Quá một hồi lâu sau Phong Dực mới tỉnh lại, nhưng không thấy tiểu mỹ nhân trong lòng đâu nữa, anh sốt ruột định đứng dậy đi tìm, nhưng lại nhận được điện thoại của một người bạn gọi tới, anh nghĩ rằng có lẽ là Doãn Tình gọi, không ngờ lại là bạn đồng nghiệp…..Một trong ba vệ sĩ khác của Nữ hoàng thời trang.
Không lâu sau, ba người đàn ông cực kỳ đẹp trai không thua gì anh đi vào trong phòng của anh.
“Phong Dực, cô chủ mang thai, chúng ta nhất định phải đưa cô ấy trở về Wena Garden*, cậu mau theo chúng tôi tới phi trường.” (một biệt thự tên Wena ở thành phố Ubud tại Indonesia)
“Được rồi!” Phong Dực không thể làm gì khác hơn ngoài việc xuống giường mặc lại quần áo, xử lý xong mọi thứ ngay sau đó đi theo ba vệ sĩ kia rời khỏi khách sạn.
Doãn Tinh mang theo đồ đạc của mình đi tới khách sạn thì Phong Dực đã rời đi, gương mặt cô như đưa đám, bẩm sinh tính tình lạc quan mà lúc này lại chảy ra giọt nước mắt đầu tiên kể từ khi cô lớn lên, cô đau lòng ngồi xuống giường lớn mà cả hai từng có một đêm đáng nhớ bật khóc nức nở.
Nhưng dù cô có khóc như thế nào thì Phong Dực cũng không thể quay lại với cô.
Anh cứ đi như vậy, không một chút lưu luyến, bọn họ chỉ làm vợ chồng một đêm thôi sao?
Đúng là một người đàn ông vừa độc ác vừa tuyệt tình!
Đau lòng muốn chết nên Doãn Tinh để nguyên bộ mặt đưa đám đi gặp người bạn tốt A Triệt của mình.
A Triệt là một người bận rộn, tìm mãi mà vẫn không gặp được cậu ta, cô đau lòng cô đơn đi lang thanh trên đường.
“A Triệt, rốt cuộc cậu đang ở đâu!”
Đi tới đi lui, cô lại đi tới quán cà phê mà cô và A Triệt thường tới, thật đúng lúc, cô nhìn thấy A Triệt ngồi một mình ở đó.
“A Triệt, không phải thư ký nói cậu đang bận sao? Sao cậu bận không đến phòng họp đi, mà lại rảnh rỗi tới chỗ này uống cà phê?” Doãn Tinh tự nhiên ngồi xuống, còn không lịch sự bưng cốc cà phê trước mặt A Triệt lên uống một hớp.
A Triệt vốn rất đau đầu đang suy nghĩ sự việc, ai ngờ người mà anh đang nghĩ tới lại bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt anh khiến anh giật mình.
“Tiểu Tinh, sao cậu lại tới đây?”
“Cậu trợn mắt nhìn mình như vậy làm gì, dọa người à?” Doãn Tinh bĩu môi chán nản nhìn A Triệt.
“Tiểu Tinh, cậu sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?” Nhìn vẻ mặt Doãn Tinh, A Triệt lập tức cảm nhận được cô đang buồn bực.
Anh lo lắng gãi gãi đầu nhìn cô.
“Không có gì, bây giờ cậu mới quan tâm tới mình thì cũng đã muộn rồi.” Vừa rồi cô đi bộ ba giờ trên đường cái, coi như cũng phát tiết ra hết ấm ức trong lòng.
“Tiểu Tinh, cái gì mà bây giờ cậu mới quan tâm tới mình thì đã muộn rồi? Có phải cậu lại bị tổng biên tập thúc giục bản thảo không?”
Doãn Tinh bình thường là một cô gái không lo không nghĩ, hai người quen nhau lâu như vậy, rất ít khi A Triệt nhìn thấy vẻ mặt cô rầu rĩ, nhưng nhìn nét mặt của cô lần này nghiêm trọng hơn nhiều.
“Mình muốn uống hai ly cà phê đá lớn, cậu chỉ cần mời mình là được rồi.” Doãn Tinh tâm tình không tốt, cho nên muốn phát tiết thêm chút nữa.
A Triệt nói với bồi bàn lấy thêm hai ly cà phê nữa, lại thêm một chút điểm tâm cho cô ăn ngấu nghiến một phen.
Đồ ăn mang tới, Doãn Tình không khách khí cật lực ăn, nhìn tướng ăn không chút thục nữ của cô thật đáng yêu, A Triệt vốn mang vẻ phờ phạc rũ rượi, ánh mắt bởi vì sự xuất hiện của cô mà lóe sáng.
A Triệt thích Doãn Tinh đó là điều hiển nhiên không cần giả vờ, nhưng Doãn Tình lại không hề biết rằng anh đã thích cô từ rất lâu, trong lòng cô giờ đã có người khác, anh căng thẳng muốn chạy tới nơi này tìm hiểu người đàn ông có tên là Phong Dực đó, tiện thể tìm hiểu một chút về nữ hoàng thời trang và bốn vệ sĩ của cô ta.
“Tiểu Tinh, cậu ăn từ từ thôi, đừng ăn nhanh như vậy, không ai giành với cậu đâu.” Trong ánh mắt anh ẩn chứa một phần tình cảm.
“Lôi thôi quá.” Doãn Tinh mất hứng để ly cà phê xuống trừng mắt với anh.
“Tiểu Tinh, hôm nay cậu ăn phải bom à?” Giấu đi phần tình cảm dành cho cô, A Triệt lấy lại vẻ mặt cợt nhả trêu chọc.
Doãn Tinh thở dài một hơi hỏi, “A Triệt, cậu có công nhận rằng mình là một đại mỹ nữ không?” A Triệt nghe vậy, thiếu chút nữa phun ra hết cà phê vừa mới uống vào trong miệng, kinh ngạc nhìn Doãn Tinh, “Cậu hỏi mình cái vấn đề vớ vẩn này làm gì?”
“Lần đầu tiên cậu gặp mình có ham muốn ân ái với mình hay không? Có thích mình ngay từ lần gặp đầu tiên hay không?”
Điều này càng làm cho A Triệt giật mình hơn, cà phê vừa nuốt vào lại muốn phun ra lần nữa.
“Tiểu Tinh, vai nam chính của cậu lại khiến cậu nhức đầu sao?” Mỗi lần Doãn Tình viết đến vai nam chính thì luôn cảm thấy phiền não, sẽ chạy tới hỏi anh về vấn đề khác giới này.
“Không phải vấn đề nam chính của mình, mà là vấn đề của bản thân mình.” Thoáng nhíu mày Doãn Tinh lại thở dài, liếc xéo A Triệt.
“Câu gặp vấn đề gì?” A Triệt bắt đầu đứng ngồi không yên, bởi vì Doãn Tinh rất ít khi nói vòng vo với anh như vậy.
“Mình……” Doãn Tinh ngẩng đầu, bắt đầu ấp úng.
“Tiểu Tinh, chẳng lẽ cậu thật sự đã xảy ra chuyện?”
Được A Triệt quan tâm hỏi han như vậy, tâm tình của Doãn Tình đã bùng nổ, cô khổ sở bưng mặt khóc.
A Triệt nhất thời luống cuống, “Tiểu Tinh, cậu bình tĩnh một chút xem….Cậu đừng như thế, cậu như vậy người ta sẽ cho rằng mình bắt nạt cậu đó.”
“Híc……Híc……A Triệt, bộ dáng vẻ mình xấu xí lắm sao? Nếu không tại sao anh ấy vừa làm xong đã bỏ chạy, mình biết đi đâu tìm bắt anh ấy phụ trách đây?” Doãn Tinh khóc kể lể.
“Tiểu Tinh, cậu nói rõ đi, ai làm xong với cậu rồi không chịu trách nhiệm bỏ chạy mất?” A Triệt không biết có phải mình nghe lầm hay không, hình như vừa rồi anh nghe được có người làm tổn thương cục cưng bé nhỏ của anh.
“Anh ấy! A Triệt, cậu hãy nói thật cho mình biết, mình thật sự rất xấu phải sao? Hay là kỹ thuật trên giường quá tệ? Nhưng mình đã rất cố gắng mà, cố gắng rên rỉ, rõ ràng anh ấy muốn mình hết lần này tới lần khác, sao có thể chỉ trong chớp mắt đã bỏ đi không lưu lại bóng dáng?” Doãn Tình thấy mình hiện giờ giống như bị người khác vứt bỏ, cô đau lòng muốn chết.
Nghe rõ những gì Doãn Tinh nói, sắc mặt A Triệt thoáng chốc tái nhợt, trong lòng dâng lên một trận tức giận.
Cục cưng của anh lại bị tên khốn khiếp đó giở trò!
“Tiểu Tinh, cậu vừa nói là thật sao? Có phải cậu gặp phải tên sói già nào hay không?” Không thể nào! Cục cưng của anh sẽ không gặp phải tình huống này đâu?
Cục tức của A Triệt lên tới tận họng, tay nắm thành quyền, hận không thể đi giết chết tên kia ngay.
“Anh ấy không phải sói già mà người ta rất đẹp trai, nếu anh ấy không đẹp trai, ai thèm trao lần đầu tiên cho anh ấy.” Doãn Tinh thấy A Triệt hiểu lầm ý của cô, lập tức giải thích.
“Cậu gặp một người đẹp trai….Sau đó lên giường với người ta, sau đó người ta làm xong chạy mất…..Vậy cậu có bị tống tiền hay không? Hay bị người ta uy hiếp gì gì đó?” Chuyện như vậy rất có thể xảy ra đối với một người độc thân như cô, sớm biết vậy anh đã kiên quyết bảo cô dộn đến ở chỗ của mình rồi.
Lúc anh đang hối tiếc trong lòng thì Doãn Tinh đã lau nước mắt, kinh ngạc nói, “Không có ai uy hiếp mình cả, là mình tự nguyện. Cậu biết đấy, vừa nhìn thấy anh ấy mình đã mơ phải mộng xuân, cho nên mình mới không nghĩ ngợi liền giao mình cho anh ấy, mình còn muốn cùng anh ấy tới Pháp, cho nên mới trở về lấy đồ, nào ngờ lúc mình tới khách sạn thì anh ấy đã đi rồi, anh ấy nhất định là trở về Pháp, nhưng tại sao nói đi là có thể đi như vậy?” Nói đến đoạn này, cô càng đau lòng hơn. Hại cô tốn bao nhiêu tiền đi taxi chạy tới chạy lui, kết quả lúc đến khách sạn thì đã vườn không nhà trống.
“Tiểu Tinh, cậu vừa nói người cùng vào khách sạn với cậu là một người đàn ông Pháp?… Hắn ta là ai?” Một ngọn đuốc sắp lao ra khỏi trái tim A Triệt.
“Là Phong Dực, vệ sĩ của Nữ hoàng thời trang!” Doãn Tinh nghiến răng nghiến lợi nói ra cái tên khiến cô vừa yêu vừa hận này.
“Làm sao có thể! Tiểu Tinh, có phải cậu còn chưa tỉnh ngủ không?” Thật may thay! A Triệt nghe đến cái tên đó, bỗng thở phào một hơi.
“Thật sự là anh ấy! Mình lừa anh làm gì!” Doãn Tinh tức giận gào lên với A Triệt.
“Người ta ở Pháp, sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Không tin cậu xem thử đi!” A Triệt cầm cuốn tạp chí vừa mới xem đưa cho Doãn Tình xem.
Doãn Tinh tức giận cầm lấy tạp chí, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào A Triệt, “A Triệt chết tiệt, mình không có nằm mơ giữa ban ngày đâu, ai bảo cậu không cho mình mượn tiền, cho nên muốn kiếm tiền mua vé máy bay đi Pháp nên mình mới tới làm việc ở khách sạn Pháp Hoa, ai ngờ mình đưa bữa ăn tới phòng khách thì thấy một người đàn ông chỉ quấn cái khăn tắm, hơn nữa người đàn ông đó không phải là ai khác mà chính là Phong Dực, nam chính trong mộng xuân của mình, cậu nghe rõ chưa?”
A Triệt nghe xong tức giận nghiêm mặt mắng Doãn Tình, “Tiểu Tinh, sao cậu lại vô liêm sỉ như vậy? Sao cậu có thể làm cái loại chuyện đó với một người đàn ông xa lạ thế chứ? Người ta dĩ nhiên sẽ cho rằng cậu là loại con gái tùy tiện cho nên mới ăn xong phủi mông bỏ đi như vậy đó, cậu là đồ ngốc!” Sao cậu không tới tìm mình, mình nhất định sẽ mở rộng vòng tay mà chào đón cậu.
Cô gái ngốc nghếch này, không biết bao giờ mới có thể thông minh lên được. A Triệt vừa đau lòng vừa tức giận nhìn Doãn Tinh.
“A Triệt, mình biết mình ngu ngốc, nhưng mình thật sự rất thích anh ấy, cho nên mới muốn thân mật với anh ấy.”
“A Triệt, giúp mình một việc được không?” Doãn Tinh biết họa là do mình gây ra, A Triệt mắng cô ngốc nghếch, cô không còn lời nào để nói.
“Tiểu Tinh, cậu……” A Triệt không nhịn được muốn bộc phát, “Cậu có biết là mình cũng thích cậu đến nhường nào không, cậu không thể thích mình một chút nào vậy chứ?”
“A Triệt, cậu là người bạn thân mà mình mến nhất, mình không có nói là không thích cậu, nhưng người mình yêu là Phong Dực, lần đầu tiên mình được nhìn thấy Phong Dực thì mình đã yêu anh ấy.”
“Cậu……”
“A Triệt, giúp mình một việc đi, giúp mình đến Pháp tìm anh ấy đi, nếu như anh ấy thật sự không quan tâm tới mình, mình sẽ trở về Đài Loan, có được không?”<