Làm thế nào để anh tin rằng, người đã từng yêu anh chính là em, làm thế nào để anh tin rằng, em là vậy, là người đã từng phát điên vì anh… Sách Nhan hát ngân nga, làm nước mắt tôi suýt nữa thì trào ra ngoài, tôi rít một điếu thuốc, uống một ly rượu, Sách Nhan nói: “Bạn thân mến à, đàn ông là loại không thể dựa vào được đâu”.
Dần dần chúng tôi uống nhiều hơn.
“Nào, chúng mình uống rượu giao bôi”, ánh mắt của Sách Nhan toát ra vẻ gì đó rất mê mị, có gì đó chán chường mà cũng rất sa đọa, đúng vậy, tại sao lại không?
Hai cánh tay của chúng tôi lộ hẳn ra ngoài, đan vào nhau, điều hòa trong phòng đang để mức ba mươi độ, quần áo bên ngoài đã được cởi ra từ lâu rồi, ấy thế mà vẫn nóng, chúng tôi chỉ còn mặc mỗi bộ đồ lót ren đen. Đây là lần đầu tiên trước mặt người ngoài tôi mặc hở hang như vậy. Dáng người của cả hai thật chuẩn, ngực nở eo thon chân dài, xong có vẻ như đường cong của tôi khiêu gợi hơn một chút.
Nhưng, tôi đã say rồi.
Say rồi thì muốn hát là cứ hát.
Sách Nhan mở tai nghe bên mình, đó là nhạc của Evanescence, tôi rất ngạc nhiên và vui mừng: “Sao chị biết em thích nghe nhạc của Evanescence?”.
Sách Nhan cười và nói: “Tôi còn biết em thích Sở Giang Nam, em thích ăn canh cá cay, thích uống cà phê Lam Sơn, tôi biết em thích đi giày của hãng Karl Toosbuy, biết em thích loại người hút thuốc uống rượu…”.
Trời ạ!
Nếu như thích một người thì bạn sẽ biết rất nhiều về người ta.
Tôi uống rượu, hút thuốc cũng là do Sở Giang Nam mà ra, bởi vì Sở Giang Nam mà tôi học được cách uống rượu hút thuốc đó, một người trong khung cảnh thời tiết mưa gió thường sẽ tìm một nơi nào đó hút thuốc thật lực, hút đến mức cổ họng khô rát, cổ họng thì có tác dụng gì chứ? Trước nay tôi mê mẩn âm nhạc là vậy, ở nhà có đến mấy nghìn đĩa nhạc, lúc ra nước ngoài thì cũng lăm lăm đi lùng mua đĩa, còn bây giờ thì chẳng có hứng thú gì cả.
Tôi không muốn hát nữa.
Nhưng, người bạn Sách Nhan này cái gì cũng hiểu, cái gì cùng biết rõ về tôi.
Tôi trào nước mắt.
Hơn một năm rồi, tôi phải kìm nén bản thân, người khác chỉ biết đến sự hoành tráng của tôi chứ có ai nhìn thấy sự yếu đuối của tôi cơ chứ? Nhưng Sách Nhan thì lại nhìn thấy điều đó, cô ấy chìa tay ra, “Lại đây, chúng mình cùng nhảy một điệu nào”.
Tôi bị Sách Nhan kéo vào trong lòng, cơ thể cả hai va chạm nhẹ.
Trong giây lát, tôi cảm thấy hoảng hốt.
Nhưng tay tôi vẫn ra sức bấu vào eo Sách Nhan, khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, gần đến mức không còn nhìn rõ mặt nhau nữa.
Nóng, vẫn rất nóng, khắp nơi là hơi nóng của điều hòa, như kiến đang bò vậy, tôi nói, tôi muốn khóc.
Đúng vậy, tôi muốn khóc, nhưng hai tay của Sách Nhan ôm chặt eo tôi, kề sát vào tai tôi mà nói: “Em yêu đừng khóc, nếu như em khóc, tôi sẽ rất đau lòng”.
Câu nói này đã làm tôi khóc òa lên.
Giữa chúng tôi là sự mê man giữa không khí nóng bức và mùi rượu phảng phất. Hanh khô, mọi thứ rất hanh khô, trong nội tâm như có gì đó vậy, nó như đang bay, đang nở ra, đang phiêu bồng, tôi thì cảm thấy bất lực, cảm giác toàn thân mềm nhũn, đây là lần đầu tiên có người khác dùng sức để giữ tôi, tôi không thể vùng vẫy.
Chúng tôi nhảy.
“Tôi yêu em, em yêu”. Đây có phải lời của Sách Nhan không vậy?
Tôi ngẩng đầu lên mà ngỡ ngàng và nhìn thấy một khuôn mặt rất kiều diễm mà cũng rất lạnh lẽo, một khuôn mặt rất đẹp. Con người cô ấy, các bức vẽ của cô ấy rồi thì nét mặt cô ấy lúc này làm tôi biết rằng, thế là xong, tôi đã bị ngã vào vực thẳm của cô ấy mất rồi.
Tôi vẫn chưa kịp trả lời liền cảm thấy một khuôn mặt nóng bỏng đang úp vào người tôi, lúc này tim tôi đập thình thịch, nhưng lại không muốn chống cự, mà vì sao lại phải chống cự cơ chứ?
“Em yêu, sinh nhật vui vẻ nhé, tôi yêu em!”. Lúc này tôi như nghe được một câu nói rất mơ hồ nhưng cũng rất thân thiết. Tôi muốn nói, nhưng lại không thể nói ra, bởi vì đầu lưỡi của Sách Nhan đã đưa vào trong miệng tôi, tôi cảm giác như bị một vật gì đó to lớn hút đi mất rồi, không thể quay lại được nữa, không thể!
Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi!
Về sau tôi thấy Mercedes de Acosta[4], rất sinh động và linh hoạt như một chú chim, nữ diễn viên khác rất nổi tiếng ở Hollywood là Eva Le Gallienne khi gặp Mercedes liền yêu một cách không thể tự chủ được. Cô ấy nói với bạn bè rằng: Từ sau khi Mercedes hôn cô ấy, cô ấy không thể để cho người khác hôn mình nữa. Đó chắc phải là một nụ hôn tuyệt vời đến thế nào? Một diễn viên nổi tiếng khác của Hollywood là Marlene Dietrich đã gặp phải tiếng sét ái tình khi đứng trước Mercedes, cô ấy nói: Đôi môi của Mercedes thật quá tuyệt vời.
[4] Nhà thơ, nhà soạn kịch đồng tính người Mỹ.
Đúng vậy, đôi môi của Sách Nhan cũng kỳ diệu như của Mercedes vậy, tôi chỉ cảm thấy bản thân mình bị chìm xuống, chìm đắm không thể thoát ra được.
Không, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Chiếc giường đôi cỡ rộng kia mới là đạo cụ chính.
Nụ hôn của chúng tôi thật là phong trần mà cũng thật là lẳng lơ.
Nước mắt tôi rơi, cảm thấy rất chán nản, tuy đang hôn nhau rất cuồng nhiệt, nhưng tôi là đứa con gái mà Sở Giang Nam không thèm đến. Hắn không cần tôi, vậy thì trao tặng Sách Nhan luôn, bởi vì, tôi cũng thích Sách Nhan như vậy. Tình cảm thì đâu có phân nam nữ, nó rốt cuộc cùng chỉ là linh hồn mà thôi. Đúng vậy, là linh hồn mà thôi.
Đây là sự mắc mớ giữa một linh hồn này với một linh hồn khác, chỉ có vậy mà thôi.
Chiếc giường màu trắng, đồ lót thì màu đen.
“Cởi ra”. Dường như Sách Nhan đang ra lệnh cho tôi vậy.
Cái chữ “cởi” sao mà trầm bổng lên xuống, sao mà gợi cảm đến vậy.
Đêm xuống ở Hương Cách Lý La, một chữ “cởi” thôi, vang lên như hoa hồng đang tách cánh ra vậy.
Tôi cảm thấy có chút e thẹn.
Sách Nhan dường như xé rách bộ đồ lót mỏng như cánh ve của tôi, một thân hình nuột nà, mềm mại, sung mãn lồ lộ trước mặt Sách Nhan.
“Em là ma quỷ, tôi cũng là ma quỷ”.
“Em là Khả Liên của chị”. Tôi nhẹ nhàng nói như vậy.
Câu nói ấy làm cho Sách Nhan như phát điên cuộn vào tôi, cô ấy hôn từng centimet thân thể tôi, hôn tới đâu tôi thấy buồn buồn ngứa ngứa đến đó, lưỡi của Sách Nhan như một con sông đang cuộn chảy, chảy đến đâu, như mùa xuân đến đó, trăm hoa như đua nở.
“Tôi yêu đến từng centimet của em”.
Nước mắt tôi nhỏ dần xuống gối, tôi nghĩ rằng câu nói này phải từ miệng Sở Giang Nam nói ra mới đúng.
Sách Nhan liếm hết những giọt nước mắt trên mặt tôi: “Khả Liên, tôi không cho phép em đau lòng vì bất kỳ ai, tôi hy vọng rằng, tôi có thể cho em tất cả, tình yêu, sự say mê, cuồng dại của tôi, tôi muốn cho em toàn bộ trái tim đang bốc cháy của tôi. Tôi muốn đốt cháy em và cũng muốn đốt cháy bản thân mình, tôi biết rằng tim em là một đống lửa, cả thân hình em là một núi than, tôi cũng biết em như một hầm mỏ”.
Chúng tôi ra sức hôn hít lẫn nhau, ra sức để khảm bản thân mình vào cơ thể của đối phương.
Nhưng càng cố gắng thì càng cảm thấy phí sức.
Tôi không còn xác định được phương hướng, chỉ cảm thấy mọi thứ như đang bị thiêu đốt từng mảnh tình mảnh một, cứ như khắp nơi toàn là pháo hoa vậy, một loại pháo hoa chẳng ra kiểu gì cả.
Tôi nhìn vào chiếc gương đặt đối diện giường ngủ thì thấy hai cơ thể rất trắng, rất mượt mà như hai con rắn đang quyện vào nhau vậy, vừa lạnh vừa nóng một nửa như nước biển còn một nửa lại như ngọn lửa.
Đột nhiên, tôi cảm thấy tay của Sách Nhan chọc vào trong cơ thể tôi, tôi kêu lên một tiếng, đúng vậy, rất đau, nhưng cái đau này lại vui sướng đến thế, lại một lần nữa cô ấy làm cho tôi như đang bay, đó chính là cung điện thần bí của cô ấy. Bây giờ, tôi đã hoàn toàn mở ra vì Sách Nhan, tôi nguyện được vì một người để mở ra hết, chỉ cần người đó thật sự thích tôi, còn tôi chẳng quan tâm đó là nam hay nữ.
Mẹ nó chứ, Sở Giang Nam.
Tôi hận Sở Giang Nam, hận hắn vô cùng.
Hiện giờ, tôi đang bay, có một đôi tay đang làm tôi bay, bay rất cao, cao đến tận chân mây, tôi rên lên khe khẽ, như chú chim bói cá đang hát lại như đang rên rỉ: “Sách Nhan, Sách Nhan”. Tôi nhẹ nhàng rên lên khe khẽ.
Sách Nhan dùng ít máu trên tay nhẹ nhàng bôi lên môi, sau đó cũng bôi lên môi tôi.
Rất tanh, nhưng cũng rất tươi.
Đây là lần đầu tiên tôi dùng máu bôi lên môi mình, thay cho son môi.
Có gì không tốt chứ?
Đã hủy hoại, đã sa đọa thì phải sa đọa đến cùng, giống như Duras nói: Một lần của tôi có thể với năm mươi người đàn ông. Vậy thì, tại sao tôi lại không thể bôi máu trinh nữ lên môi mình cơ chứ?
…
Sách Nhan mệt đã ngủ rồi, tôi vào nhà vệ sinh tắm một cái, nhìn bản thân mình trong gương, đẹp đến thế nhưng cũng rất tàn tạ. Môi tôi vẫn tươi rói, vừa tanh vừa tươi, nước mắt rơi lã chã, tôi dùng nước rửa qua mặt, thấy hai dòng gì đó đen đen chảy xuống hòa với màu đỏ. Hai thứ màu đen đỏ hợp vào nhau, vừa chán nản lại vừa sôi nổi, vừa bi thương lại vừa chịu đựng, tôi khóc, khóc mãi, thanh âm dần chìm xuống, cuối cùng tôi cũng dừng lại không khóc nữa, cố gắng để cười một cái, nhưng lại thấy nụ cười của tôi trông còn buồn cười hơn là khóc.
Bởi vì tôi biết rằng tôi vẫn còn yêu Sở Giang Nam, vẫn rất nhớ hắn. Thậm chí, tôi còn tưởng tượng những việc vừa xảy ra là giữa tôi và hắn, cái tưởng tượng này của tôi làm tôi tan nát cõi lòng, tôi nằm vào bồn tắm, thấy tóc mình trôi bồng bềnh, nhìn thấy những đốm nhỏ màu đỏ đen lẫn lộn hòa vào nhau trong bồn. Tiếp đến tôi vùi đầu vào nước, rất lâu, rất lâu sau vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Tôi nghĩ, đống lửa trong lòng rồi không biết nên thiêu đốt nó vào đâu, tôi cần phải chọn một cách nào đó để giải phóng hết chỗ năng lượng khổng lồ đang tích tụ trong lòng ra ngoài.