Hai chân của cô đang run rẩy kịch liệt. Hình ảnh trước mắt bỗng nhiên trở nên hư ảo. Lúc này cô mới chợt nhớ ra cả ngày nay cô vẫn chưa ăn gì, sớm biết sẽ đau lòng đến mức tổn hao sức khỏe như thế, cô nên ăn nhiều một chút!
“Anh sợ em làm tổn thương cô ấy, hay là sợ cô ấy rời khỏi anh?” Dụ Nhân vén vén mái tóc, bước đến gần Diệp Chính Thần: “Em tiếp cận cô ấy, không có mục đích gì khác, chẳng qua em chỉ muốn biết, cô ấy là dạng phụ nữ như thế nào. Hiện giờ thì em đã biết, cô ấy là người ngay thẳng, có lòng tự trọng và tự ái…”
Diệp Chính Thần lạnh lùng cắt đứt lời nói của Dụ Nhân: “Cô muốn gì?”
“Em muốn đánh cược với anh.” Dụ Nhân bình thản nói: “Nếu cô ấy biết quan hệ của em và anh, cô ấy nhất định sẽ rời khỏi anh!”
Bạc Băng cố gắng đứng vững, muốn nghe được, hiểu được ý nghĩa kín đáo cất giấu trong lời nói của họ. Nhưng cô thật sự không hiểu, họ rõ ràng không có tranh cãi, nhưng trong từng câu từng chữ họ thốt ra lại có sự đối chọi ngầm rất gay gắt.
Vì đang ở trong đêm tối nên Bạc Băng không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của Diệp Chính Thần, nhưng cô có thể cảm nhận được một phong thái khiến người khác phải sợ hãi của anh: “Cô đang uy hiếp tôi?!”
Dụ Nhân lắc đầu, giọng nói có phần cầu xin.
“Em chỉ muốn anh ở lại bên em…”
Diệp Chính Thần nhìn Dụ Nhân thật lâu, anh không lên xe. Anh dùng lực, đóng mạnh cửa xe.
Chứng kiến những cảnh tượng như vậy, Bạc Băng cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, hai chân cô mềm nhũn, cả người ngồi bệt xuống mặt đất. Diệp Chính Thần bị tiếng động cực nhỏ của cô kinh động, anh nhìn về phía cô. Cô cũng nhìn anh, rõ ràng cô và anh chỉ cách nhau có vài mét, nhưng vì sao cô lại cảm thấy anh xa cách như vậy, xa đến mức dường như không thể nào chạm đến được…
Bạc Băng cố gắng dựa thân mình vào thân cây bên cạnh, từ từ đứng lên, chậm rãi bước về phía anh. Phía trước là một vườn hoa xinh đẹp, nhưng cô lại cảm thấy bản thân giống như đang tiến đến một vách núi đen như mực, từng bước, từng bước mà tiến đến vách núi đó.
“Anh thích cô ấy sao?” Cô hỏi.
Diệp Chính Thần sửng sốt, vội vàng giải thích: “Em đừng hiểu lầm, anh và Dụ Nhân không có gì hết.”
Dụ Nhân nở nụ cười, ý cười thật sự vui vẻ: “Chuyện đã tới bước này anh còn muốn lừa dối cô ấy.”
“Cô im miệng cho tôi!” Diệp Chính Thần không hề nhìn Dụ Nhân dù chỉ một lần, hai tay anh căng thẳng nắm lấy cổ tay Bạc Băng, giống như sợ cô chạy mất. Dụ Nhân thật sự im lặng, sau đó cô ta hoàn toàn không nói gì thêm.
Ánh mắt Bạc Băng xuyên qua sự trầm mặc của anh, rồi nhìn về phía Dụ Nhân. Dụ Nhân cũng nhìn cô và Diệp Chính Thần bằng ánh nhìn trầm tĩnh, trên mặt cô ta không biểu hiện bất kì cảm xúc vui, buồn hay tức giận nào.
Bạc Băng bỗng nhiên sợ hãi, cực kì sợ giây phút này, bởi vì cô có cảm giác, Dụ Nhân không có kinh ngạc, cũng không có lo sợ.
Dường như từ đầu đến cuối cô ta đều như chỉ đang chờ đợi, chờ đợi tất cả mọi việc cứ xảy ra như thế này.
Bạc Băng ngây ngốc nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Dụ Nhân, cô thật sự, thật sự muốn thấy rõ sau khi tháo bỏ chiếc mặt nạ xinh đẹp kia xuống, gương mặt thật của cô ta sẽ như thế nào.
Diệp Chính Thần hỏi cô: “Em có tin anh không?”
Cô đương nhiên tin anh, cho dù bị bất ngờ khi thấy chiếc rèm cửa trong nhà Dụ Nhân, thấy chữ viết của anh trong quyển sách, cho dù ngửi được mùi nước hoa J’adore trên xấp tư liệu của anh. Nhưng cho dù là như vậy đi chăng nữa cô vẫn luôn có niềm hy vọng, vẫn không thể chấp nhận sự thật mà ngồi ở đây cả ngày chỉ để xác nhận sự thật.
Nhưng mà, hiện tại… Lời nói dối cũng như chiếc áo khoác ngoài lộng lẫy, cuối cùng cũng bị cởi bỏ, hoàn toàn phơi bày trước mắt cô. So với tưởng tượng của cô thì sự thật này có phần xấu xa hơn.
Cô còn có thể tin anh sao?
Bạc Băng lau nước mắt, nhìn anh nói: “Em tin anh, cho nên anh đừng lừa dối em, anh nói thật với em đi, anh và cô ấy rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?”
Anh vẫn kiên định trả lời cô: “Không có quan hệ gì hết!”
“Vậy thì tại sao anh có chìa khóa nhà của cô ấy? Tại sao trước mặt em anh tỏ ra không hề quen biết cô ấy? Tại sao cô ấy lại cam tâm tình nguyện phối hợp che giấu sự thật với anh? Tại sao cô ấy lại muốn anh ở lại bên cạnh cô ấy?”
Anh nói: “Anh đã từng nói với em, anh không có tự do… Tất cả những việc xảy ra, anh không thể nào kiểm soát được…”
Anh nói: “Em đã nói, dù có bất kì điều gì xảy ra, em cũng đều tin anh.”
Anh nói: “Hiện tại, anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có tin anh không? Tin lời nói của anh, thì em đừng hỏi thêm điều gì nữa.”
Đừng hỏi thêm điều gì nữa sao… Cô không làm được, cô không có được sự khoan dung như Dụ Nhân.
Bạc Băng chậm rãi rút tay về, cố gắng gạt đôi tay đang nắm lấy cổ tay của cô. Trước mắt cô, hình ảnh của anh dần tối lại, tay của cô không ngừng run rẩy.
“Nha đầu?”
Bạc Băng cởi chiếc đồng hồ trên tay cô ra, để vào trong tay của anh, nói một câu cuối cùng: “Thật sự xin lỗi, em không có được sự ‘khoan dung’ mà anh muốn, chúng ta chia tay đi.”
Anh đã từng nói, chia tay là quyền lợi của cô. Mà cô, ngoại trừ quyền lợi này ra, hoàn toàn không còn điều gì khác. Bạc Băng bước đi, ngẩng đầu lên, cô nhìn lên bầu trời, cố gắng để nước mắt không rơi xuống.
Anh không đuổi theo. Cô và anh đã kết thúc, hoàn toàn kết thúc.
Cô và anh kết thúc như vậy sao?
Cứ nghĩ đến mọi việc đã kết thúc, chân của cô trở nên yếu đuổi hẳn, giống như không thể chống đỡ nổi sức nặng của chính mình.
Bạc Băng bước đi nhanh hơn, cô muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, bỗng nhiên cô thấy trời đất quay tròn…
Cô thật sự đã không còn chống đỡ được nữa, thân thể chao đảo ngã xuống, bỗng nhiên được một đôi tay mạnh lẽ nâng đỡ.
Sau đó, cô không biết gì nữa.
…
Trong lúc hôn mê, Bạc Băng cảm giác được có người đang hôn cô, đầu lưỡi trắng mịn, cố chấp xâm nhập vào khoang miệng cô, một dòng sữa nóng chảy qua mặt lưỡi cô, làm mềm đi cổ họng đang khô khốc của cô.
Dạ dày trống rỗng đã bắt đầu khát vọng hương vị ngọt ngào ấy, cô mơ mơ màng màng nuốt xuống phần sữa, dòng sữa ấm nóng chảy vào dạ dày, mang lại một cảm giác vô cùng dễ chịu.
Một lần rồi lại một lần, cô muốn mở mắt ra xem người đó là ai, có phải là Diệp Chính Thần hay không, nhưng mi mắt cô nặng trĩu, nặng đến nỗi không tài nào mở ra được.