ông đó rất bận rộn, mỗi tháng chỉ có thể trích ra một hai ngày để đưa cô ta đi dạo và đến trung tâm mua sắm. Dụ Nhân lại không rành đường ở Nhật Bản, cho nên khi mua được đồ dùng cần thiết ở cửa hàng tiện lợi này, cô ta không cần phải đi nơi khác.
Có một lần, Dụ Nhân trịnh trọng mời cô: “Bạc Băng, khi nào cô rảnh tới nhà của tôi một lúc đi.”
“Tôi?” Bạc Băng cảm thấy cô và Dụ Nhân vẫn chưa thân quen cho lắm.
“Ừ, cô là người bạn duy nhất của tôi ở Nhật Bản.”
Bạc Băng có chút e dè với sự thân thiện của Dụ Nhân dành cho cô, vừa muốn trả lời, cửa hàng tiện lợi vang lên tiếng mở cửa.
Bạc Băng ngẩng đầu lên, Diệp Chính Thần đang bước vào.
***
Ngày mùa hạ sau mười hai giờ, ánh nắng mặt trời vô cùng gay gắt.
Diệp Chính Thần đẩy cửa ra, một vài tia nắng mặt trời theo cửa ùa vào trong phòng, bóng mát hạ xuống mặt anh, vẻ mặt có chút thảng thốt.
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt Dụ Nhân, sắc mặt khó nén được sự kinh ngạc.
Bạc Băng nghĩ anh bị vẻ đẹp trước mắt làm kinh động, sớm đã quên sự tồn tại của cô, không ngờ là chỉ một giây sau, anh liền chuyển ánh mắt sang gương mặt cô, trực tiếp nhìn cô.
“Anh đến rồi à?” Bạc Băng không kiềm được sự hạnh phúc trên gương mặt mình, cô mỉm cười nói: “Đợi em một lát, Lý Khải có chút việc, tối nay đến muộn một chút.”
“Không sao.” Anh bước đến chỗ cô, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, mỉm cười: “Anh không vội.”
Dụ Nhân nhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, đúng lúc anh cũng nhìn về phía cô ta, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển về hướng khác.
Xuất phát từ một ít hiểu biết về mối nguy hiểm của phụ nữ, Bạc Băng đặc biệt chú ý đến biểu hiện của anh và Dụ Nhân, rất nhạt, rất lạnh, hoàn toàn không có một chút nhiệt khí.
“Bạn trai cô à?” Dụ Nhân cười hỏi, chân mày dãn ra: “Rất tuấn tú nha!”
Nghe Dụ Nhân hỏi, Bạc Băng có phần thẹn thùng, mặt cô nóng lên: “Đây là bạn trai tôi, Diệp Chính Thần.”
Cô lại hướng về phía Diệp Chính Thần giới thiệu: “Cô ấy tên là Dụ Nhân, là người Trung Quốc. Ở gần đây, là khách quen của cửa hàng.”
Diệp Chính Thần nhìn về phía Dụ Nhân, cúi người một chút, nho nhã lễ độ hiếm thấy: “Xin chào!”
“Xin chào!” Dụ Nhân nở nụ cười trang nhã lẽ phép, chủ động giơ tay.
Diệp Chính Thần giơ tay cầm lấy mấy đầu ngón tay của Dụ Nhân, sau đó lập tức buông ra, chính nhân quân tử đến mức không thể chính nhân quân tử hơn được.
Vâng! Cô thật vừa lòng!
“Em có mệt không?” Lúc Diệp Chính Thần hỏi cô, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên tay cô đang để trên quầy, hai chiếc đồng hồ, một đen một trắng đặt cùng một chỗ, kim đồng hồ dịch chuyển cùng một nhịp.
Cô giương mắt đón nhận ánh mắt tràn ngập tình cảm nồng nàn của anh, một dòng nước ấm từ lòng bàn chân chảy ngược lên đỉnh đầu: “Em khỏe, chỉ là chân em hơi đau.”
“Khi về tắm nước ấm, anh sẽ mát xa cho em…” Anh cố ý kéo dài giọng nói, tỏ ra sự hứng thú.
Bạc Băng lặng lẽ vòng tay qua, len lén nhéo tay anh một cái, ý bảo anh trước mặt người khác nên kiềm chế một chút tính “vô sỉ” của anh.
Người xưa có câu: Là cầm thú cũng không sao, quan trọng là dù thế nào cũng phải giả thành mặt người nhưng dạ thú, đúng không?
Anh không hề chú ý lời cô mà sờ sờ chân mày, nghiễm nhiên tuyên bố với mọi người: Anh là lưu manh, sợ ai chứ!
Dụ Nhân là một cô gái có giáo dục, vừa nghe lời tán tỉnh trắng trợn của anh, vẻ mặt nhanh chóng chở nên mất tự nhiên.
“Tôi không làm phiền hai người nữa.” Dụ Nhân cười gượng, nhận gói đồ dùng vừa mua từ trong tay Bạc Băng: “Khi nào rảnh chúng ta sẽ trò chuyện tiếp.”
Ngón tay cô ta rất đẹp, rất mềm mại, tiếc là có chút lạnh lẽo.