Mọi người ai cũng bắt đầu trò chuyện theo đề tài, chỉ có anh Phùng và Bạc Băng là cùng nhau nói chuyện phiếm, thao thao bất tuyệt.
Anh Phùng nói với cô:
“Háo sắc chính là bản tính trời sinh của đàn ông!”
“Đàn ông lúc nào cũng thích phụ nữ đẹp! Cái gì đẹp ai mà không thích?”
“Nhưng mà Trương Bá Chi dù rất xinh đẹp cũng chỉ có thể để ngắm thôi…”
“Người phụ nữ mà đàn ông thực sự muốn kết hôn, vẫn là người có thể cùng mình khóc, cùng mình cười…”
“Cho anh mười người đẹp, cũng không bằng cám bã nhà anh… Phụ nữ đẹp ở đâu cũng có, nhưng cô ấy chỉ có một, đánh mất rồi sẽ không bao giờ tìm lại được…”
Bạc Băng gật đầu liên tục: “Anh sẽ không bao giờ tìm được một người phụ nữ nào tốt với anh được như chị Phùng!”
Anh Phùng còn nói:
“Rất nhiều người nói Diệp Chính Thần đào hoa, gặp người nào cũng yêu. Anh quen cậu ấy đã hơn hai năm. Thật sự là anh có thấy cậu ấy thường xuyên giúp phụ nữ sửa chữa đồ gia dụng, mời phụ nữ ăn cơm, chở phụ nữ trên đường…”
Bạc Băng lại liên tục gật đầu: “Em biết!”
Anh Phùng lắc đầu: “Em vẫn không biết: Lúc anh đến Nhật Bản là vào mùa đông, một câu tiếng Nhật cũng không biết nói, đường đi cũng không biết rõ, một sinh viên lớp dưới đưa anh đến nhà trọ. Hôm đó anh gặp được Diệp Chính Thần, cậu ấy đưa cho anh một chiếc điện thoại cũ, bảo anh khi gặp khó khăn thì gọi cho cậu ấy. Cậu ấy giúp anh mang hành lí vào, thấy trong phòng anh chỉ có tấm chiếu trải giường, cậu ấy liền về phòng lấy cho anh một tấm thảm lông. Cậu ấy giúp anh mua vật dụng hằng ngày, giúp anh mua thức ăn. Cậu ấy còn lái xe đưa anh đi đây đi đó, chỉ dẫn cho anh biết những nơi có thể mua được đồ điện giá rẻ, nơi nào có thể mua được thức ăn ngon, nơi nào là trung tâm mua sắm, nơi nào là chính quyền trung ương… Cậu ấy cho anh ID card, giúp anh làm thủ tục cấp visa cho chị Phùng…”
“Khi bà xã của anh đến Nhật Bản, cậu ấy mời bọn anh ăn cơm… Không có việc gì cũng chạy đến phòng bọn anh dùng bữa.”
“Anh ngã bị thương ở chân, cậu ấy mỗi ngày đều đến cõng anh đi học, cõng anh đi bệnh viện kiểm tra…”
Chất men có nhiệt độ mát lạnh như lon bia Bạc Băng đang cầm trên tay chuyển thành nóng bỏng lan truyền toàn thân, máu trong người cô sôi sùng sục, từng mạch máu như muốn vỡ tung ra!
Anh Phùng giễu cợt nhìn thoáng qua hướng của Tần Tuyết: “Chẳng lẽ cậu ấy thích anh?! Bọn anh có cùng chân?!”
“…” Bạc Băng gượng cười.
“Đôi khi, đánh giá đàn ông không nên nhìn vẻ bề ngoài, đừng nên tin người đó nói gì, càng không nên tin lời người khác nói.” Anh Phùng nói: “Cậu ấy không cần biết mọi người đánh giá cậu ấy như thế nào, chỉ hy vọng… Em biết cậu ấy là dạng người gì!”
Bạc Băng say, chính cô tự uống bia làm mình say khướt!
May mắn là khả năng uống bia của cô không tốt, chất lượng bia như thế nào đối với cô cũng không thành vấn đề.
Bạc Băng không khóc cũng không gây rối, cô chỉ nhìn anh Phùng cười ngây ngô rồi liên tục gật đầu.
Lúc Diệp Chính Thần trở về, Bạc Băng vẫn đang cười một cách vô tư, cô cầm ly bia lên nói: “Anh Phùng, tới đây! Em và anh uống một ly!”
Diệp Chính Thần vung tay lên, giật lấy ly bia trong tay cô: “Anh uống thay em!”
Bạc Băng mơ màng chớp mắt, gương mặt khá giận dữ của Diệp Chính Thần lúc ẩn lúc hiện trước mắt cô, làm đầu óc cô choáng váng.
Cô nắm lấy vạt áo anh, ngốc nghếch cho rằng như vậy hình ảnh của anh sẽ không lắc lư nữa: “Anh về rồi à?”
Diệp Chính Thần không để ý đến cô, dùng tiếng Nhật nói với nhân viên phục vụ: “Lấy thêm năm bình sake và mười lon bia!”
Lâm Duệ chỉ vào anh Phùng, cười hả hê khi thấy anh Phùng gặp họa: “A, cậu chết chắc rồi!”
Sau đó chuyện gì xảy ra Bạc Băng không nhớ rõ lắm.
Cô mơ hồ nhớ được vài đoạn, cô chỉ nhớ anh Phùng uống quá nhiều, ngã gục trên bàn không thể đứng dậy.
Cô kiên trì nắm lấy rồi lay mạnh anh Phùng: “Anh Phùng, đừng ngủ mà, chúng ta phải trò chuyện thêm một lát nữa.”
Sau đó, Lâm Duệ cõng anh Phùng đi mất.
Diệp Chính Thần muốn dẫn cô đi, cô vẫn ngồi ở bàn đùa nghịch: “Em không đi! Anh Phùng… Anh đừng đi, em và anh còn chưa nói hết mà! Sau khi anh ngã bị thương thì thế nào? Anh nói thêm một chút nữa đi…”
Những việc xảy ra sau đó, Bạc Băng nhớ rõ ràng nhất chính là.
Cô ghé vào lưng Diệp Chính Thần, liên tục cằn nhằn: “Anh là người tốt, anh đối xử với ai cũng tốt… Có người hiểu anh, có người không hiểu anh… Không sao… Em hiểu… Em hiểu là được rồi!”
“Sư huynh, sao anh không ra xe?”
“À! Đúng rồi, uống rượu không thể lái xe!”
Trên đường đi anh không nói chuyện, có thể đoán rằng anh đang cảm thấy cô rất phiền!
Cô nói không ngừng:
“Sư huynh, có cơ hội anh mượn một bộ quân phục mặc đi.”
“Em muốn cởi từng cúc áo cho anh, từng cúc, từng cúc, cởi cho anh…”
“Em muốn cởi quân phục cho anh, cởi bỏ sự trang nghiêm thiêng liêng của nó…”
“À, thật sự là lúc anh mặc áo blouse trắng trông cũng rất thiêng liêng… Có cơ hội em cũng muốn thử xem…”
Cuối cùng anh cũng không thể nhịn được nữa: “Em im lặng chút đi.”
Cô vùi đầu vào hõm vai anh khóc, nước mắt thấm ướt cổ anh.
“Sư huynh, em thật sự rất thích anh! Nếu có một ngày em và anh chia tay, có lẽ em sẽ rất nhớ anh, nhớ anh cả đời!”
Anh vẫn không nói lời nào, cô nói tiếp: “Anh đừng bao giờ nhớ em! So với em, phụ nữ xinh đẹp nơi nào cũng có…”
…
Cuối cùng trong ký ức, rất mơ hồ…
Cô ngờ ngợi nhớ, anh mang cô về phòng, đặt cô lên giường, đưa vào miệng cô rất nhiều thứ nước chua chua nồng nồng.
Uống xong, dạ dày đang quặn đau của cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau đó, anh điên cuồng xé rách quần áo của cô, cô cũng kéo quần áo anh…
Anh điên cuồng cắn lên cổ cô, lên ngực cô, lên đùi cô. Cô cũng cắn vào bờ vai của anh, vào cánh tay anh, vào cả xương sườn anh…
Anh điên cuồng xông vào cơ thể cô…
Bạc Băng ngẩng đầu lên, thân người cô ưỡn cong như hình cánh cung, tiếng rên rỉ vang khắp màn đêm.
Cô và anh cứ làm đi làm lại làm đến long trời lở đất, bên ngoài cửa sổ, cây anh đào dao động, rơi rụng nhưng lại đẹp rực rỡ.
Chất cồn làm tê liệt toàn bộ tri giác của cô, toàn thân cô bủn rủn, mệt mỏi để anh dày vò thân thể hết lần này đến lần khác, cô xoay người, đầu óc choáng váng.
Bạc Băng cười rồi khóc…
Cô nói: Sư huynh, em yêu anh!
Cô đã yêu một người không bằng cầm thú!
…
Cả đời Bạc Băng uống rượu không quá ba lần.
Lần đầu tiên, là hôm tốt nghiệp đại học, trong buổi tiệc chia tay, cô say, ôm bạn cùng phòng khóc một trận.
Ngày hôm sau đầu đau như muốn vỡ ra, Bạc Băng thề sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Đây là lần thứ hai, cảm nhận được khắc sâu vào tâm trí cô chính là: Đời người đôi lúc không chịu được một lần say mê!
Cô tình nguyện mỗi ngày say mê chết trong lòng anh, không cần tỉnh lại!
Lần thứ ba…
So với đêm nay, anh còn điên cuồng hơn, cũng cầm thú như thế mà đặt cô lên giường.
Đem cô cắn thành những mảnh vụn.
Bạc Băng không còn sức lực để phản kháng anh, cô nhìn anh, nhìn xem anh không bằng cầm thú như thế nào.
Anh thật sự như thế.
Tay anh mạnh mẽ đặt lên đầu gối cô, nhanh chóng tách hai chân cô ra…
Rất đau, so với lần đầu tiên còn đau hơn!
Thế giới đang lay động của cô đột nhiên trầm xuống, chìm vào đáy biển, không còn cảm giác, cô cảm nhận được từ nay cô sẽ bị chết chìm trong cái thế giới đó.
Từ đó về sau, cô cai rượu triệt để!
Không bao giờ uống rượu nữa!!!
***
Hoan lạc, phóng túng cùng với say rượu, sau khi tỉnh lại cảm nhận duy nhất của Bạc Băng là đầu đau như muốn vỡ ra, dạ dày co thắt, ngoài ra cô cảm thấy như xương cốt không còn tồn tại trong cơ thể mình nữa, cả người ê ẩm mệt mỏi.
Cô ấn ấn huyệt Thái Dương mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là bức rèm màu xanh nhạt được kéo kín, hoàn toàn không có một khe hở.
Một cảm giác lo lắng dần hình thành từ đáy lòng Bạc Băng. Bởi vì chỉ có phòng của Diệp Chính Thần mới có bức rèm màu xanh nhạt như thế này, cho dù là đêm hay ngày, không ngờ là nhanh đến thế.
Bạc Băng nhớ lúc anh bị thương, cô giúp anh quét dọn phòng, thuận tay vén bức rèm lên, để ánh nắng chiều gay gắt chiếu vào phòng anh.
Anh lập tức kéo bức màn lại, che kín không còn khe hở.
Cô hỏi anh tại sao.
“Thói quen.” Anh nói.
“Thói quen không thấy ánh sáng?”
Anh nở nụ cười, đôi mắt híp lại thành một đường hẹp dài, khiến trong lòng người khác không khỏi lo sợ mà liên tưởng đến nụ cười đen tối phóng túng: “Thói quen làm những chuyện không có ánh sáng à?”
Nếu như lúc đó không phải anh đang bị thương một tay, có lẽ cô sẽ sợ đến mức tung cửa mà tháo chạy.
Lúc ấy, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô sẽ tỉnh giấc trong phòng của anh…
Nhìn xung quanh phòng, cô thấy Diệp Chính Thần đang ngồi trước laptop chăm chú xem tư liệu tiếng Nhật.
Tay phải anh đặt lên con chuột, ngón tay anh không trượt bánh xe trên đó, mà nhẹ nhàng click chuột, thong thả nhưng có tiết tấu…
Bạc Băng chống hai tay lên giường ngồi dậy, cố gắng không phát ra tiếng làm kinh động đến Diệp Chính Thần đang ngồi trước máy vi tính.
Bắt đầu từ tháng tư, sau khi khai giảng học kì mới, giáo sư Tanaka tạo áp lực cho anh rất lớn, nào là thực tập lâm sàng, xem tư liệu, viết bài phát biểu… Những công việc này cứ quấn lấy anh, làm anh cực kì mệt mỏi.
Nhưng anh vẫn không hề than phiền, cũng không hề bực bội, không cần biết giáo sư giao cho anh bao nhiêu việc, anh đều cố gắng hoàn thành tốt nhất, hoàn mỹ nhất.
Chỉ có Bạc Băng biết, anh thật sự rất mệt.
Cô kéo nhẹ tấm chăn, tiếng ma sát rất nhỏ vang lên kinh động Diệp Chính Thần.
“Tỉnh rồi à.” Diệp Chính Thần thấy cô thức dậy, lấy ly trà xanh trên bàn mang đến cho cô, xoa xoa trán của cô: “Em có đau đầu không? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Bạc Băng kéo cao chiếc chăn lên, che đậy phần lớn cơ thể, chỉ để lộ đôi vai: “Đau, toàn thân em đều đau.”
“Uống một chút đi.” Anh đưa ly trà lên miệng cô.
Bạc Băng uống một hớp, nước trà có mùi vị chua chát, bằng nhiều năm kinh nghiệm học y, cô biết đây không phải là nước trà bình thường: “Thuốc à?”
“Ừ, thuốc giải rượu và làm dịu cơn đau. Ngoan nào, uống đi.”
Anh đối xử với cô như một đứa trẻ, dùng lời nói dịu dàng để dỗ dành cô, sự dịu dàng của anh có thể ghìm chết cô.
Làm bệnh nhân của anh, đừng nói thuốc đắng, uống chất arsenic(1) cô cũng chấp nhận.
(1) Arsenic: một chất có trong thiên nhiên, dùng nhiều có thể gây ra bệnh ung thư, thậm chí là tử vong.
Anh tỏ vẻ rất hài lòng với biểu hiện ngoan ngoãn của cô, anh khen thưởng cô bằng một nụ hôn lên trán. Đúng lúc đang ngọt ngào nhất, điện thoại của anh vang lên, anh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại.
“Anh nói chuyện điện thoại một lát.” Diệp Chính Thần cầm điện thoại bước ra ban công, mặc dù anh nói rất ít, nhưng vẻ mặt của anh lại vô cùng chăm chú, lúc này so với vẻ mặt thường ngày, anh như một con người khác.
Rất nhanh sau đó anh trở lại, vội vàng thu dọn một số đồ dùng: “Nha đầu, anh có việc gấp, phải đi Tokyo một chuyến.”