng gặp lại nhau nữa.
Bàn tay nhỏ bé của cô run lên, đẩy tay anh ra, biểu tình hờ hững nói: “Tôi phải đi, tôi sẽ phân công Tiểu Thạch của công tỷ tôi đến đàm phán vấn đề công việc với anh.”
“Không được.” Anh không đồng ý.
“Tôi cũng mặc kệ.” Cô nóng vội nói, hai tay đẩy anh ra.
Cô sao biết lần này anh khốn có phòng bị, bị cô đẩy, tay đụng vào vụn gỗ, làm cho vụn gỗ như luyến bay từ trên bàn xuống, phủ đầy một thân anh.
“Úc! Thật là cô gái cố chấp.” Anh thấp giọng mắng một tiếng.
Cô ngây ngốc nhìn anh, cô không nên dùng sức đẩy ảnh như vậy , mắt thấy anh cả người đầy vụn gỗ, tâm cô co lại một chút, không chút suy nghĩ đến mọi chuyện vừa phát sinh, hai tay run lên giúp anh phủi bụi, thanh âm nhẹ nhàng:
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . . Tôi không phải cố ý .”
Long Kình Vũ dùng sức lắc lắc đầu, hất ra đầy đầu vụn gỗ, hai, ba chế trụ bàn tay nhỏ bé đang kích động phủi bụi gỗ trên người mình, ngăn cản đôi tay nhỏ bé ấy vô tình châm tên dục hoả trong người anh.
“Nếu là tên họ Quản bị như vậy, em sẽ thực đau lòng! Ngay cả từ bỏ anh ta cũng luyến tiếc đúng không?” Đáy mắt ảnh hiện lên đầy bi thương thống khổ, liên tiếp hỏi cô.
Sở Tiểu Tinh đột nhiên chấn động, anh làm sao lại biết Chí Viễn họ Quản? Trong đầu cô rối tung lên tìm đáp án, rốt cục là ảnh đã biết những gì?
“Đừng nghĩ bịa ra chuyện xưa gạt anh, em tốt nhất là nên nói thật với anh.” Anh thành khẩn thỉnh cầu cô.
Cô trừng lớn mắt nhìn hắn, anh vẫn luôn thử cô sao, thực ra anh vẫn biết cô độc thân?
“Anh đã biết hết tất cả?” Cô cũng thử hỏi.
“Đúng vậy.”
“Anh hỏi chị tôi?”
“Đúng.” Thật đơn giản ăn khớp, anh thông mình nên đã sớm nghĩ đến.
Sở Tiểu Tinh hiểu được , hắn nếu đã hỏi chị cô, như vậy cũng chỉ biết cô lúc trước toàn bộ là nói dối, Anh biết có cùng Quản Chí Viễn không có hôn ước, nhưng là mặc dù như thế, cô cũng không tiếp nhận anh.
Cô vội vàng thối lui, nhanh chóng muốn rời đi.
“Đừng đi. . . . . .” Anh giữ chặt lấy cô, xoay người một cái đem cô đè xuống trên mặt cỏ.
“Tránh ra. . . . . .” Cô lấy hai tay chống ở trong bờ ngực kiên cố của anh, không cho anh tới gần.
“Mơ tưởng.” Cô so với cô đương nhiên cường ngạnh hơn, thân mình cường tráng rắn chắc chặt chẽ dán lên người cô, anh cũng không phải phải phục tùng cô, mà là phải cho cô hiểu được tình yêu của anh là tuyệt đối chân thành, mong cô cho anh một cơ hội.
“Em không cần quên anh ta, em cũng không có lỗi với ảnh ta, nếu anh ta yêu em, cũng không đồng ý để em cô đơn một mình, không có một chỗ dựa ấm áp để em có thể dựa vào.”
“Tôi không nghe. . . . . .” Cô đưa tay lên bịt chặt hai tai.
Anh gỡ tay cô ra. “Em phải nghe, không cần cảm thấy bị anh ô nhục, thân thể của em vẫn luôn luôn thành khiết không nhiễm chút bẩn nào như vậy, anh muốn em mở ra lòng của mình, tình yêu của anh khó có thể được em tiếp nhật như vậy sao ? Cõ lẽ em sẽ phát hiện ra, tiếp nhận tình yêu của anh so với trốn tránh nó càng dễ dàng hơn nhiều.”
“Anh cho là tôi không thể tự chiếu cố bản thân được sao ? Ai cần tình yêu của anh? Tôi không cần tình yêu của người khác, nhất là anh.” Mặt cô hồng lên, hốc mắt cũng hồng , lớn tiếng bác bỏ, nói cái gì cũng không ở trước mặt anh biểu lộ ra tâm tình của mình.
“Chanh tinh, đừng tùy hứng, có lẽ miệng em nói không cần yêu, chính là em còn không lừa được chính mình, em rõ ràng là sợ yêu thương anh sẽ là cỗ lỗi với anh ta.” Long Kình Vũ đem vấn đề mấu chốt nói ra.
Sở Tiểu Tinh lo sợ không yên địa cứng đờ, anh cư nhiên có thể nhìn thấu tâm sự của lòng cô.
Cô trừng lớn hai mắt nhìn anh, vẻ mặt của anh không nhìn ra một chút vui đùa hoặc chế nhạo nào, mà chính là chân thành khẩn thiết, không biết là vì cái gì, bộ dáng của anh như vậy lại làm cho cô khổ sở rơi lệ như mưa đổ xuống.
“Đừng như vậy. . . . . .” Anh vừa thấy cô khóc, cũng cảm thấy khổ sở theo, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, lần thứ hai thổ lộ lập trường của chính mình.
“Em vĩnh viễn đều có thể đặt anh ta ở chỗ sâu nhẩt trong lòng, chỉ cần giành ra một khoảng không gian, lưa lại mọt vị trí cho anh . . . . . Thỉnh cầu này không tính quá phận.”
Cô sâu kín nhắm lại hai mắt, rất sợ nhìn thấy anh mắt ôn nhu cùng thâm tình tràn đầy đến tân chân mày của anh, tâm đã triền thành một đoàn, lung tung tới cực điểm.
“Anh tránh ra, thả tôi đi.” Cô lãnh đạm nói.
“Nếu anh không thả thì sao?” Cả đời này anh cũng không nghĩ muốn buông cô ra.
Cô nhíu mi, bi thống không nói, cô cần không gian một mình, tự tôn của cô không cho phép trái tim của mình sẽ bị anh mở ra khám phá, cô không cần không hề giữ lại mà đem chính mình lộ ra ngoài ở trư