Rời Đài Loan đã lâu, tuy trở về quê hương nhưng Doãn Tinh không có tâm trạng vui vẻ, gò má cô vẫn lưu lại nước mắt vì khóc trên máy bay, cũng may mà cô đã đeo kính mát.
Lần này trở về Đài Loan với cô ngoài tâm trạng tồi tệ, còn có một tập bản thảo nóng hổi, cô vốn đã nghĩ xong tên sách….Phần 2 của “Lửa dục khó nhịn” nhưng bây giờ cô lại không muốn đóng bản thảo. (p2 này có luôn đó nhưng thôi kg dám làm nữa )
Nhớ tới chuyện xảy ra cùng Phong Dực, lòng cô lại quặn đau.
Tại sao anh lại không tin tình yêu của cô đối với anh?
Nếu như cô thật sự là người phụ nữ dâm đãng, vì viết tiểu thuyết mà không chừa thủ đoạn nào tìm thân thể đàn ông để nghiên cứu thì sao cô phải cực khổ chờ anh ba năm ở Pháp chứ?
Suốt ba năm qua cô đã sớm có thể tìm được trăm người đàn ông có thể chỉ bảo cho mình, sao còn phải ngàn dặm xa xôi đến Pháp để học thiết kế thời trang ở học viện Hepburn làm chi?
Phong, sao anh có thể trách lầm em như vậy? Đáng giận hơn nhất chính là anh lại ở chung với Tuyết Vi kia.
Doãn Tinh nhớ lại hình ảnh Phong Dực say mê vuốt ve Tuyết Vi, cô hận không thể ngay lập tức giết người phóng hỏa để trút mối hận trong lòng.
Phát hiện sau khi kết hôn Phong Dực chỉ có ham muốn mà không có tình yêu khiến trái tim cô như bị xé nát thành trăm mảnh. Mặc dù đã mặc bộ trang phục mùa thu mới nhất của Pháp, nhưng trong đại sảnh sân bay rộng lớn, dáng vẻ than thở khổ sở đã biến cô trở thành một Doãn Tinh đáng thương.
Mộng đẹp chim sẻ biến thành phượng hoàng của cô lần nữa tan vỡ.
“Tòa lâu đài của bá tước không thiếu nữ chủ nhân rồi, cô bé lọ lem đáng thương mang theo tinh thần chán nản trở lại Đài Loan… Từ nay về sau mình phải đổi bút danh tái xuất giang hồ lại lần nữa.”
Hết cách rồi, đời này chuyện cô có thể làm cũng chỉ là viết tiểu thuyết mà thôi.
Chỉ hy vọng giới tiểu thuyết Đài Loan vẫn có thể tiếp nhận tác giả đã mất đi trái tim yêu đương, như vậy thì cô mới có thể không bị chết đói.
“Bảo bối trong bụng của mẹ, sau này mẹ sẽ không viết tiểu thuyết có phương diện kia nữa, sau này con phải nhớ không được phong lưu giống cha con nghe chưa, hơn nữa cũng không được phép dùng hết tinh lực để đi tìm phụ nữ khác.”
Lúc Doãn Tinh ngồi trên máy bay bị nôn, cũng may có tiếp viên hàng không giúp đỡ, cô mới biết mình đã mang thai.
Lúc này Doãn Tinh lại bắt đầu lầm bầm mắng mỏ.
Một người đàn ông tuấn lãng mặc trang phục màu đen tới gần cô. Người thanh niên đẹp trai cùng với giọng nói niềm nở đó giống như âm thanh mà Doãn Tinh đã từng nghe qua.
Đột nhiên, cô bị ôm vào trong ngực, trên đỉnh đầu truyền giọng nói kích động của A Triệt, “Doãn Tinh! Tiểu Tinh, rốt cuộc cậu cũng về lại Đài Loan, mình còn nghĩ vĩnh viễn cậu sẽ không về Đài Loan nữa chứ! Cậu vừa xuất hiện ở đại sảnh mình đã chú ý tới cậu, mình thật sự không thể tin được! Cậu càng ngày càng xinh đẹp ra đó, càng ngày càng có khí chất, giống như Nữ Hoàng vậy…” Nói được nửa câu, anh phát hiện sắc mặt cô không tốt lắm, “Tiểu Tinh, sao cậu khóc? Ai bắt nạt cậu?”
“A Triệt!” Vừa nhìn thấy A Triệt, Doãn Tinh càng khóc thảm thiết hơn.
“Được rồi, cậu có oan ức gì cũng không sao, trở về Đài Loan là được rồi, mình sẽ bảo vệ cậu.”
Cô đến Pháp không nằm trong phạm vi thế lực của anh, anh không bảo vệ cô được, khó khăn lắm cô mới trở lại, ngoài bảo vệ cô trong lòng anh càng có thêm hy vọng.
“A Triệt, mình về rồi.” Dựa vào người A Triệt, Doãn Tinh giống như chim gãy cánh tìm được nơi nương tựa.
Trong lòng cô không khỏi so sánh sự dịu dàng của A Triệt với Phong Dực, người mà cô chờ đợi ba năm lại thua xa người bạn tốt A Triệt của cô.
Phong Dực thối tha, tôi sẽ hận anh suốt đời!
Ngồi lên xe của A Triệt, Doãn Tinh khóc mệt lã rồi ngủ thiếp đi, lúc đến nhà anh, cô bị động tác ôm của anh làm cho tỉnh lại.
“A Triệt, mình nặng lắm, cậu không cần bế mình đâu… Mình có thể tự đi được.”
A Triệt không để ý đến sự phản kháng của Doãn Tinh, anh bế cô vào thẳng phòng khách rồi đặt nhẹ cô ngồi trên ghế sofa.
“Tiểu Tinh, cậu nhẹ quá, có phải đồ ăn ở Pháp không ngon hay không? Phong Dực ngược đãi cậu sao?” A Triệt sốt ruột hỏi.
A Triệt vẫn còn rất quan tâm tới cô. Doãn Tinh cảm thấy rất uất ức.
“Không phải, anh ấy không có ngược đãi mình… Mình….Mình nghĩ chắc là do trong bụng có thêm một người nữa đó, cậu ẵm mình có cảm thấy nặng hơn không?” Doãn Tinh thẹn thùng sờ sờ bụng mình nói với A Triệt.
“Tiểu Tinh, cậu…….” Đáp án này khiến A Triệt sững sờ.
“A Triệt, mình đã mang thai rồi, mặc dù mới một tháng mà thôi, nhưng mà…….” Doãn Tinh cúi đầu, nước mắt bắt đầu nhỏ xuống, “Nhưng mà anh ấy không yêu mình, trong lòng anh ấy yêu người khác, nửa đêm anh ấy và Tuyết Vi…..”
“Nhưng không phải cậu gọi điện về nói rằng em đã kết hôn với Phong Dực sao?” Anh vẫn còn vì chuyện này mà đau khổ rất nhiều.
“Đúng vậy! Trước khi trở về mình đã ký giấy ly hôn rồi, anh ta chỉ cần đóng dấu là có thể thoát khỏi mình, có thể ở bên cạnh nói chuyện yêu đương với Tuyết Vi rồi.”
Doãn Tinh đau lòng vuốt ngực, A Triệt có thể cảm nhận được nỗi khổ của cô.
“Tiểu Tinh, có phải cậu đã hiểu lầm Phong Dực không? Nếu không sao có thể vừa kết hôn với cậu liền thay đổi nhanh như vậy? Tiểu Tinh, cậu có biết mình đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cho cậu hay không?” Anh biết Tiểu Tinh tuyệt đối không phải là người nói buông tha là sẽ buông tha ngay.
“A Triệt, cậu đừng nói nữa, trong lòng mình đang rất rối loạn, chờ mình nghỉ ngơi vài ngày rồi mình sẽ nói cho cậu biết toàn bộ mọi chuyện. Việc trước mắt là mình có thể ở lại nhà cậu được không? Ngày mai mình còn phải đi tìm tổng biên tập, nói với cô ấy về chuyện mình muốn đổi bút danh làm lại từ đầu.”
“Tiểu Tinh, cậu muốn đổi bút danh để làm lại từ đầu?” Cô phải vất vả lắm mới có thành tựu như ngày hôm nay, bỏ đi thật sự rất đáng tiếc.
“Mình đã không còn là Doãn Tinh vô cùng hạnh phúc nữa rồi, hiện tại mình đã nghèo rớt mùng tơi, hơn nữa lại còn đang mang thai, Doãn Tinh độc thân trước kia cùng bây giờ không giống nhau nữa. Mình đã mất đi tình yêu rồi, càng không có tâm tình ôm mộng xuân viết tiểu thuyết. A Triệt, nếu mình không còn viết cái thể loại tiểu thuyết kia nữa, mà mình cũng không thay đổi bút danh vậy cậu muốn mình tự đạp đổ chén cơm của mình à?”
“Cậu nói cũng có lý.” A Triệt đồng ý với cách nghĩ của cô, “Ban đầu cậu vốn không nên viết loại tiểu thuyết đó, nếu không cuộc sống của cậu cũng không đến nỗi trắc trở như thế này, hoặc là nếu như cậu chịu gả cho mình…..Mình nhất định sẽ mang đến cho cậu hạnh phúc suốt cuộc đời.”
“Được rồi, A Triệt, cậu lại thế rồi. Ba năm rồi mà cậu vẫn chưa gặp cô gái trong lòng cậu sao? Không phải trong thư cậu nói cậu nói cô thư ký gì đó cũng rất tốt sao?”
Suốt 3 năm qua Doãn Tinh và A Triệt vẫn thường xuyên gửi thư cho nhau, cô có biết chuyện cậu ta có bạn gái. A Triệt gãi gãi đầu ngượng ngùng nói, “Cô ấy chỉ là người tình của mình thôi, đâu phải bạn gái gì chứ.”
“Cái gì hả? A Triệt, cậu cũng là cái loại đàn ông bao nuôi người tình thôi sao?” Doãn Tinh mở to mắt nhìn A Triệt trừng trừng.
“Đài Loan ngày càng nhiều đàn ông bao nuôi người tình, dựa vào điều kiện của mình, muốn nuôi mấy người cũng không là việc khó gì, hơn nữa mình thực sự không tìm được người nào tốt hơn cậu.” A Triệt nhìn Doãn Tinh bằng ánh mắt trìu mến.
Doãn Tinh giật mình, từ trên ghế sofa đứng lên, “A Triệt, cho người khác cơ hội đi! Chúng ta, vĩnh viễn chỉ có thể là bạn bè mà thôi.”
“Tiểu Tinh, cậu…….” A Triệt cũng hết cách với Doãn Tinh, “Cậu làm mình đau lòng quá!”
“A Triệt, trái tim mình đã sớm bị một cơn cuồng phong bao phủ, mình không thể nào trốn thoát được.”
Doãn Tinh ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt dường như càng cô đơn hơn.
Trở lại Đài Loan một tháng, Doãn Tinh ngoài viết tiểu thuyết ra, cô còn được một công ty may mặc nổi tiếng mời đến làm.
“A Triệt, đây là một công ty may mặc mới, bọn họ vừa mới mở một chi nhánh ở Đài Loan, mình thật may mắn nha, bọn họ đồng ý cho mình thiết kế trang phục mùa xuân.”
Cùng Bối Tình Ny nói chuyện hợp tác xong xuôi, Doãn Tinh tới quán cà phê mà cô thích nhất sau đó gọi điện cho A Triệt.
“Tiểu Tinh, chúc mừng cậu! Cậu đang ở quán cà phê đó phải không?”
“Đúng vậy, mình chỉ thích có mỗi chỗ này.”
“Cậu đang mang thai, phải chú ý ăn uống một chút, không nên uống nhiều cà phê, không tốt cho em bé đâu!”
“Mình biết rồi, anh nói nhiều thật!” Doãn Tinh tắt máy ngồi xuống ghế sau đó buồn bực rơi nước mắt.
“A Triệt nói thật nhiều, đang ở Hồng Kông và vẫn nói nhiều như thế, không giống như tên Phong Dực thối kia, không thèm quan tâm tới sống chết của mẹ con mình, đáng ghét nhất chính là anh ta dám bỏ mặc chúng ta, ngay cả điện thoại cũng không có… Con cưng à, mẹ và con thật đáng thương!” Doãn Tinh vừa vuốt bụng, vừa thầm mắng: “Phong Dực thối, tôi hận anh cả đời, tôi thề tôi sẽ làm cho anh phải hối hận cả đời, ai bảo anh phụ lòng tôi!”
“Em làm thế nào để anh phải hối hận cả đời?”
Khuôn mặt đẹp trai của Phong Dực xuất hiện ngay trước mặt Doãn Tinh.
“Anh…….” Người đàn ông đáng ghét Phong Dực đó sao lại ở chỗ này? Doãn Tinh nghẹn họng nhìn trân trối khuôn mặt đẹp trai mà ghê tởm kia.
“Ký giấy ly hôn xong liền bỏ đi, sao em không đợi anh cùng ký xong luôn hả?”
Hơn một tháng không nhìn thấy cô gái bé nhỏ này, Phong Dực phát hiện mấy ngày qua bản thân mình cũng trải qua một cuộc sống thật vô vị.
“Chỉ cần có anh ký tên nữa là có hiệu lực rồi, tôi còn ở lại làm gì.” Doãn Tinh chép miệng, không vui vẻ gì nhìn người đàn ông khiến cô nhiều lần bị tổn thương.
Cô uống cạn cà phê trong ly, muốn đứng dậy đi tính tiền trước.
“Tinh, em thật sự ghét anh đến thế sao? Muốn rời bỏ anh như vậy à?” Trên mặt Phong Dực đượm vẻ ưu buồn nhìn Doãn Tinh, hy vọng có thể khiến cô thấy cảm động một chút.
Doãn Tinh cố ý quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn anh, trong lòng hơi gợn sóng vì sự xuất hiện của anh.
“Tinh, trước kia là anh đối xử với em không tốt, không tin tưởng em, nhưng sau khi kết hôn anh đã thay đổi rồi, Tinh, anh yêu em chẳng lẽ em không cảm nhận được điều đó sao?” Phong Dực biết trước kia anh từng hiểu lầm cô, anh không nên tin lời người khác mà không tin tưởng cô, nhưng sau khi kết hôn anh đã luôn yêu thương cô. Giọng nói tràn ngập yêu thương của Phong Dực vang lên bên tai Doãn Tinh, nhưng cô vẫn không thèm để ý đến anh, ai bảo anh đả kích tình yêu của cô dành cho anh làm chi.
“Anh ký tên rồi sao?” Doãn Tinh liếc mắt nhìn tới anh, giọng điệu cứng nhắc hỏi.
“Tinh, em thật muốn anh sẽ ký tên sao?”
Vẻ mặt nặng nề của Phong Dực khiến lòng cô khổ sở, cô đau lòng lén lau nước mắt chực chờ rơi xuống.
Cô tự nói với mình tuyệt đối không thể mềm lòng, bởi vì cô đã không có sức để yêu thương anh nữa, yêu là dựa trên sự tin tưởng của hai người, mặc dù họ đã kết hôn, nhưng cứ luôn hiểu lầm lẫn nhau, thậm chí còn có Tuyết Vi xen ở giữa, mà anh đối với phụ nữ, nhất là những người phụ nữ yếu đuối anh đều không thể cự tuyệt. Nếu anh đều đối xử dịu dàng với họ, Doãn Tinh cô có thể ở lại Đài Loan cũng được, nếu như có nhớ tới anh thì cô chỉ cần mộng xuân là được rồi.