Lạc Tranh giật mình kinh ngạc nhìn Louis Thương Nghiêu, một lúc sau mới bước tới gần hắn, nhẹ nhàng lên tiếng, “Anh…là vì lý do này?”
Nàng lúc này nên vui mừng hay lo lắng đây?
Vui mừng là vì nàng biết Louis Thương Nghiêu quan tâm đến mình như vậy, còn lo lắng là vì hắn là người đàn ông thực sự quá nguy hiểm.
Louis Thương Nghiêu nhìn Lạc Tranh hồi lâu, nhìn vẻ phức tạp hiện rõ trong đáy mắt nàng rồi lại kìm lòng không được, kéo nàng ôm vào ngực.
“Khi anh biết được Ôn Húc Khiên đối xử với em tệ bạc cỡ nào, anh lại càng thêm hận hắn.”
Lạc Tranh cũng động lòng, vòng tay ôm lấy hắn, cúi đầu nói, “Thương Nghiêu, thật ra em rất muốn có thể yêu đơn giản một chút, không phải bận lòng đến quá nhiều thù hận. Em chỉ cần có tình yêu của anh là đủ rồi, em không muốn trả thù, cũng không muốn có quá nhiều chuyện phức tạp như vậy xen vào giữa chúng ta. Anh chỉ cần yêu em thôi, được không?”
Lạc Tranh từ trong lòng Louis Thương Nghiêu ngẩng đầu lên, ngước đôi mắt đẹp tràn ngập tình yêu nhìn hắn, “Em biết, anh hận Ôn Húc Khiên hơn bất kỳ ai trên đời này. Hãy tin em, cảm giác căm hận của em đối với anh ta cũng không ít hơn anh bao nhiêu. Nhưng Thương Nghiêu, anh nên biết, anh ta không đáng để anh phải làm trái pháp luật như vậy. Hứa với em, cho dù anh ta đáng chết cỡ nào cũng hãy để cho pháp luật trừng trị. Điều em muốn rất đơn giản, chỉ là hy vọng anh không dính vào phiền toái mà thôi.”
Lời nói của nàng rất chân thành, không khó nhận ra nó biểu hiện cho sự lo lắng từ tận đáy lòng. Sự lo lắng của nàng hoàn toàn hiện rõ trong mắt Louis Thương Nghiêu khiến tâm tình hắn lại tan chảy, đôi mắt sắc bén khẽ ánh lên chút suy tư..
“Em lo lắng như vậy theo anh nghĩ không chỉ vì chuyện người nhân chứng đó phải không?”
Lạc Tranh nhìn hắn hồi lâu, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, suy nghĩ một chút rồi gật đầu… “Thương Nghiêu, dựa vào linh cảm nghề nghiệp của mình, em biết anh nhất định còn nhiều chuyện giấu em. Vụ của Ôn Húc Khiên cũng vậy. Mặc dù khi bắt tay vào tìm hiểu vụ đó em đã tìm được một số chứng cứ nhưng em lại cũng phát hiện ra vụ này không hề đơn giản chút nào.”
“Em muốn biết gì nào?” Louis Thương Nghiêu cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt bình tĩnh của hắn khẽ lóe lên tia tán thưởng không hề che dấu.
“Em muốn biết rất nhiều, rất nhiều chuyện. Nhưng nếu như anh không muốn nói, em cũng sẽ không miễn cưỡng hỏi nhiều. Cho dù hai người yêu nhau cũng nên giữ lại chút không gian và tự do cho riêng mình. Chỉ là em thật sự không hy vọng anh làm chuyện trái pháp luật thôi.”
“Xem ra anh yêu em là đúng rồi!” Louis Thương Nghiêu than nhẹ một tiếng, bàn tay đang vuốt ve tóc nàng chuyển qua gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cúi đầu khẽ nói, “Nếu như em là đàn ông, đối với anh mà nói sẽ là một sự uy hiếp cực lớn!”
Lạc Tranh cười khẽ, đôi mắt trong trẻo ngời sáng nhưng lại thoáng hiện chút lo lắng…
Nàng biết, hắn không định cho nàng biết hết thảy mọi chuyện. Có lẽ có một số việc hắn tự có tính toán riêng, có một số việc không cần nàng phải biết rõ. Vì vậy, cho dù yêu nhau, nàng vẫn cảm thấy hắn rất bí ẩn, bí ẩn ở tâm tư thâm sâu như biển nhưng lại cực kỳ dịu dàng với nàng.
Phân tích tình hình vụ án mấy ngày nay, nàng có một dự cảm mãnh liệt rằng Ôn Húc Khiên chỉ là một quân cờ, chỉ là vật hy sinh mà thôi. Theo lời của Louis Thương Nghiêu thì chỉ còn chờ ngòi nổ được kích hoạt là xong.
"Tranh, anh biết rõ em đang nghĩ gì. Không nói cho em biết nhiều chuyện chỉ là vì anh muốn em được sống đơn giản một chút. Anh nói rồi, anh không có thói quen để cho phụ nữ chen vào sự nghiệp của mình. Em chỉ cần ở bên cạnh anh, mỗi ngày sống thật vui vẻ, em được an toàn chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh rồi.”
Louis Thương Nghiêu khẽ xoa đầu nàng, cất tiếng nói tràn ngập yêu thương.
Lạc Tranh muốn nói gì đó lại ngập ngừng, nhìn hắn một hồi rồi miễn cưỡng nở nụ cười, vòng tay ôm chặt lấy hắn…
Hắn là người đàn ông bá đạo, lại có ham muốn khống chế cực kỳ mạnh mẽ. Hắn đã sớm hình thành thói quen đem mỗi người đặt vào vị trí thích hợp cho họ, hoặc để lợi dụng hoặc để quan tâm. Hắn có cách thức của riêng mình, không để cho bất kỳ ai xen vào. Mặc dù hắn có thể rất dịu dàng, rất thâm tình nhưng đồng thời cũng rất nguy hiểm. Đó chính là quyền uy của hắn.
Louis Thương Nghiêu thấy nàng không nói thêm gì nữa, hài lòng nhếch miệng rồi cúi xuống hôn lên vầng trán mịn màng của nàng, “Yên tâm, anh có thể hứa với em, tuyệt đối sẽ không để bản thân mình làm những chuyện trái pháp luật.”
Lạc Tranh ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, lộ rõ nét vui mừng.
Louis Thương Nghiêu thấy vậy, cúi đầu bật cười, “Anh cũng phải bảo vệ bản thân mình tốt chứ. Cho dù quyền lực của anh có lớn tới cỡ nào đi nữa thì cũng không thể quản lý được hết những chuyện nhỏ nhặt. Phép vua thua lệ làng. Cho dù là sản nghiệp của anh thì giám đốc chi nhánh vẫn có cách thức điều hành riêng của họ.”
“Em hiểu!” Lạc Tranh biết rõ đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Louis Thương Nghiêu rồi. Nàng tựa đầu vào ngực hắn, hít thật sâu mùi hoắc hương thoang thoảng, hai tay vòng qua cổ hắn. Nàng chỉ muốn yêu người đàn ông này, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
"Tranh, anh thích dáng vẻ của em thế này.” Tiếng cười trầm thấp khẽ bật ra từ cổ Louis Thương Nghiêu, giọng nói của hắn cực kỳ dịu dàng, êm ái mang theo tình yêu nồng nàn.
Lạc Tranh nở nụ cười dịu dàng, giọng nói có chút nũng nịu, “Nhưng tính cách của em đâu phải như vậy.”
“Thế nên anh mới càng yêu em. Phụ nữ thường hành động theo cảm tính, lại rất dễ xúc động rồi gây phiền phức, còn em thì cực kỳ tỉnh táo khiến anh không cách nào dứt ra được.”
Lạc Tranh bối rối ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu lộ rõ vẻ nghiêm túc, “Người phụ nữ anh yêu có quyền bướng bỉnh, nhưng nhất định không được phép đau khổ. Anh tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ của mình phải bận lòng vì bất cứ chuyện gì, em hiểu chứ?”
“Người đàn ông bá đạo!” Lạc Tranh cười khẽ, trong lòng ngập tràn cảm động. Nàng sao lại không hiểu tâm tư của hắn chứ? Đây là lần đầu tiên nàng có được cảm giác an toàn từ một người đàn ông, loại cảm giác này khiến cho nàng thật sự cảm nhận được mình là một người phụ nữ…
***
Vụ kiện của Ôn Húc Khiên tựa như cũng dậm chân tại chỗ, mà Louis Thương Nghiêu cũng không hề nhắc lại lần nào. Lạc Tranh cũng tin tưởng hắn nhất định có suy nghĩ chu toàn bởi vậy cũng không tiếp tục theo đuổi nữa. Chuyện này vẫn có chút gì đó không được rõ ràng lắm nhưng đương nhiên đó chỉ là cảm nhận của Lạc Tranh mà thôi. Có đôi khi, ngoài mặt càng yên tĩnh thì nguy cơ ẩn dấu dưới nó càng lớn.
Buổi chiều một ngày kia, khi Lạc Tranh vừa xử lý xong một vụ tranh chấp thương mại liền cầm tài liệu cần ký lên thẳng phòng giám đốc. Thư ký giám đốc vừa thấy nàng vội tiến lên chào hỏi, “Lạc luật sư, giám đốc hiện giờ không có trong văn phòng.”
Lạc Tranh giơ cổ tay nhìn đồng hồ rồi vỗ nhẹ tập tài liệu nói, “À, vậy tôi có thể đem tài liệu này để vào phòng làm việc của anh ấy chứ? Đây là tài liệu rất quan trọng.”
"Đương nhiên, tôi dám cản bất kỳ ai bước vào phòng giám đốc cũng đâu dám cản Lạc luật sư.” Thư ký giám đốc tủm tỉm cười nói.
Lạc Tranh cũng cười, không nói thêm gì nữa mà đẩy cửa bước vào phòng làm việc. Thời gian gần đây, Louis Thương Nghiêu rất cưng chiều nàng, thậm chí còn công khai ngay tại tập đoàn. Những loại tin đồn thổi cũng theo đó không ngừng phát tán, cho nên quan hệ giữa nàng và Louis Thương Nghiêu thế nào, mọi người trong lòng đều biết rõ.
Hồi 8: Yêu sâu đậm
Chương 6 - Phần 2: Diệt khẩu hay mua chuộc?
Lạc Tranh đem tài liệu trên tay đặt lên bàn, tầm mắt vô tình lướt qua khung hình trên bàn làm việc của hắn. Đó là tấm hình chụp nàng tại khu nghỉ dưỡng lần trước. Trong hình, nàng mặc áo ngủ màu trắng ngồi trên hành lang gỗ mộc, đôi chân nhỏ trắng trẻo đang vầy nước, mái tóc đen dài óng ả vương trên gò má, khung cảnh xung quanh cực kỳ yên tĩnh toát lên vẻ đam mê đầy quyến rũ.
Lạc Tranh khẽ mỉm cười, đặt khung hình xuống. Nàng chưa từng nghĩ rằng Louis Thương Nghiêu sẽ đem tấm hình này rửa ra để đặt trên bàn làm việc. Lúc này nhìn thấy lại càng khiến cho tình yêu trong lòng nàng với hắn càng thêm sâu đậm.
Vừa định rời đi, lại thấy trên bàn làm việc của hắn có ly rượu uống dở, thầm nghĩ có lẽ thư ký chưa kịp thu dọn, Lạc Tranh liền cầm lấy ly rượu định giúp đem bỏ đi, không ngờ bị trượt tay khiến cho chút rượu còn lại trong ly bắn tung lên quần áo của nàng.
“A…” Lạc Tranh chỉ có thể tự trách mình đã không cẩn thận. Nhìn thoáng qua chỗ bị rượu bắn vào, nàng cũng không còn cách nào, đành vào phòng tắm bên trong phòng nghỉ để xử lý…
"Thương Nghiêu, chuyện này không thể kéo dài được nữa." Cửa phòng giám đốc bị đẩy ra, Louis Thương Nghiêu bước vào, theo sau là một người đàn ông cũng mặc tây phục sang trọng. Ông ta thấp hơn Louis Thương Nghiêu một chút, có đôi mắt khá đa tình và mái tóc chải chuốt cẩn thận. Nhưng từ nét mặt của ông ta có thể nhận ra đây không phải là người đơn giản. Xương cốt ông ta trông cũng khá rắn chắc nhưng xem chừng tuổi tác thì hơn Louis Thương Nghiêu khá nhiều, ít ra cũng phải ngoài 50 tuổi.
Louis Thương Nghiêu không để ý đến lời của ông ta, bước thẳng vào phòng khách ngồi xuống sofa, ý bảo đối phương cũng như vậy.
"Thương Nghiêu, vụ làm ăn lần này tôi đã bỏ rất nhiều tâm tư vào đó. Tôi nói rồi, cho dù phải dùng tới bất kỳ thủ đoạn nào cũng phải dành được lợi nhuận lớn nhất.” Ông ta ngồi xuống, ngón tay gõ nhịp lên thành sofa, cất giọng đầy kiên quyết.
Louis Thương Nghiêu dựa người vào sofa, chân phải gác lên chân trái, hờ hững nói, “Shawn, ý của ông là muốn tôi lần này mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện?”
“Thông minh! Tôi chính là có ý đó. Anh cũng biết, bên công tố vẫn đang để ý tôi, lần này không dùng chút thủ đoạn không được. Thương Nghiêu, tôi cùng anh trước giờ chưa từng xung đột lợi ích, lần này dù thế nào anh cũng phải giúp tôi.” Shawn nói thẳng vào vấn đề.
“Shawn, xét về mặt tình cảm, tôi đã không ít lần giúp đỡ ông. Ông kinh doanh những lĩnh vực quá nhạy cảm như vậy nên bên công tố không chịu buông tha cũng là chuyện bình thường.” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng nhếch môi, lấy hai điếu xì gà rồi ném một điếu cho ông ta.
"Thương Nghiêu, anh nói vậy không đúng rồi. Chúng ta cùng đứng chung trên một con thuyền, nếu tôi xui xẻo thì anh cũng gặp không ít phiền toái đâu.” Shawn nhíu chặt lông mày nói.
Vì Louis Thương Nghiêu vừa trở về lại vào thẳng phòng khách nên không nhận ra trong phòng làm việc có gì đó khác lạ. Khi hai người họ nói chuyện, âm thanh đều truyền ra ngoài đúng lúc Lạc Tranh đi từ phòng nghỉ ra, bước qua phòng khách nên nàng cũng nghe được cuộc nói chuyện của Louis Thương Nghiêu và Shawn…
Lạc Tranh vô thức dừng bước. Nàng vốn không muốn quấy rầy Louis Thương Nghiêu tiếp khách, hơn nữa nếu cứ như vậy đột ngột xuất hiện trước mặt hắn sẽ khiến người khách kia hiểu lầm. Vừa định xoay người tính trở lại phòng nghỉ chờ khách ra về thì Lạc Tranh lại ngẫu nhiên nghe được điều không nên nghe…
“Ông hy vọng tôi giúp ông thế nào?” Là tiếng của Louis Thương Nghiêu, nghe chừng cũng khá hờ hững.
“Đem tên đó ra làm vật thế mạng đi. Anh cũng biết, một khi bên Hongkong x