"Thương Nghiêu, cô ta là ai?” Shawn nhìn nàng bằng đôi mắt cực kỳ cảnh giác, giọng nói cũng vô cùng lạnh lẽo đáng sợ.
Lạc Tranh lúc này mới cẩn thận quan sát người đàn ông đối diện. Tuy đã ngoài 50 tuổi nhưng ông ta khá chau chuốt cho vẻ ngoài của mình nên trông không có vẻ gì của tuổi tác hiện lên trên gương mặt. Nhưng cũng không khó để nhận ra ông ta không phải là người dễ chọc vào. Nàng làm luật sư nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn cũng gặp không ít, đã từng bị uy hiếp hoặc nguy hiểm đến tính mạng nhưng lần này nàng có thể cảm nhận được luồng sát khí nồng nặc hơn.
Louis Thương Nghiêu cũng không trả lời câu hỏi của Shawn mà quay đầu nhìn về phía Lạc Tranh, trầm giọng nói, “Em ra ngoài trước đi!”
Lạc Tranh có thể nhận ra trong ánh mắt hắn mang theo tia cảnh cáo cùng thận trọng, đương nhiên nàng cũng phát hiện bầu không khí lúc này cực kỳ dị thường liền nhẹ nhàng gật đầu, không nói lời nào xoay người rời đi.
"Đứng lại!" Giọng nói lạnh băng của Shawn vang lên sau lưng nàng.
Lạc Tranh vô thức dừng bước, quay người lại, liền đó trừng lớn đôi mắt.
Một khẩu súng đã nhắm ngay phía nàng, họng súng đen ngòm hệt miệng của con dã thú khát máu đang há ra, có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào chỉ cần một ngón tay nhẹ nhàng nhấn xuống…
Tim Lạc Tranh trong khoảnh khắc như nhảy lên tận cổ, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Louis Thương Nghiêu bước nhanh đến phía trước nàng, đem cả người nàng kéo ra phía sau lưng mình.
Lạc Tranh thực sự kinh ngạc, trước mắt nàng lúc này không còn là họng súng đen ngòm nữa mà là phần lưng đàn ông rắn chắc.
“Thương Nghiêu, anh thế này là có ý gì?” Shawn cũng không hạ súng xuống, chỉ nheo mắt lại nhìn Louis Thương Nghiêu có hành động khác hẳn tác phong thường ngày.
Louis Thương Nghiêu cũng cực kỳ lạnh lùng, cũng không khó nhận ra tia đề phòng trong ánh mắt hắn. Hắn chỉ cười khẽ một tiếng rồi cất tiếng nói cực kỳ lạnh lẽo.
“Shawn, những lời này phải là tôi hỏi ông mới đúng. Ông đang ở trên địa bàn của tôi, cầm súng chĩa vào người của tôi, vậy ông tính thế nào đây?”
“Người của anh?” Shawn khẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lạc Tranh, “Người phụ nữ của anh?”
“Đúng vậy, người phụ nữ của tôi!” Louis Thương Nghiêu cũng không hề chối bỏ danh phận của nàng.
“Người phụ nữ này không thể giữ lại được. Cô ta nghe được câu chuyện giữa chúng ta, một khi truyền ra ngoài, đối với cả tôi và anh đều bất lợi.” Shawn vừa nói vừa lên đạn, vẻ mặt vô cùng nham hiểm.
Lạc Tranh nghe thấy tiếng súng lục đã lên nòng, tim không khỏi run lên. Đó là súng, cho dù nàng tỉnh táo cùng kiên cường thế nào đi nữa thì cũng chỉ là phụ nữ mà thôi. Trực tiếp đối mặt với họng súng thế này cơ hội sống sót cực kỳ nhỏ nhoi.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, lại hừ lạnh một tiếng, “Ông muốn giết người diệt khẩu? Vậy phải giết tôi trước đã.”
Những lời của hắn làm cho Lạc Tranh sợ hết hồn. Nàng không nói lời nào vừa muốn đứng ra bên cạnh hắn lại bị hắn dùng lực mạnh kéo ngược nàng trở lại phía sau, khiến nàng chỉ có thể không ngừng lo lắng mà thôi…
"Thương Nghiêu..."
"Đừng nói gì hết!" Louis Thương Nghiêu hơi nghiêng đầu, khẽ lên tiếng cảnh cáo với Lạc Tranh ở phía sau.
Lạc Tranh chọn cách nghe lời hắn. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy sợ hãi, vì chính bản thân mình mà cũng vì Thương Nghiêu. Qua lần nghe lén vừa rồi nàng có thể nhận thấy quan hệ giữa hai người này cũng không tốt cho lắm. Nói không chừng, đối phương sẽ lợi dụng điểm này để đối phó Thương Nghiêu cũng nên. Nghĩ tới đây, nàng lại lo đến cuống lên.
Shawn thấy vậy, khẽ chau mày… “Thương Nghiêu, người phụ nữ này tôi nhất định phải giết. Không giết cô ta, cô ta sẽ trở thành một mầm hoạ!”
“Vậy ông lập tức nổ súng đi!” Louis Thương Nghiêu cười lạnh, đôi mắt sắc lạnh như hắc ưng lại thêm vài phần băng lãnh khiến người ta không rét mà run.
Phía sau lưng hắn, Lạc Tranh nghe thấy câu nói này mà sợ hết hồn. Trong lòng nàng không khỏi âm thầm chuẩn bị, nếu đối phương thật sự nổ súng, nàng nhất định sẽ không hề do dự mà đẩy Thương Nghiêu ra.
Shawn cũng ngây người. Một lúc lâu sau, dường như ông ta nhận ra điều gì đó liền cất tiếng cười mang theo ý mỉa mai, “À, tôi hiểu rồi. Anh thích cô ta phải không?”
“Cho nên, ông nên biết rằng tôi sẽ không để ông nổ phát súng này!” Louis Thương Nghiêu cũng cười lạnh đáp lại.
Shawn lại cất giọng châm biếm, “Hay lắm! Thương Nghiêu, anh cùng cha anh thật giống nhau. Nhưng tôi phải nhắc cho anh nhớ một điều, nếu như hôm nay không giết cô ta, tôi và anh sẽ không có ngày nào được yên. Anh muốn phụ nữ sao? Rất đơn giản, chỉ cần anh mở miệng, người phụ nữ thế nào chẳng có chứ?”
“Shawn, chuyện hôm nay kết thúc ở đây. Sẽ không ai đề cập đến nó lần nào nữa. Ông đi đi, nếu không, tôi thật sự sẽ vì một người phụ nữ mà bất chấp tình cảm gia tộc để đối phó với ông.” Giọng nói cực kỳ tỉnh táo mang theo uy quyền của Louis Thương Nghiêu vang lên.
“Anh chắc chắn cô ta sẽ không nói ra?” Đôi mắt đầy sát khí của Shawn thoáng hiện chút chần chừ. Thật lòng mà nói nếu Louis Thương Nghiêu cố tình bảo vệ người phụ nữ này, ông ta cũng không dám nổ súng.
“Tôi đảm bảo!” Louis Thương Nghiêu khẳng định lại lần nữa.
“Được, nể mặt anh, tôi tha cho cô ta một lần. Nếu như tôi biết được cô ta gây bất lợi với chúng ta, tôi sẽ là người đầu tiên giết cô ta.” Shawn rốt cục cũng hạ súng xuống, lạnh lùng nói.
Louis Thương Nghiêu chỉ hơi nhếch môi, cũng không nói thêm gì nữa.
Shawn cất súng xong liền xoay người hướng về phía cửa văn phòng bước tới. Lúc lướt ngang qua Lạc Tranh còn nhìn nàng bằng ánh mắt cực kỳ thâm sâu khó lường rồi mới rời đi…
Mọi sự nguy hiểm rốt cục cũng được giải trừ, Lạc Tranh chỉ cảm thấy như vừa từ địa ngục trở lại nhân gian vậy.
"Thương Nghiêu..." Nàng khẽ nhào vào ngực Louis Thương Nghiêu, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy hắn.
Khi cảm giác sợ hãi đã qua đi, còn đọng lại chính là sự cảm động cùng uỷ khuất dồn nén. Trải qua tình cảnh vừa rồi, nàng có thể cảm nhận càng sâu sắc hơn tình yêu của hắn.
"Không sao, không cần sợ." Louis Thương Nghiêu chẳng những không trách cứ nàng tự tiện vào phòng làm việc của hắn mà ngược lại còn ôm nàng chặt hơn, trầm giọng khẽ an ủi nàng.
Vùi trong ngực hắn, Lạc Tranh nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Thương Nghiêu, sao anh lại ngốc như vậy chứ? Nếu ông ta thật sự nổ súng thì sao?”
“Ông ta còn chưa có cái gan đó, hơn nữa….” Hắn cười nhẹ một tiếng, khẽ đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, “Bảo vệ em tránh khỏi mọi thương tổn là trách nhiệm của anh. Em là người phụ nữ của anh, anh không cho phép ai có cơ hội gây tổn thương cho em.”
“Xin lỗi anh, là em đã gây phiền phức cho anh như vậy.” Lạc Tranh khẽ cúi đầu tỏ ý hối lỗi...
Nếu không phải nàng bất cẩn đánh đổ rượu, cũng sẽ không gặp phải chuyện thế này, vậy cũng sẽ không khiến cho mối quan hệ đang căng thẳng giữa Shawn và Louis Thương Nghiêu trở nên nghiêm trọng hơn.
“Bé ngốc!” Louis Thương Nghiêu cúi đầu cười khẽ một tiếng, vòng tay qua eo Lạc Tranh kéo nàng về phía sofa rồi ngồi xuống, khiến nàng ngồi trên đùi hắn, rồi vòng tay khoá chặt nàng lại. “Chuyện này căn bản đã rất phiền rồi, cho dù có thêm chút nữa cũng không hề gì. Không cần phải tự trách mình. Nhưng ngược lại, anh thật sự rất tò mò vì sao em lại đột ngột xuất hiện ở đây như vậy? Tìm anh có việc gấp sao?”
Lạc Tranh chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt cương nghị của hắn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy có chút cay cay nơi sống mũi, “Thương Nghiêu, anh tin tưởng em đến vậy sao? Chẳng lẽ, anh không sợ em là gián điệp thương mại?
Nếu như em có dã tâm, thừa dịp anh không có ở đây, vào phòng anh nhìn lén tài liệu thì sao đây?”
Hồi 8: Yêu sâu đậm
Chương 6 - Phần 5: Diệt khẩu hay mua chuộc?
“Em sẽ làm vậy sao?” Louis Thương Nghiêu mỉm cười nhìn nàng. Tuy giọng điệu của hắn mang theo ý hỏi nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự tin tưởng đối với nàng.
Ánh mắt hắn cứ như vậy len lỏi vào tận thẳm sâu trong lòng nàng, khiến Lạc Tranh cực kỳ cảm động. Sau một khắc, nàng động lòng ôm chặt lấy hắn, “Sẽ không như vậy, vĩnh viễn cũng không. Em cũng muốn bảo vệ anh hệt như anh bảo vệ em vậy.”
"Nha đầu ngốc..." Louis Thương Nghiêu đau lòng ôm nàng càng chặt hơn...
Đúng như sự phân tích của Lạc Tranh, Ôn Húc Khiên chỉ là quân cờ trong cả cuộc đấu thầu này mà thôi. Louis Thương Nghiêu cũng không hề giấu diếm nàng thêm nữa. Nếu nàng đã nghe được như vậy thì cũng nhân cơ hội này giải thích cho nàng luôn cũng tốt.
Ngồi trong phòng làm việc, Lạc Tranh không khỏi khẽ cất tiếng thở dài. Louis Thương Nghiêu chịu buông tay khiến cho nàng cực kỳ cảm động, chỉ không ngờ rằng thì ra tập đoàn WORLD ban đầu bị chia thành ba phần, cũng không ngờ tới là về sau này Louis Thương Nghiêu mới thâu tóm sản nghiệp kinh doanh trong lĩnh vực hắc đạo.
Xem ra, gia tộc Louis này chẳng những phức tạp ở vẻ bề ngoài mà ngay bên trong cũng không hề đơn giản.
Còn mải nghĩ ngợi, trước mắt Lạc Tranh liền xuất hiện một bó hoa lớn màu tím khiến nàng sợ hết hồn. Nhìn kỹ lại, thì thấy đó tuy là hoa nhưng lại không hẳn là hoa khiến nàng rốt cục cũng không biết nên gọi đó là gì.
Ngẩng đầu nhìn lên, nàng lại bắt gặp ngay ánh mắt ấm áp tràn ngập ý cười của Louis Thương Nghiêu. Liền đó, giọng nói trầm ấm của hắn liền vang lên, “Hoa tương tư này là anh đặc biệt tìm được trong hơn hai ngàn loài, nó là thứ không khiến em bị dị ứng.”
Trong mắt Lạc Tranh nổi lên sự ngạc nhiên tột độ cùng mừng rỡ và cảm động, lại mỉm cười nghiêng đầu nhìn thấy bên ngoài cửa có rất nhiều đồng nghiệp đang túm tụm xem náo nhiệt khiến nàng không khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt.
Louis Thương Nghiêu khẽ mỉm cười, vừa quay đầu nhìn lại khiến mấy đồng nghiệp ham vui kia vội vàng né đi rồi nhanh chóng quay trở với công việc của họ.
“Thương Nghiêu, đây là công ty, sao anh lại phóng túng như vậy?” Lạc Tranh nhận lấy bó hoa tương tư, trên môi tràn ngập nụ cười dịu dàng lộ rõ lúm đồng tiền xinh xắn. “Vô duyên vô cớ mang bó hoa lớn như vậy, em lấy đâu chỗ để cắm đây?”
“Khung cảnh đẹp đẽ như vậy lại bị em biến thành không có chút lãng mạn nào rồi!” Louis Thương Nghiêu cười nhìn nàng, đem tài liệu trên tay đặt xuống mặt bàn, “Anh đã ký hết rồi, em có thể giao cho nhân viên phụ trách lập tức thi hành. Có phụ nữ nào lại không thích hoa chứ? Anh không thể tước đoạt quyền lợi tối thiểu của em được.”
Lạc Tranh nở nụ cười ngọt ngào, “Biết anh có lòng là được mà…”
“Coi như lời xin lỗi của anh vì đã khiến em bị hoảng sợ một phen như vậy. Còn có cái này nữa…” Louis Thương Nghiêu giống như làm ảo thuật lấy từ phía sau lưng ra một cái túi khá tinh xảo, “Để thay cho y phục bị bắn rượu của em!”
Lạc Tranh có chút kinh ngạc nhìn hắn, “Sao anh lại biết?”
Louis Thương Nghiêu cong môi cười, thân hình cao lớn khẽ cúi xuống, đôi môi mỏng cơ hồ sắp dán lên cánh môi nàng, tham lam hít lấy hương thơm ngát trên bờ môi đỏ mỏng…
“Còn nữa, hôm nay đừng có làm thêm giờ, anh đã đặt một nhà hàng rất tuyệt, muốn cùng em hưởng thụ cảnh sắc tuyệt vời của ban đêm.”
“Sao anh lại có thời gian rảnh như vậy? Anh là ông chủ mà, em dù bận thế nào cũng đâu thể bận bằng anh đây?” Lạc Tranh nở nụ cười mê hồn cầm lấy túi đồ. Nàng cũng đã sớm quen thu