“Không không, anh rể, em phải đi.” Sở Tiểu Tinh mau chóng uống hết cà phê, vội vã cầm túi xách lên.
“Ngồi chơi một chút nữa!” Long Tuấn Lỗi đã lấy di động ra gọi cho Long Kình Vũ.
“Kình Vũ, Tiểu tinh đang trong văn phòng anh, hôm nay cậu có tới công ty không? . . . . . . Không có. . . . . . Ở hoa lan viên, được rồi! Cái gì. . . . . . Hảo hảo. . . . . . Không thành vấn đề.”
Sở Tiểu Tinh nghe không ra Long Kình Vũ và anh rể mình đang nói gì, cô chỉ nghe ra anh ấy tựa hồ ở hoa lan viên. . . . . . May mắn, cô không cần gặp anh, may mắn a!
Cô thở dài.
“Tiểu tinh, Kình Vũ hắn nói Quách tiểu thư có cấp cho em vài thứ, em đã nhận được chưa ?” Long Tuấn Lỗi cất di động hỏi.
“Đã nhận, là tư liệu cần thiết để lập trang web.” Cô giải thích là đúng những thứ đó, tránh cho anh rể không liên tưởng sai .
“Vậy là tốt rồi, cậu ấy nói mấy ngày nay không tới công ty, nếu em có rảnh thì đi hoa lan viên một chuyến, lấy ảnh chụp mới của cậu ấy.” Long Tuấn Lỗi kỳ thật là Long Kình Vũ phái tới giúp đỡ,lúc nãy vừa mới trong điện thoại kỳ kỳ thực nói “. . . . . . Làm cho cô ấy nhanh chóng liên lạc với em, nếu không cô ấy sẽ có cơ hội đào thoát.”
Sở Tiểu Tinh kiền chế cảm xúc trong lòng nói thầm: “Vâng. . . . . . Em sẽ tới.”
“Không, anh nói không đủ rõ ràng, nó nói càng nhanh càng tốt, anh thấy buổi chiều hôm nay tốt lắm.” Long Tuấn Lỗi chữa lại lời nói, rõ ràng không làm thì thôi đã làm phải làm tới cùng, thay cô quyết định thời gian.
“Buổi chiều. . . . . . Em xem công việc thế nào đã.” Cô lấy ra bản ghi chép trong túi giấy, xem xét buổi chiều có chuyện gì? Tay run rẩy thế nhưng đã đem bản ghi việc mở ra….
Trang kia. . . . . . Đó là những chữ rất ngắn gọn của Long Kình Vũ, cô vì cái gì không đem tờ giấy xé đi?
Trong lòng cô từng trận nóng lên, lặng yên giở đến nhật kí của mình, buổi chiều hôm nay cô không có việc gì, cô muốn gặp anh sao?
Hay là cô phái nhân viên Tiểu Trạch – cao thủ lập trình web của công ty trực tiếp đi tìm anh?
“Có thể mời nhân viên của em cùng anh ấy thảo luận không?” Cô ngẩng mặt hỏi anh rể.
Long Tuấn Lỗi lúc này mới hoàn toàn cảm nhận được Kình Vũ vì sao nói cô sẽ đào thoát, xem ra cô quả thật có ý muốn chạy trốn, anh sao có thể đồng ý?
“Việc này không tốt lắm đâu! Cậu ta vốn chính là tìm em thảo luận, muốn tìm người khác cũng phải để nó đồng ý mới được, huống chi chúng ta công việc buôn bán điều quan trọng chính là uy tín cùng trách nhiệm.” Long Tuấn Lỗi nghiêm túc nói, trong lời nói có ý nhắc nhở.
Sở Tiểu Tinh hiểu anh nói đúng, cô không thể không gặp Long Kình Vũ .
“Được rồi, trưa nay em sẽ đi tìm anh ấy, em đi trước, cám ơn cà phê cùng bánh bích quy của anh.” Cô đứng dậy nói, hy vọng chính mình không để lộ cái gì.
“Cảm ơn cái gì.” Long Tuấn Lỗi thấy cô đồng ý, thực thấy cao hứng thay Kình Vũ, đứng dậy tiễn cô đi tới cửa, mở cửa hỏi: “Em lái xe tới sao?”
“Đúng vậy!”
“Đi chậm một chút.”
“Vâng, hẹn gặp lại anh, thay em hỏi thăm chị.”
“Được, gặp lại sau.”
Sở Tiểu Tinh đi rồi, Long Tuấn Lỗi cũng đóng cửa lại, trở lại vị trí ngồi, gọi điện thoại cho Kình Vũ.
Trong vườn lan, Long Kình Vũ đang ở phòng ấm thí nghiệm thủy chất chứa tính axit và kiềm, di động ở túi anh túi vang lên, anh buông ống nghiệm, cởi bao tay rồi nghe máy.
“Đại ca.”
“Tiểu Tinh nói buổi chiều sẽ qua, vừa lòng chưa!”
“Buổi chiều, được rồi! Em sẽ chờ cô ấy, cảm ơn.” Long Kình mặt Vũ để lộ sắc mặt vui mừng, có thể nhìn thấy cô, anh không thể không cao hứng.
Kỳ thật có khi cô tới công ty bàn về dự án quảng cáo, anh cũng đều ở công ty, nhưng là không lộ diện, áp dụng phương thức lấy lui làm tiến, hắn phái Quách tiểu thư đặc biệt chiếu cố cô, không được coi cô như các thương nhân bình thường để đối đãi, anh lặng lẽ quan tâm, âm thầm chờ công việc của cô hoàn thành.
Anh đang thí nghiệm, có lẽ nếu anh không lộ diện, làm cho cô không có áp lực gì, nhưng có điều, lại càng làm cho cô dễ dàng nhớ tới anh!
Anh thường xuyên nghĩ đến cô, cũng bởi vậy luôn có ý tưởng mới, anh tạo giống hoa lan mới nhất nếu có thể thành công nở hoa, anh sẽ lấy tên nàng đặt cho hoa, rồi tặng cho cô.
Bất quá, cô phải thích mới được.
Anh không khỏi nhớ tới lần trước cầm hoa lan tới nhà cô, bộ dáng trừng mắt của cô thật thú vị như vậy.
Cô cũng không phải cô gái lạnh lùng như vậy, ngày hôm đó khi bọn họ cùng nhau ăn cơm, cô thực vui vẻ.
Giờ phút này trên mặt cô có đang tươi cười hay không? . . . . . . Chỉ mong là có.
Anh cười, đeo bao tay một lần nữa, tiếp tục công việc vừa rồi, trong lòng nóng lòng chờ đợi để có thể nhìn thấy cô.
Sở Tiểu Tinh trở lại công ty quảng cáo Hoàng Gia.
“Cám ơn các vị cố gắng, dự án quảng cáo quý tiếp theo nhất định phải càng chăm chỉ làm nha, phải cho người ta cảm giác mới mẻ!”
Trên đường về cô thuận tiện đi tới ngân hàng một chuyến, trước tiên lấy số tiền trên chi phiếu, lấy lại khoản tiền mặt đã gửi ngân hàng, từ ngân hàng lấy bảy gói tiền mặt, một phần làm tiền thưởng trực tiếp đưa đến tận tay từng nhân viên.
Bọn họ đã rất lâu không lĩnh tiền thưởng, thành quả cố gắng hẳn phải để mọi người cùng nhau chia sẻ, nhân viên được khích lệ, lần sau mới càng biểu hiện cố gắng hơn.
Trước kia Tiểu Quản đều làm như vậy, cô cũng nên làm như vậy.
“Oa! Tiểu tinh, cô thật giỏi, chúng ta có khách hàng lớn này kiếm được rất ổn nha.”
“Nếu Tiểu Quản biết chúng ta tiếp nhận dự án lớn kiếm được nhiều tiền thưởng, nhất định sẽ rất cao hứng.”
Đại tỷ đầu nhóm nhìn thấy tiền mặt trên tay sáng bóng, tâm hoa nộ phóng(mở cờ trong bụng), tất cả đều hướng Sở Tiểu Tinh giơ ngón cái lên.
“Chị Tiểu Tinh ,em thật sùng bái tỷ nha! Em về sau phải giống chị là một nữ cường nhân.”
Tiểu Phương đem Sở Tiểu Tinh biến thành thần tượng.
Sở Tiểu Tinh cười cười, cũng không có nói gì, nhưng đáy lòng cũng không hy vọng Tiểu Phương giống cô, cô cũng không muốn làm nữ cường nhân, cô thầm nghĩ cố gắng duy trì công ty.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, cô hy vọng Quản Chí Viễn khỏe mạnh trường thọ, cô có thể cùng anh bạch đầu giai lão, đáng tiếc, ước vọng đó là cái không thể thực hiện, anh sẽ không bao giờ trở về .
“Giữa trưa gọi pizza nhé, công ty mời khách.” Cô không để lộ ra tâm trạng đau buồn của mình, vui vẻ tuyên bố.
“Da! Có ăn lại phải lấy, Tiểu Tinh thật sự là lão bản tốt.” Đại tỷ đầu nhóm nhìn Tiểu Tinh với cặp mắt khác xưa.
“Chúng ta sẽ cố gắng, nói như thế nào cũng muốn hợp lại thắng công ty quảng cáo đối diện kia.” Vẻ mặt nhóm nghiệp vụ mỗi người đều phấn chấn rất thoải mái, không khí đoàn kết khiến cho toàn bộ công ty bừng bừng sức sống, ý chí chiến đấu trào dâng.
Buổi chiều hai giờ, trời trong xanh nắng nhẹ.
Sở Tiểu Tinh theo địa chỉ trên giấy, men theo đường núi lái xe đến hoa lan viên của Long Kình Vũ .
Trước khi đến khi chính là tinh thần của cô rất kém, hoàn toàn không chú ý đường đi như thế nào.
Không xa tại quãng đường vòng kia có cột mốc ghi lan viên, cô theo đường di chuyển tới, thấy một loạt hàng rào trúc quanh tường thật dài, mọi nơi đều tản ra không khí ngoại thành, trong không khí lan tỏa mùi bùn đất cùng mùi hoa,cùng với hương khí của rừng trúc thanh nhã .
Cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương, trong lòng đang nghĩ nhìn thấy Long Kình Vũ, rồi lại không dám thấy anh.
Nhưng cô đã đến đây, cũng đã khẳng định với anh rể, làm sao có thể nhát gan chạy trốn?
Cô tới thảo luận về trang web quảng cáo, Long Kình Vũ là khách hàng của cô, cô sao có thể sợ khách hàng?
Cô nghĩ thông suốt, liền đưa xe tiến đến trước khoảng sân rộng hoa lan viên, khoảng sân có một đám người mang hoa lan lên xa vận tải, hai bên là khu trồng trọt thực thoáng khí, ở giữa trung tâm có khu triển lãm cá nhân.
Sở Tiểu Tinh hoàn toàn không xác định ngày đó “Gặp chuyện không may ở nơi này” thì làm sao?
Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có nơi này có thể dừng xe, nha! May mắn lúc ấy bầu trời tối đen, bằng không thật là xấu hổ đến mặt đều ngẩng không nồi.
“Tiểu thư cô là đến đi thăm quan sao?” Người đang khuân vác hoa lan dừng lại hỏi cô.
“Không phải, tôi là người của công ty quảng cáo, tôi tìm Long tiên sinh.” Sở Tiểu Tinh tắt động cơ, xuống xe, nói mực đích tới của mình .
“Kình Vũ . . . . . . Anh ấy không phải ở nhà ấm sao, nơi đó chính là đối diện kho để hàng .” Người khác nói thêm.
“Tôi không biết nhà ấm ở nơi nào.”
“Từ khu triển lãm đi thẳng vào đi, cuối cùng rẽ bên trái trái, sau đó rẽ phải, phía trước nhìn thấy nhà ấm,đối diện chính là kho hàng .”
“Cám ơn.” Cô ghi nhớ đường đi, đi vào khu triển lãm, bày các loại hoa lan Tử Yên làm kẻ khác ngạc nhiên,nàng không khỏi nhìn lại vài lần! Phát hiện hoa lan kỳ thật rất đẹp, hoa lan viên cũng rất có quy mô, tại đây còn có ba tổ hộ khách Nhật Bản đang chọn lựa, có vài người đàn ông xem ra thực chuyên nghiệp đang giải thích cho bọn họ.
Đàn ông trồng hoa kỳ thật không ngạc nhiên, trên thế giới đầu bếp đứng đầu, nhà thiết kế trang phục, nhà trang điểm hoặc là các lập trình viên máy tính cũng đều phóng khoáng lạc quan. . . . . . Đa số đều là đàn ông.
Cô theo lời các nhân viên, rẽ trái đi ra ngoài, sau đó rẽ phải đi vào đường mòn, phòng phía trước quả nhiên là nhà ấm, cô từ cửa kính nhìn vào, bên trong có mở cái bàn lớn, để đặt rất nhiều ống nghiệm, cùng rất nhiều bồn hoa nhỏ còn chưa nở hoa, trên mặt đất còn có chút một thùng gì đó, cô không biết cái bọc kia là cái gì, mà bên trong phòng không có một bóng người.
“Có ai không?” Cô hỏi, không có người lên tiếng trả lời, nhìn phòng đối diện là kho hàng, cửa gỗ hờ khép .
Cô chậm rãi đi về phía kho hàng, bốn phía đều là tiếng chim, nhưng cô nghe không vào những âm thanh tuyệt vời này, cô chỉ nghe thấy trái tim mình đập dồn dập vào màng nhĩ.
Thông thường, cô gặp khách hàng tuyệt đối sẽ không có loại phản ứng này, chỉ vì người bên trong là Long Kình Vũ.
Anh không phải khách hàng bình thường. . . . . . Cô lắc đầu, đè nén ý muốn, đẩy cửa gỗ của kho hàng ra. Bên trong bay ra mùi hương từ cỏ cây, hương vụn gỗ, trước mắt tràn đầy những vụn, cỏ khô màu trắng đã muốn đắp đến độ cao trần nhà, trần nhà hơi mờ tỏa ra ánh sáng ấm áp,không khí thoải mái.
Long Kình Vũ nằm trên đống cỏ khô, hai tay đặt sau đầu đang ngủ, trên bàn có chiếc laptop bên cạnh.
Cô đứng xa nhìn thấy anh ngủ, khuôn mặt tuấn tú, một thân mặc áo màu đen, quần bò bị mài rách, giày chơi bóng, khuôn ngực rắn chắc,vai rộng, mơ hồ có thể thấy được. . . . . . Cô bỗng nhiên mặt đỏ, cô đã từng cùng anh gần gũi thân thể da thịt, anh dùng lực của tay ôm cô, hôn cô, hành vi của cô phóng đãng cùng anh cọ xát, bừa bãi. . . . . . Cô muốn quay đầu bước đi, không cần đánh thức anh, cũng không phải đợi anh tỉnh lại.
Cô băn khoăn một hồi lâu, hai chân cô đã bước vào rồi…….. cô phải gọi anh dậy.