Bối Nhĩ Đóa gần như có chút phiền não, nguyên nhân là sau này Diệp Trữ Vi dần lộ rõ dòng máu đang chảy trong người thuộc về nhà họ Diệp, đều có phẩm chất riêng, quấn vợ.
Mọi người đều biết, Diệp Viễn chính là người sáng lập ra ngành công nghiệp du lịch, trình độ quấn vợ của ông cũng đạt đến mức độ thái quá, trên cơ bản uống một ngụm trà, ăn một muỗng cơm đều sẽ quay đầu nhìn vợ đến thâm tình, nếu không nhìn thấy mục tiêu, nháy mắt sẽ nổi giận.
Bối Nhĩ Đóa từng cho rằng cô lấy Diệp Trữ Vi là vì tính cách, anh tuyệt đối không giống với Diệp Viễn khoa trương, nhưng thực tế cô quá lạc quan, tỷ như chủ nhật tuần trước, cô thừa dịp anh ở nhà nên tự mình ra ngoài mua điểm tâm, sau khi trở về còn bị anh nghiêm cẩn chất vấn.
“Nhĩ Đóa, em đã đi đâu? Tại sao không cầm theo điện thoại?”
“Em đi mua bánh ngọt, đi nhanh về nhanh nên em lười mang theo điện thoại thôi ạ.”
“Đi nhanh về nhanh? Đã qua hai mươi hai phút ba mươi lăm giây.”
“. . . . . . Thời gian cũng không tính là lâu mà.”
“Quan trọng là em đi ra ngoài không báo với anh.”
“Em cũng không phải con nít, ra cửa một chút cũng cần anh phê duyệt sao?”
“Ồ, vậy à?” Anh nhớ tới một chuyện gì đó, không nể mặt nói, “Là ai nói qua, nếu vợ mình phạm phải sai lầm, người chồng hẳn phải đại nhân đại lượng tha thứ cho họ như một đứa con trẻ?”
Bối Nhĩ Đóa nghẹn lời.
“Nhĩ Đóa.” Anh cúi đầu nhìn vào mắt cô, lại kéo tay cô, thuận tiện ra lệnh, “Về sau đừng đi ra ngoài một mình.”
Lúc đó cô không nghĩ nhiều, gật gật đầu đáp ứng, lại không nghĩ rằng bẵng đến vài ngày sau, cô nói với anh muốn đi đến cửa hàng tiện lợi, lại bị anh hỏi: “Em muốn đi tới cửa hàng tiện lợi? Thời gian là bao lâu.”
Cô thực sự cảm thấy anh có chút khoa trương.
Nhớ lại đã cùng Diệp Trữ Vi kết hôn nửa năm, ngoại trừ việc lần trước anh đi công tác, cơ hồ là mỗi ngày bọn họ đều ở chung.
Có lần, Đường Lật gọi điện muốn cùng cô đi dạo phố, Diệp Trữ Vi chỉ nhẹ nhàng nói: “Vừa vặn anh cũng muốn đi ra ngoài, cùng nhau đi.”
Tới trung tâm thương mại, Đường Lật nhìn thấy Bối Nhĩ Đóa dẫn theo Diệp Trữ Vi thì cười thầm, thừa dịp Diệp Trữ Vi ở chỗ khác, nhỏ giọng châm chọc cô: “Diệp Trữ Vi bây giờ giống như cái đuôi của cậu vậy, cậu đi đâu thì anh ta liền có mặt ở đó, hơn nữa còn là cái đuôi quá lớn, cả ngày không thấy mệt mỏi sao?”
“Là anh ấy muốn đi cùng tớ.” Bối Nhĩ Đóa cũng nhỏ giọng nói, “Đến cuối cùng là tớ không thể nào để anh ấy ở nhà.”
“Vì sao không thể?” Đường Lật kinh ngạc, Diệp Trữ Vi là một người đàn ông, chẳng lẽ không có khả năng tự chăm sóc.
Vừa dứt lời, Diệp Trữ Vi đã cao lãnh đi ngang qua trước mặt họ, thuận tiện bỏ lại một câu: “Bởi vì bọn anh là vợ chồng mới cưới, còn đang trong giai đoạn hưởng tuần trăng mật.”
Đường Lật chớp chớp mắt, phản ứng chậm chạp: “Ý anh là em quấy rầy hai người?”
Vì không muốn đả kích bạn tâm giao, Bối Nhĩ Đóa lắc đầu, dùng ánh mắt khiển trách: “Trữ Vi, anh không được bắt nạt Đường Lật, đừng quên cậu ấy bây giờ đang cô đơn, chuyện này là do cháu ngoại của anh gây ra.”
“Em không lấy thân phận của mình để dạy dỗ anh ta hay sao?”
“Dạy dỗ thì có ích lợi gì, có bản lĩnh thì anh ta bù lại tâm lý tổn thương của Đường Lật đó.”
“Anh gọi anh ta tới đây tính tiền, thuận tiện sai vặt anh ta đi mua đồ uống.”
Đường Lật vừa nghe thì lập tức lấy cớ nói còn có việc, sau đó cô co giò chạy thẳng.
Diệp Trữ Vi hơi chút hài lòng nhìn vợ: “Bây giờ chúng ta có thể hẹn hò riêng rồi.”
Về sau Đường Lật không dám hẹn hò Bối Nhĩ Đóa đi ra ngoài nữa, còn cắn răng tuyên thệ: “Để duy trì phẩm giá tôn nghiêm, tớ kiên quyết tránh làm phiền tới Diệp Trữ Vi và cậu, một bên cổ vũ cho đôi trẻ sớm sinh quý tử.”
Một lần khác, Bối Nhĩ Đóa đưa Diệp Trữ Vi đến nhà hàng dùng cơm cùng với bố mẹ cô.
Trên bàn cơm, Diệp Trữ Vi chăm sóc Bối Nhĩ Đóa như một đứa trẻ, mỗi khi cô chuẩn bị giơ đũa gắp thức ăn, anh đều giành trước một bước: “Muốn ăn cái gì? Anh giúp em.”
Nói xong, anh gắp lưỡi vịt, cá viên, măng can, nấm đông cô vào chén của cô, từ đầu tới cuối cô không có cơ hội từ chối.
Từ Trinh Phân mỉa mai nói: “Cậu không cần ở trước mặt chúng tôi giả vờ giả vịt.”
Diệp Trữ Vi dừng đũa, giải thích: “Con luôn luôn đối xử với cô ấy như thế này.”
Bối Hành An có chút không vui, cố ý nói: “Nhĩ Đóa hồi nhỏ thích nhất là được bố đút cơm cho ăn, nếu bố không đút, một muỗng cơm nó cũng không ăn.”
Diệp Trữ Vi nói: “Đó là chuyện của quá khứ ạ, tình huống bây giờ chỉ cần con không ở bên cạnh, cô ấy một muỗng cũng không nuốt trôi.”
Khóe miệng Bối Hành An giựt giựt.
Diệp Trữ Vi lấy tay phải nắm tay trái Bối Nhĩ Đóa: “Bố đừng lo, con sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô ấy, để cô ấy không thể bỏ ăn buổi nào.”
Bối Nhĩ Đóa, Bối Hành An cùng Từ Trinh Phân: “. . . . . .”
Sau đó, Bối Hành An nghiêm túc nói với con gái: “Trữ Vi đối với con thật chu đáo.”
Bối Nhĩ Đóa thẳng thắn thừa nhận: “Vâng ạ.”
“Nhưng dường như nó cũng quản con hơi nhiều, đã bao lâu con không đến thăm bố rồi? Mỗi lần đến là nó lại đi theo, bố cũng không có cơ hội cùng con tâm sự, muốn ôm con một cái cũng cảm thấy khó khăn.” Bối Hành An lạc giọng lắc đầu, lại nhìn về phía con gái, hồ nghi nói, “Càng nhìn cách nó đối xử với con bố lại càng có một loại cảm giác, rằng con đã bị nó giam cầm rồi sao?”
. . . . . .
Một thời gian sau, Bối Nhĩ Đóa tự nhiên có chút phiền nhiễu, tuy rằng ở chung với Diệp Trữ Vi rất hạnh phúc, nhưng cá nhân cô muốn có một không gian riêng, mà hiển nhiên sau khi cô ở cạnh anh, không gian riêng này ngày càng thu hẹp, kề cận biến mất.
Sầu não đến một tuần sau, Bối Nhĩ Đóa lớn mật đưa ra một quyết định, cô dự định vào tết âm lịch sẽ cùng Bối Hành An về quê thăm người thân, Diệp Trữ Vi dĩ nhiên không thể đi chung, bởi vì thời gian đó anh phải trực ban.
Lúc thời gian gần kề, Bối Nhĩ Đóa mới đem kế hoạch nói cho Diệp Trữ Vi biết, Diệp Trữ Vi biết vẻ mặt không biến sắc, khẳng định một câu: “Em muốn đi năm ngày?”
“Vâng, đã ba năm nay em chưa về quê, chú và mợ em cũng vừa mới xây xong nhà ở dưới chân núi, môi trường yên tĩnh, không khí trong lành, bọn họ mời bố và em đến chơi vài ngày.”
“Năm ngày?” Anh lại cân nhắc về con số này.
Bối Nhĩ Đóa hơi khẩn trương nhìn anh, rất sợ anh lại nói câu: “Năm ngày không được.”
“Ừ, anh biết rồi.” Anh nhanh chóng nói.
Bối Nhĩ Đóa nghe được câu trả lời của anh, cô không thể tin: “Anh đồng ý rồi?”
“Hiếm khi hít thở không khí núi rừng, tốt cho cơ thể của em, anh không có lý do gì để phản đối.”
Bối Nhĩ Đóa nghe vậy thì cảm thấy thoải mái, không nghĩ tới nhanh như vậy đã được Diệp Trữ Vi đồng ý, khen anh hết lời, cô lâng lâng trở về phòng, khoan khoái bắt đầu thu xếp hành lý.
Trên đường ngồi xe về quê, Bối Nhĩ Đóa cảm thấy bứt rứt khi bỏ rơi Diệp Trữ Vi ở nhà, mà khi tiếp xúc với núi rừng mộc mạc và yên tĩnh, những bứt rứt kia đã tan thành mây khói.
Cô chụp ảnh, đăng trên Weibo, còn viết một câu: “Một người lẳng lặng thưởng thức ánh trăng, nghe tiếng gió rừng, cảm giác thật sự tự do tự tại.”
Khu vực bình luận nhanh chóng xuất hiện các câu hỏi nghi hoặc.
“Kết hôn mới bao lâu? Ly hôn rồi sao?”
“Tự do tự tại? Là ám chỉ sau khi kết hôn bạn bị ràng buộc, hít thở không thông?”
“Diệp Trữ Vi ăn chơi đàng điếm, bỏ bạn ở tại núi rừng hoang vu?”
“Những lời này là đang oán trách Diệp Trữ Vi? Thôi, một mình cô đơn vẫn tốt hơn.”
“Muốn cùng anh ta sinh con thì cứ việc nói thẳng thôi.”
Sau vài giây, Đường Lật gọi điện quan tâm hỏi: “Nhĩ Đóa, tại sao cậu lại ở trên núi một mình? Diệp Trữ Vi đâu? Hai người đã xảy ra chuyện gì, rất nghiêm trọng sao?”
Bối Nhĩ Đóa triệt để không nói nên lời, yên lặng tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp, trong đầu không ngừng hiện lên tên người nào đó. . . . . .
Ngày đầu tiên ở quê, phong cảnh hữu tình, không khí mát mẻ, ngoại trừ việc đi chơi nhiều thì cô hơi mệt, thời gian khác Bối Nhĩ Đóa thật sự vui, ngày thứ hai, đứa em họ lại đưa cô đi ngắm cảnh, câu cá, còn hái dược thảo, ngày thứ ba không còn việc gì để làm, thời gian trở nên dài lâu và nhàm chán.
Bối Nhĩ Đóa ở trong sân phơi nắng đọc sách, ngẫu nhiên nâng mí mắt, nhìn đứa em họ nói chuyện cùng cô bạn gái.
Một lát sau, cô thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc sách.
“Chị.” Cậu ta đột nhiên đi đến trước mặt cô, ngượng ngùng nói, “Em dẫn bạn gái ra ngoài đi dạo, chị có gì cần thì hãy gọi điện thoại cho em.”
“Không sao, các em cứ đi chơi đi, chị thích đọc sách một mình.” Bối Nhĩ Đóa thông cảm nói.
“Vậy, chúng em đi đây.”
Bọn họ đi rồi, Bối Nhĩ Đóa mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chú chó trong sân.
Nếu Diệp Trữ Vi ở đây thì tốt rồi, ý nghĩ này đột ngột khiến cho Bối Nhĩ Đóa ngạc nhiên, chỉ mới xa nhau hai ngày, vì sao cô lại có suy nghĩ như thế?
Trong hai ngày này, Diệp Trữ Vi chỉ nhắn cho cô đúng hai tin.
Ngày đầu tiên là: “Em tới nơi rồi sao?”
Ngày thứ hai là: “Ra ngoài nhớ mặc thêm quần áo, đừng để bị cảm lạnh.”
Tiếp theo thì anh không dặn dò thêm nữa. Còn hai ngày nữa cô mới được trở về, trong người cô có chút khó chịu.
Tuy rằng nơi này thoáng mát và yên tĩnh, nhưng khẩu vị thức ăn khá mặn, mỗi món ăn đều dính rất nhiều dầu mỡ, chỉ mới ăn một chút mà dạ dày cô đã cảm thấy khó chịu, cô nghĩ đến món rau xanh mì trứng gà của Diệp Trữ Vi, tuy rằng phong cảnh nơi này vô cùng dễ chịu nhưng nhìn lâu sẽ thấy đơn điệu, mặc dù người thân và bạn bè đều thân thiện, nhưng mỗi người nhìn thấy cô đều hỏi về chuyện kết hôn, khi nào thì sinh. . . . . .
Không thể không thừa nhận, cô bắt đầu nhớ nhà.
Sau bữa cơm chiều, Bối Hành An nhìn thấy con gái có chút không yên lòng, hỏi cô làm sao vậy.
“Không có gì ạ, con chỉ đang nghĩ không biết Trữ Vi làm gì ở nhà.”
Bối Hành An vừa nghe liền hiểu: “Nguyên nhân là thân tại Tào doanh, tâm tại Hán(1), điều này không có gì lạ.”
(1) Thân tại Tào doanh, tâm tại Hán: ‘người’ thì ở doanh trại của Tào Tháo nhưng ‘tim’ lúc nào cũng hướng về phe Hán (Lưu Bị, Quang Vũ, Trương Phi).
“Chẳng qua đột nhiên con nghĩ tới thôi ạ.”
“Nhớ nó thì gọi cho nó một cuộc điện thoại đi.”
“Không cần đâu ạ, anh ấy cũng vội tăng ca, về nhà thì nên nghỉ ngơi, con không muốn quấy rầy.”
Bối Hành An nở nụ cười: “Con trở về phòng mặc thêm áo khoác, mang khăn quàng cổ, cùng bố ra ngoài đi dạo.”
Năm phút sau, Bối Nhĩ Đóa cùng Bối Hành An hành tẩu ở giữa núi rừng thông qua con đường nhỏ.