hư muốn trượt xuống, may mắn Diệp Trữ Vi kịp thời đỡ lấy.
“Đừng chạm vào tôi.” Bối Hành An mệt mỏi nói, ông gạt tay Diệp Trữ Vi, đứng chỉnh tề nhìn con gái, “Nhĩ Đóa, nói với bố, đây không phải là sự thật?”
Bối Nhĩ Đóa ngoan ngoãn thừa nhận: “Là thật ạ. Con và Trữ Vi đã là vợ chồng, con không nói trước với bố vì sợ bố không đồng ý.”
Bối Hành An nhìn con gái chừng mười giây để xác nhận lời cô nói, trong lúc nhất thời tâm tình trở nên phức tạp, ông không biết nên nói cái gì, thình lình kéo cô dẫn thẳng lên lầu.
Diệp Trữ Vi đi theo sau, lại nghe Bối Hành An nói: “Cậu đừng chạm vào nó.”
Bối Hành An nhanh chóng mang Bối Nhĩ Đóa lên lầu, Diệp Trữ Vi bị đứng ngoài cửa, một cơn gió lạnh thổi qua, sau đó anh nhận được điện thoại của Bối Nhĩ Đóa: “Anh có thể lên rồi.”
Diệp Trữ Vi vào nhà, chuyện đầu tiên chính là nghiêm cẩn xem xét nét mặt của Bối Nhĩ Đóa, chuyện này rõ ràng khiến Bối Hành An không vui: “Cậu nghĩ rằng tôi sẽ vì cậu mà đánh Nhĩ Đóa? Người tôi muốn đánh nhất chính là cậu.”
Diệp Trữ Vi nghe xong liền đi lên phía trước, thản nhiên nói: “Bố có thể ạ.”
Bối Hành An nhìn cậu ta một hồi, nói: “Tôi sớm biết rằng cậu đối với Nhĩ Đóa không có ý tốt nhưng lại không nghĩ tới cậu so với tưởng tượng của tôi còn giảo hoạt hơn, dám gạt tôi và mẹ nó dẫn nó đi đăng ký kết hôn. Cậu như vậy là không trung thực, không có thành ý, làm thế nào để tôi yên tâm giao con gái của mình cho cậu?”
“Chuyện này là lỗi của con, là con không xử lý tốt, nhưng con không hối hận.”
Bối Hành An không nói gì, nháy mắt hiểu rõ lời cậu ta, cậu ta nhận sai nhưng không ăn năn, đối với Bối Nhĩ Đóa, cậu ta có kế hoạch của mình, mục đích chính là dọn dẹp các chướng ngại vật trước mắt, tốc chiến tốc thắng, tự nguyện chịu mọi rủi ro.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, kế hoạch đã thành công rồi.
Ý nghĩ này khiến Bối Hành An cảm thấy tức giận và bất lực, chuyện đã tới mức này, ông không thể nói ra tâm trạng của mình, cũng không thể nhốt con gái trong nhà không cho bọn nó gặp mặt, huống chi, ông biết rõ con gái mình thích cậu ta biết bao nhiêu. Ông sớm nhìn rõ con người Diệp Trữ Vi, người này lòng dạ trừ việc có chút mưu đồ, nhân phẩm không có vấn đề, đối với con gái ông cũng rất chân tình, thật sự trân trọng.
Là một người bố, ông thực sự không có lý do để phản đối, nhưng ông cũng không cam lòng để con gái âm thầm biến thành vật sở hữu của người ta.
“Bố, đừng trách Trữ Vi, kết hôn là chuyện hai bên tình nguyện, là con cam tâm.” Bối Nhĩ Đóa nói, “Con muốn ở cạnh anh ấy cả đời, đây là một quyết định cẩn thận, không phải vội vàng.”
“Con sẽ không hối hận chứ?” Bối Hành An hỏi.
“Không ạ.”
Bối Hành An cười bất lực, vẫy vẫy tay: “Bố còn có thể nói gì? Con gái lớn không thể giữ trong nhà, ở trong lòng của con, vị trí của bố đã không bằng người khác.”
Lời nói chua xót khiến Bối Nhĩ Đóa khó xử, cô chạy nhanh qua lay lay cánh tay ông, có chút làm nũng: “Bố, vị trí của bố trong trái tim con không thể so sánh được, Trữ Vi cũng vậy, hai người đều rất quan trọng với con.”
“Bố nuôi dưỡng con bao nhiêu năm, còn cậu ta chỉ mới quen con gần đây, như vậy có thể đánh đồng?”
“Bố. . . . . .”
“Thôi, đừng nói nữa.” Bối Hành An liên tục xua tay, “Bố không có tâm trạng nghe con giải thích.”
Diệp Trữ Vi nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Bối Nhĩ Đóa, ánh mắt anh chợt tắt, đi lên phía trước hai bước, cúi đầu với bố vợ.
“Con hiểu cảm giác của bố bây giờ, con đảm bảo với bố, cả đời này con sẽ đối xử tốt với cô ấy, bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy, không để cô ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào, nếu con không làm tốt, bố có thể đến dạy dỗ con, con hứa sẽ không phản kháng.”
Bối Hành An không nói chuyện.
“Cô ấy đã là vợ con, bố cũng là bố con. Quan tâm bố, hiếu kính bố cũng là vì chức trách, về sau nếu có gì cần phân phó bố đều có thể tìm con.”
Bối Nhĩ Đóa kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp Trữ Vi có thể nói lời này.
Thật lâu sau, Bối Hành An mở miệng: “Cậu thật sự khách sáo, một ông già như tôi không cần thiết cậu phải chăm sóc, đời này, cậu có thể chăm sóc tốt cho Nhĩ Đóa thì tôi đã vạn phần vui mừng rồi. Tuy rằng tôi không tiếp xúc với cậu nhiều nhưng tôi tin tưởng sự lựa chọn của con gái, nó từ nhỏ đã biết cách nhìn người, hi vọng lần này cũng không ngoại lệ. Hai đứa đã kết hôn, làm trưởng bối thì nên biết điều, quà cưới của Nhĩ Đóa tôi sẽ trả lễ không thiếu, chẳng qua tôi có một câu muốn nói, nếu quả thực có một ngày cậu làm Nhĩ Đóa buồn, tôi sẽ liều mạng với cậu đến cùng.”