Trong xe cứu thương, Dụ Nhân kéo tay Bạc Băng liên tục nói lời xin lỗi, rằng cô ấy vừa mới biết lái xe nên không tập trung tinh thần, nên không trông thấy Bạc Băng.
Nương theo ánh đèn của xe cứu thương, Bạc Băng thấy rõ gương mặt tái nhợt của Dụ Nhân, đôi mắt sưng đỏ của cô ấy vẫn còn ướt đẫm nước mắt.
Bạc Băng lật tay lại, khẽ nắm bàn tay lạnh lẽo của Dụ Nhân: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dụ Nhân nhìn cô cười gượng, ánh mắt cô ấy thể hiện rõ sự đau buồn, ưu thương nào đó.
Hóa ra một người phụ nữ hoàn mỹ như cô ấy, cũng có thể có chuyện không vui.
Là ai đã gây ra tổn thương sâu sắc cho cô ấy như thế, người đàn ông đó sao?
Rất lâu sau, Dụ Nhân nói: “Anh ấy có người phụ nữ khác.”
“Cô đã xác định kĩ chưa? Có lẽ cô hiểu nhầm anh ta cũng không chừng.”
Dụ Nhân lắc đầu: “Chính mắt tôi đã nhìn thấy.”
“Chính mắt nhìn thấy đôi khi cũng không đúng sự thật.”
“Chính miệng anh ấy thừa nhận.”
Bạc Băng thở dài, một người phụ nữ xinh đẹp như Dụ Nhân mà vẫn không có được trái tim của người đàn ông, rốt cuộc thế giới này là gì vậy.
Rơi vào trạng thái trầm lặng một lúc, bỗng Dụ Nhân hỏi cô: “Nếu cô là tôi, cô sẽ làm như thế nào?”
“Đàn ông như hạt cát trong tay, nếu giữ không được, thì hãy để cho nó bay đi!”
Dụ Nhân nhìn Bạc Băng, đèn đường chiếu rọi lên gương mặt cô ấy, lúc sáng lúc tối: “Bạc Băng, có đôi lúc, tôi rất ngưỡng mộ cô… Sống rất đơn thuần, lạc quan…”
***
Nếu là bệnh viện ở Trung Quốc, đối với vết thương của Bạc Băng, bác sĩ cùng lắm là lấy cồn khử trùng miệng những vết thương nghiêm trọng, băng bó qua loa, tiêm vài mũi thuốc phòng uốn ván rồi cho cô về nhà. Nhưng ở Nhật Bản thì khác, có lẽ do bác sĩ khá nhàn rỗi, không có việc gì làm, từ đầu đến cuối, kiểm tra một cách cẩn thận. Nào là xác định xem cô có bị nội thương hay không, có gãy xương hay không, não có chấn động hay không, còn đề nghị cô nên nằm viện theo dõi vài ngày.
Nhìn vị nam bác sĩ mặc áo blouse trắng trước mặt, Bạc Băng không khỏi nhớ đến Diệp Chính Thần, càng làm lòng cô nóng như lửa đốt, cô không ngừng xem đồng hồ, thầm cầu nguyện rằng anh sẽ có chút kiên nhẫn…
Nhưng ông trời lại không nghe thấy lời cầu nguyện của cô, điện thoại của cô vang lên.
Bác sĩ vẫn đang xử lí vết thương cho cô, Bạc Băng không tiện cử động, cô lo lắng nhìn chằm chằm vào túi xách của mình.
Dụ Nhân nhìn thấy được sự lo lắng của cô, liền buông bàn tay đang nắm tay của Bạc Băng ra, cô ta lấy chiếc điện thoại trong túi xách Bạc Băng ra, rồi nhìn thoáng qua màn hình: “Là bạn trai của cô, tôi giúp cô nhận điện thoại nhé.”
Bạc Băng nhớ rõ, danh bạ cô lưu số Diệp Chính Thần là hai chữ “Sư huynh”, Dụ Nhân lại có thể đoán được là bạn trai của cô.
Lợi hại thật!
“Đừng nói tôi bị thương.” Bạc Băng vội vàng nói: “Cô giúp tôi nói với anh ấy, tôi có việc nên không tiện nhận điện thoại, lát nữa sẽ gọi lại cho anh ấy.”
“Được.” Dụ Nhân nhận điện thoại, bệnh viện lúc này rất yên tĩnh, không có tiếng ồn nên Bạc Băng rõ ràng nghe thấy tiếng cười của Diệp Chính Thần.
“Anh gia hạn cho em trong vòng nửa giờ nữa phải về tới, nếu không, đừng trách anh không bằng cầm thú…”
Cô toát mồ hôi lạnh! Có bạn trai loại này, đúng là sự sỉ nhục rất lớn với cô nha.
Mặt Bạc Băng nóng lên, lúc này nhất định có thể sánh ngang với quả ớt.
Bạc Băng đoán là, cho đến hiện tại, Dụ Nhân chưa bao giờ nghe qua lời nói nào hạ lưu đến như vậy nên mặt cô ấy hoảng sợ đến mức trắng bệch. Nhưng, dù sao cô ta cũng là tiểu thư con nhà gia giáo, Dụ Nhân nhanh chóng khôi phục lại sự rụt rè vốn có, dịu dàng nói: “Xin chào.”
“…”
Đầu dây bên kia rơi vào trạng thái trầm lặng.
Có lẽ sắc lang nào đó ở bên kia đang đấm ngực, dậm chân cộng thêm sự xấu hổ không thể chịu được. Cô nghĩ là anh nên sớm dập điện thoại, đến tủ lạnh lấy miếng đậu hũ, đập chết chính mình.
Âm thanh của Dụ Nhân vô cùng trong trẻo, cô ta dùng chất giọng thật êm dịu nói: “Xin chào, tôi là Dụ Nhân, là bạn của Bạc Băng.”
“Cô ấy đâu?” Diệp Chính Thần hỏi, âm thanh của anh không có một chút sự xấu hổ nào, thậm chí còn thêm phần lạnh lùng: “Bảo cô ấy nhận điện thoại.”
“Cô ấy hiện giờ đang có chút việc, không tiện nhận điện thoại, lát nữa tôi sẽ nói cô ấy sẽ gọi lại cho anh.”
“Bảo cô ấy nhận điện thoại, ngay bây giờ.”
Giọng nói của anh không chỉ lạnh, hơn nữa lại còn rất quả quyết, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội phản bác lại. Bạc Băng chưa bao giờ nghe anh dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với người khác. Đột nhiên cô cảm thấy thật xa lạ cùng với một chút hoảng sợ.
Hành động của Bạc Băng giống như phản xạ có điều kiện, cô chạy tới, nhận lấy điện thoại từ trong tay Dụ Nhân.
“Sư huynh…” Bạc Băng nhỏ giọng nói: “Hiện giờ em có chút việc, em sẽ quay về ngay thôi.”
“Em đang ở đâu?” Vừa nghe thấy giọng nói của Bạc Băng, thanh âm của anh đã tăng lên thêm mười độ: “Em không phải nói là sẽ trở về ngay sao, tại sao lại ở cùng với cô ấy?”
Tuy rằng giọng nói của anh ngay sau đó đã dịu hơn rất nhiều, nhưng khi nhớ lại lửa giận trong giọng nói của anh lúc nãy, Bạc Băng vẫn còn sợ hãi, cô thật thà khai nhận: “Em vượt đèn đỏ, xảy ra sự cố ngoài ý muốn.”
Bạc Băng sợ anh lo lắng, nên cô bổ sung thêm: “Em bị thương không nặng, chỉ là xây xát ngoài da thôi…”
Không chờ cô nói hết, anh lập tức hỏi: “Em đang ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Đông Y.” Bạc Băng ngoan ngoãn trả lời.
“Chờ anh.”
Không hề nói thêm lời nào nữa, anh lập tức dập điện thoại.
Bệnh viện Đông Y rất gần khu nhà trọ lưu sinh viên, Bạc Băng nghĩ có lẽ mười phút nữa anh sẽ đến. Nhưng kết quả là chỉ vừa đúng bảy phút sau, anh đã bước vào phòng cấp cứu.
Anh vừa bước vào cửa, việc đầu tiên là dùng ánh mắt kiểm tra Bạc Băng từ trên xuống dưới, sau đó mới kiểm tra vết thương của cô, rồi hỏi thăm bác sĩ về vết thương của cô.
Nói chuyện với bác sĩ xong, anh mới bước đến hỏi cô: “Tại sao lại bị thương?”
Lúc anh hỏi cô, anh nhìn thoáng qua Dụ Nhân, dường như đã dự định trước là việc này chắc chắn có liên quan đến cô ấy.
“Chuyện này không liên quan đến Dụ Nhân. Em vượt đèn đỏ, may mắn là cô ấy phanh xe lại kịp thời, không đụng vào em.” Sợ anh đau lòng, Bạc Băng cố ý cười nói: “Nếu không thì học phí dạy kèm em thiếu anh, chắc phải chờ đến kiếp sau mới có thể trả.”
Anh đang muốn nói gì đó, định mở miệng ra nhưng lại thôi, sau đó bỗng ôm cô vào lòng.
Anh ôm rất chặt, đè lên miệng vết thương của cô, nhưng cô không cảm thấy đau một chút nào, chỉ cảm thấy bản thân thật sự rất hạnh phúc.
Dụ Nhân đứng nhìn cô và anh, không có bất kì biểu hiện nào. Cô ta giống như một tiên nữ đứng ở phía chân trời, cô đơn dõi xuống trần gian ngắm nhìn cảnh tượng yêu đương, hờn giận, oán than của những đôi nam nữ.
Bạc Băng đoán, Dụ Nhân nhất định đang nhớ đến người đàn ông kia, bởi vì trong ánh mắt của cô ấy lúc đó lóe lên ánh nhìn ngân ngấn nước.
…
Diệp Chính Thần và Dụ Nhân cùng nhất trí quyết định bắt Bạc Băng nằm viện theo dõi vài ngày, cũng thuận tiện nghỉ ngơi chữa lành vết thương. Ngoại trừ phí bảo hiểm y tế, tiền viện phí đều do Dụ Nhân thanh toán. Bạc Băng muốn nói với Diệp Chính Thần là sự việc lần này xảy ra ngoài ý muốn, không phải lỗi của Dụ Nhân, cô muốn anh giúp cô trả tiền lại cho cô ta.
Anh chỉ lạnh lùng đáp một tiếng: “Ừ”.
Nằm viện nhiều ngày, Bạc Băng phát hiện ra rằng Diệp Chính Thần và Dụ Nhân có rất nhiều điểm không hợp nhau. Nói chính xác hơn là Dụ Nhân có điểm kiêng kị Diệp Chính Thần. Cô ta ngày nào cũng đến thăm cô, chăm sóc cô, cô và Dụ Nhân nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng chỉ cần Diệp Chính Thần đến, cô ta liền mượn cớ rời đi, làm Bạc Băng không thể hiểu việc gì đã xảy ra.
Có một lần, cô hỏi Diệp Chính Thần: “Anh thật sự không thích Dụ Nhân sao?”
Diệp Chính Thần đang thổi phần sữa nóng trong ly, những làn hơi nóng bay lên khiến cô không thể nhìn thấy rõ ánh mắt của anh: “Không phải.”
“Vậy tại sao anh lại đối xử lạnh nhạt với Dụ Nhân như vậy?”
Anh cười xoa xoa mặt cô: “Anh sợ em hoài nghi anh và cô ấy có gian tình mờ ám.”
“Nói bừa.” Bạc Băng khinh thường bĩu môi: “Em không phải là dạng phụ nữ có lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu.”
“Ừm.” Diệp Chính Thần gật đầu liên tục: “Không biết ai không ngừng hỏi anh, Dụ Nhân có xinh đẹp không…”
Bạc Băng nhìn trời, nhìn đất, sau đó mới bâng quơ nhìn ly sữa nóng: “Sư huynh, sữa nguội chưa?”
Anh đưa sữa đến miệng cô, chậm rãi cho cô uống.
Bạc Băng vừa uống hai hớp sữa, thì Dụ Nhân đến, cô ta thấy Diệp Chính Thần trong phòng, gật đầu chào hỏi, đặt trái cây trong tay xuống.
Dụ Nhân lấy trong túi trái cây ra hai quả đào mật rất tươi: “Tôi đi rửa đào.”
Quả đào mật có màu hồng phấn mê người, Bạc Băng không kiềm được mà quan sát rất kĩ. Do nhìn quá kĩ nên cô chú ý đến một bàn tay của Dụ Nhân đang cầm hai quả đào cực lớn, cầm chỉ bằng một bàn tay.
Bạc Băng đang suy nghĩ vì sao Dụ Nhân không dùng hai tay để cầm hai quả đào, thì cô thấy, khi Dụ Nhân bước qua người Diệp Chính Thần, cố ý nghiêng thân trên một chút, gập ngón trỏ và ngón giữa lại nhẹ nhàng gõ vào phía sau bả vai anh hai cái.
Tương tự với động tác nhỏ này, cô đã thấy Diệp Chính Thần làm vài lần, khá giống nhau, vì vậy Bạc Băng có ấn tượng rất sâu sắc.
Diệp Chính Thần không hề có bất kì phản ứng nào, cầm tờ khăn giấy lau khóe miệng của cô.
Bạc Băng cũng không nhắc nhở anh, tiếp tục uống sữa.
Vài phút sau, điện thoại Diệp Chính Thần vang lên.
Phòng bệnh ở Nhật Bản có quy định không được nhận điện thoại, Diệp Chính Thần vội vàng đứng dậy: “Anh ra ngoài nhận điện thoại một lát.”
Sau đó anh đi ra ngoài, Bạc Băng mơ hồ cảm thấy bất an.
Bạc Băng không phải là một người phụ nữ nhạy cảm, nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết rằng đang có chuyện gì đó xảy ra…
Bạc Băng xuống giường mang dép vào, bước đi khập khiễng đến cửa.
Không thể diễn tả được nỗi bất an này đến như thế nào, nhưng đúng là không ngoài dự kiến của cô, quả nhiên Diệp Chính Thần đang nói chuyện với Dụ Nhân.
Dụ Nhân đứng xoay lưng về phía cô, ngẩng đầu nhìn anh, Bạc Băng không thấy được biểu hiện trên gương mặt của cô ta. Mà cùng lúc này, Diệp Chính Thần đang đứng đối diện với chỗ cô, vẻ mặt của anh hoàn toàn không có một chút biểu cảm nào cả.
Bạc Băng vừa định đến gần thêm một chút, cố ý muốn nghe xem họ đang nói gì, thì Diệp Chính Thần nhìn thấy cô. Anh không có chút phản ứng bối rối, thong thả lấy tiền trong ví ra, cầm tờ chi phiếu đưa cho Dụ Nhân, nói gì đó.
Cô do dự một lát, sau đó mới chậm rãi bước tới: “Hai người đang nói gì vậy?”
Dụ Nhân nghe được giọng nói của cô, lập tức xoay mặt, xoa xoa hai má, Bạc Băng thấy một giọt nước rơi xuống, rất nhẹ, nhưng cũng rất nặng.
“Không có gì, anh trả lại tiền viện phí cho cô ấy.” Diệp Chính Thần nói.
Dụ Nhân nhận tấm chi phiếu, quay đầu nở nụ cười, đôi mắt vẫn đượm chút màu hồng: “Thật sự xin lỗi, tôi có việc bận phải đi trước.”