Dụ tổng tôi có thể mời anh làm người mẫu được không
An Tín là người lạc quan, lạc quan ở đây ý chỉ sau mỗi lần bị thương cô đều có thể tự hồi phục nhanh chóng lạ thường, đến bố cô cũng than thở về bản tính đơn giản của con gái. Trốn trong chăn khóc quá nửa đêm, mắt cô sưng húp cả lên, song cuối cùng vẫn ngủ được như thường.
Chỉ có điều trước khi ngủ cô nhắc đi nhắc lại với mình: “Không được khóc, phải vươn lên. Không được khóc, phải vươn lên…” Ngày hôm sau mở mắt ra, cô tiếp tục nhắc mãi câu ấy, khiến bố cô đang ăn sáng cũng phải dừng lại nhìn cô: “Con bé này, trúng tà à?”
An Tín lén chạy vào phòng mẹ lấy một tấm mặt nạ, xong lại chườm đá lên mắt, miễn cưỡng qua được mắt bố. Cũng có thể là bố cô đã biết thừa, nhưng cố tình không muốn làm cô khó xử, nói tóm lại cô rất là biết ơn
Thế là cô kể hai câu chuyện cười để báo đáp: “Một hôm, đậu xanh chia tay với bạn gái. Cậu ta rất buồn, thế là cậu cứ khóc, khóc mãi, khóc hoài,… kết quả là… cậu nảy cả mầm”.
Bàn tay đang cầm muỗng uống canh của bố khựng lại. Cô lại tiếp tục kể: “Còn chưa hết đâu, bố ạ. Đậu xanh sau khi nảy mầm rất chi là si tình nhé, cậu ta lại chạy tới đợi trước cửa nhà bạn gái, đợi cô hồi tâm chuyển ý, thế là cậu ta cứ đợi, đợi mãi, đợi hoài, kết quả là mùa hè đến… mưa một trận như trút nước… cậu ta trở thành hoa thủy tiên”.
Hậu quả của việc kể chuyện cười nhạt nhẽo là khiến ông An đau răng, đến cơm cũng không nuốt nổi. Rõ ràng, tối qua cô đã tự chữa trị vết thương cho mình bằng hai câu chuyện liên tưởng này, tăng cường kiến thiết nội tâm, tỷ dụ như: Không thể học theo đậu xanh, chi bằng khóc đến độ sau cùng biến luôn cả hình, đến bạn gái cũng không nhận ra cậu ta nữa.
An Tín không phải là đậu xanh, khi cô bước vào thang máy bên trái của Dực Thần, Dụ Hằng vẫn nhận ra cô như thường: “Cô An, chào buổi sáng…” Sở dĩ nói là như thường vì Dụ Hằng là người cực kì bình tĩnh, bất luận đối diện với hình ảnh nào của cô, anh đều thể hiện rất lịch sự, biết tiến biết thoái.
Còn cô lại cực kì khổ sở, không ngờ đến trước giờ quẹt thẻ chỉ một giây mà vẫn gặp phải anh. Cô hôm nay đã cố ý đội mũ, phần lưỡi trai đã kéo sụp xuống, chính vì không muốn người khác trông thấy mí mắt sưng đỏ của của cô.
Thời gian trôi qua từng giây một, hai người đều không nói gì.
An Tín nghiêng đầu, từ dưới lưỡi trai mũ bóng chày trông thấy cổ áo sơ mi cài ngay ngắn và bộ vét thẳng thớm của người đàn ông bên cạnh, cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài.
Cô là tín đồ của đàn ông cá tính và già dặn, cô biết từ lâu rồi
Dụ Hằng thở rất nhẹ, mùi hương phả ra từ cổ áo cũng rất nhẹ, chen chúc trong không gian thang máy chật hẹp, tất cả đều âm thầm sinh sôi nảy nở. Đối với sự lặng lẽ và lưỡi trai mũ sụp thấp hơn mức bình thường của cô, anh cũng không chất vấn gì, chỉ nghiêng người bấm giúp cô tầng mười lăm, rồi lùi lại một bước.
Đại não của An Tín tăng tốc phi nước đại, rơi vào trạng thái hỗn loạn. Sắp đến tầng lầu làm việc, cô bỏ mũ ra, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Dụ tổng, tôi có thể mời anh làm người mẫu không?”
Dụ Hằng hình như thoáng cười, không rõ nét: “Người mẫu gì?”
Thấy khoé môi anh hơi mím lại, cô lấy hết dũng khí nói: “Thiết kế bản vẽ gốc NPC lần này, tôi muốn lấy anh làm nguyên mẫu”.
Dụ Hằng thoáng tư lự, rất nhanh ngẩng đầu đáp: “Xin lỗi, công việc của tôi rất bận”. Nói rồi ánh mắt dừng lại trên mái tóc xoăn của cô, nhìn thẳng, mức độ quan tâm vượt xa bản thân cô.
An Tín không giấu nổi vẻ thất vọng trong mắt, cô lùi lại bước ra khỏi thang máy, nhìn cánh cửa đồng sáng loáng đến độ soi gương được từ từ khép lại, cùng với Dụ Hằng ở trong, lặng lẽ biến mất trước mắt cô.
Giây phút thang máy đóng lại, thân hình anh vẫn cao lớn khôi ngô như thế, trên mặt cũng vẫn biểu cảm xã giao nghìn lần như một: cười nhạt. “Để nói ra được câu đó, tôi đã phải luyện mắt cả tháng đấy!”, An Tín nhìn cánh cửa thang máy lạnh ngắt, thực sự có chút tổn thương.
Trong giờ làm, cô mở PS(1) ra vẽ, lao tâm khổ tứ với thiết kế nguyên mẫu, dẫu sao Boss Dụ cũng từ chối cô rồi, cô chỉ còn cách tìm cảm hứng từ người mẫu nam khác thôi. Nhưng bình thường đàn ông tiếp xúc có hạn, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có hai gương mặt Nghiệp Trầm Uyên, Nguyễn Chính Nam hiện lên hàng đầu.
(1) PS: Photoshop
Hai người đều là mĩ nam, ngoại hình mỗi người một vẻ, cô thích nhất là Trầm Uyên. Trầm Uyên là nhân vật trong trailer(2) game “Thập Niên”, đôi mắt sâu thẳm như biển, khiến người ta liên tưởng đến màu xanh bao la dưới bầu trời. Ở phần cuối câu chuyện, anh mất đi người yêu mà mình khổ tâm chờ đợi mười năm, bèn ngồi dưới mưa xuân lất phất, hạnh hoa bay bay tự cắt kinh mạch. Cánh hoa phớt hồng bay rợp trời, che phủ bóng áo trắng tự do tự tại của anh, cảnh tượng đẹp đẽ mà thê lương nhường ấy, khiến cô mãi không sao quên được…
(2) Đoạn phim quảng cáo cho phim, game mới.
“An tóc xoăn, chị khóc đấy à?” Tiếng đồng nghiệp cắt đứt mạch hồi tưởng của cô, cô quệt lên mắt, không thấy nước mắt, rất đỗi ngạc nhiên đáp: “Đâu có đâu!”
“Thế sao mắt lại đỏ thế kia”.
An Tín mỉm cười, đương nhiên là không thể kể với cô nàng Chương Tiểu Muội nhiều chuyện này rằng tối qua cô tỏ tình thất bại, khóc cả nửa đêm nên thành ra thế. Chương Tiểu Muội tò mò xán đến máy tính của cô nhìn, rồi hỏi: “Bức NPC này vẽ đẹp quá, có nguyên mẫu chưa?”
An Tín định thần nhìn lại, toi rồi. Vừa rồi cô mải chìm đắm trong khung cảnh đẹp đẽ, khi chọn ngũ quan nhân vật, lại chọn ngay những cái quen thuộc trong thực tế, tổ hợp lại, càng nhìn càng thấy giống Nguyễn Chính Nam. Trong bức hình, cô ghép cảnh rừng hạnh hoa lúc Trầm Uyên tự vẫn, nhưng mặt mũi vị công tử áo trắng lại thay bằng hình ảnh của Nguyễn Chính Nam, thần thái của anh toàn bộ toát lên từ đôi mắt sáng, chỉ đứng trong màn hình, phong độ anh tú nho nhã cũng vẫn phả cả ra ngoài.
Không thể trách cô được, mỹ nam cô tiếp xúc đâu có bao nhiêu, có thể sờ tới trong thực tế cũng chỉ có Chính Nam cùng cô đả hổ mà thôi.
Tấm áp phích ấy chế tác rất thành công, sau ba ngày, phía trước phòng trưng bày dưới tầng một đã đứng đầy các cô nàng mê trai. Cô nàng Chương Tiểu Muội lắm chuyện vô địch thiên hạ kia thì giảng giải như thật nội tình tấm áp phích: “Tôi tới chỗ An Tử giao ảnh tuyên truyền, thì thấy An Tử vừa mới khóc xong! Điều đó chứng tỏ gì chứ: Chứng tỏ cô ấy rất rất rất yêu người đàn ông này, yêu đến nỗi không kìm được lòng lấy anh ta làm nguyên mẫu để vẽ, xong lại còn vì anh ta mà rơi lệ tương tư nữa chứ!”
An Tín đứng phía sau, nghe Chương Tiểu Muội nói thế, đúng là muốn rơi lệ “muốn chết”(3) thật. Đặc điểm lớn nhất của tổng bộ Dực Thần là tin đồn lan đi rất nhanh, một vài cô em sợ kênh thông tin ùn ứ, còn đặc biệt đem tin phòng đăng lên báo điện tử, và thế là, chỉ cần nhân viên của Dực Thần mở trang mạng nội bộ ra, họ thậm chí không cần bước chân ra khỏi cửa cũng có thể cập nhật được thông tin trong thời gian ngắn nhất.
(3) “Tương tư” và “muốn chết” trong tiếng Trung có cùng phiên âm là “xiangsi”, đọc cũng gần giống nhau.
Đúng sáu giờ tan làm, cô cố tình kéo dài thêm hơn một tiếng, đợi mấy người đồng nghiệp nhiều chuyện kia về hết mới xuống lầu, vừa ra khỏi cửa thang máy, cô đã thấy có bóng người áo sẫm màu đứng trước chỗ kính trưng bày.
Dụ Hằng đang đứng trước tấm poster “Quang Trầm Uyên”, lặng lẽ quan sát. Ánh đèn đại sảnh vương trên vai anh, nhẹ rơi xuống che phủ mặt đất. An Tín bước tới chỗ người đàn ông đang đứng bất động, gần tới nơi, anh đột nhiên quay mặt sang nói: “Vẽ rất giống”.
Thành lũy trong lòng An Tín phút chốc sụp đổ, cô chau mày nói: “Tôi chỉ tiện tay vẽ thôi…”
“Tiện tay vẽ cũng thấy được bản lĩnh thực sự”. Dụ Hằng cười nhạt, “Thần thái của Nguyễn tiên sinh đều đã được cô thể hiện ra cả rồi”.
An Tín càng chán nản hơn. Nghe anh nói vậy, chẳng phải đã chứng thực nguyên mẫu của nhân vật trong tấm áp phích, còn sở thích của cô lại vừa hay “đúng là có chuyện đó” sao? Tối qua cô vừa mới tỏ tình, hôm nay đã để xảy ra vụ scandal này, anh sẽ đánh giá cô thế nào đây?
An Tín không sao hiểu nổi. Cô lấy dũng khí bước một bước lại gần, thì thấy Dụ Hằng lập tức lùi ra sau một bước, trên mặt bất giác để lộ vẻ tổn thương. Dụ Hằng nhìn cô một cái, gật đầu nói, “Xin phép về trước”, rồi không nhanh không chậm bỏ đi.
Để lại cho cô, vẫn là bóng lưng như màn đêm phồn hoa ấy, tĩnh mịch mà xa xăm.
Cứ thế một ngày trôi qua trong muộn phiền, sau bữa tối, cô đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký trưởng phòng hành chính Dương Thuỵ Trân, Bạch Cốt Tinh dùng cái giọng the thé nói: “A lô, cô An, xin hỏi cô có khỏe không?”
“Có chuyện gì?” cô đang chán chường, không muốn nhiều lời với đằng kia.
“Dụ tổng đang tiếp một người bạn Hàn Quốc, cần một người đi tháp tùng”.
Nghe xem, khẩu khí của Bạch Cốt Tinh kia lúc nào cũng vênh vang hống hách thế đấy – Nếu cô tới giúp, trong con mắt người khác chỉ là tháp tùng, đến cái chức “phiên dịch” chính thức cũng không được tính! Tuy ghét cay ghét đắng cái giọng điệu ấy, An Tín đắn đo mấy giây rồi cũng đồng ý, bởi cô không muốn để Dụ Hằng rơi vào cảnh bị động ngôn ngữ bất đồng.
Bạch Cốt Tinh nhấn mạnh qua điện thoại: “Người hôm nay gặp tên là Mẫn Chính Xương”, là sếp tổng khu vực Châu Á Thái Bình Dương của “Đông Tĩnh” Hàn Quốc, chuyến này đến Dực Thần với tư cách khách mời, không liên quan đến hoạt động kinh doanh. Có điều chúng ta phải cố gắng tạo ấn tượng tốt với ông ta, có thể tháng sau khi Đông Tĩnh tới Trung Quốc tìm đối tác chiến lược, ông ta mới ưu tiên kết giao với chúng ta, cô nghe rõ chưa?”
“Ừm”, An Tĩnh đáp lại, lần đầu nghe thấy điện tử Đông Tĩnh đến, cô giật mình sửng sốt. Lại nghe nhắc đến Mẫn Chính Xương, ngạc nhiên há hốc mồm. Đông Tĩnh không chỉ giống như Dực Thần, là doanh nghiệp hàng đầu không thể không nhắc đến, hơn nữa còn là tập đoàn thế gia mà mẹ từng ở.
“Này, giọng điệu cô thế là sao hả, trả lời yếu xìu thế hả!” Thư ký Dương không bằng lòng, gào lên, “Thảo nào Dụ tổng nói cô không được khỏe, bảo tôi đừng ép cô đến”.
Ồ, anh ta còn biết tôi không được khỏe sao? An Tín buồn bã nghĩ, hôm qua tôi chịu hai trận đả kích ở chỗ anh ta, xem ra anh ta đều hiểu rất rõ đấy chứ, thế mà lại tỏ vẻ lạnh lùng như thế, giờ lại không muốn tôi ra ngoài, có được tính là quan tâm không?
Cô buồn rầu nghĩ, buồn rầu thay bộ vest khá là lịch sự, chỉnh trang lại mình gọn gàng đúng mực, rồi bắt xe đến khu nghỉ dưỡng. Khu nghỉ dưỡng là một câu lạc bộ tư nhân, rất sang trọng, nhân viên phục vụ trong đó mảnh mai hấp dẫn, trong lúc đi qua đi lại còn phảng phất hương thơm.
An Tín nhìn cô gái dẫn đường đằng trước đeo chiếc cài tóc đính đá, tính sơ sơ, đoán chắc cũng phải hơn ba bốn nghìn tệ, cố gắng chuẩn bị tâm lý về đẳng cấp và trải nghiệm ở đây, đồng thời cũng hiểu rõ đẳng cấp cuộc gặp riêng mà cô sắp tham gia: Dụ Hằng đối đãi với khách như thượng khách, có thể thấy anh ta rất coi trọng ông Mẫn.
Cô rất nhanh đã trông thấy Mẫn Chính Xương, tuổi ngoài bốn mươi, mặc bộ comple màu đen vừa vặn, nét mặt nghiêm khắc cứng rắn. Dụ Hằng đang ngồi cạnh ông ta, y phục màu tối tương tự, thần sắc lạnh lùng y chang, nếu so sánh