Làm gì cũng phải suy nghĩ, đừng cứ giơ mãi cái bộ dạng vô dụng ra
An Tín trước khi rời khỏi thành phố quyết định giải thích rõ ràng với Dụ Hằng, cô gọi lại vào máy điện thoại cũ của mình, không có người nhấc máy, lên tầng đỉnh hỏi thư ký, mới biết anh bỏ giữa chừng cuộc họp chủ quản, ra khỏi Dực Thần, đang đi dự hội đàm kinh doanh.
Cô tìm số của Chính Nam trước, trong đường dây cá nhân này của Dụ Hằng, số liên lạc được lưu không nhiều, số Chính Nam đương nhiên không có, song Nguyễn Hoành anh cậu ta thì có lưu.Cô xin được số, gọi đi, bên kia mãi không thấy động tĩnh gì.
“Không đen đủi đến thế chứ, một người cũng không liên lạc nổi sao?”
An Tín gọi lại, lần này có giọng nói lạnh nhạt nhấc máy hỏi: “Tìm ai?”
“Chính Nam…” cô vừa lên tiếng, bên kia bỗng cướp lời: “An Tín?”
“Đúng đúng đúng, là tôi”. Cô gật đầu lia lịa.
Nhưng trong điện thoại lại im bặt, cô cẩn thận dịch ngón tay sang chỗ không nạm kim cương, nắm chặt rồi, ghé sát tai lại lắng nghe kiểu tiểu thị dân(1), chỉ nghe có tiếng thở phập phồng từ đầu dây bên kia vọng lại.
(1) Dân nhà quê.
Cậu ấy vẫn ở đó, sao không nói gì nữa nhỉ?
An Tín gọi tên Chính Nam, vài giây sau, tiếng Chính Nam đột nhiên lại vút lên như sấm vang chớp dội, đùng đùng đoàng đoàng ném đá về bên này: “Tại sao lại là Dụ Hằng nhận điện thoại của cô? Tại sao anh ta nửa đêm nửa hôm vẫn còn bắt máy của cô? Tại sao điện thoại của cô lại ở nhà anh ta? Tại sao cô lại đổi số điện thoại?”
Giọng nói đó lạnh băng như dội một thùng nước lạnh, tuyết rơi ào ào, làm An Tín luống cuống hết cả chân tay, không cẩn thận trượt tay khỏi chiếc Toshiba cao cấp. Cô vội vàng loạng choạng lao người về phía trước, túm lại chiếc điện thoại, còn chưa hết hoảng sợ đáp: “Đừng gào nữa, đừng gào nữa, chúng ta gặp rồi nói”.
Địa điểm gặp mặt của hai người là nơi tổ chức show quảng bá của Chính Nam, An Tín kéo thấp vành mũ, đeo khẩu trang, nhưng cứ có người nhìn cô bằng ánh mắt sắc như dao quét qua quét lại trên người cô, ánh mắt sắc bén đó khiến cô toàn thân ớn lạnh.
Cô lập tức cúi đầu, giơ trán ra, ngón tay ngọc ngà của A Joe quả nhiên lại ra sức chọc lấy chọc để: “Tôi nói cô tỏ ra có đầu óc một chút có được không hả? Chơi cái gì không chơi lại thích chơi với tin đồn, chơi xong là vỗ đít đi thẳng, bỏ lại Chính Nam của chúng tôi như thằng thần kinh ngày ngày chạy theo người ta hỏi xem cô đi đâu, không có được câu trả lời thì bỏ diễn, cô có biết hai mươi ngày qua tôi lao tâm khổ tứ thế nào không? Anh đây lăn lộn vì miếng cơm manh áo có dễ dàng đâu cơ chứ?”
“Em sai rồi, là em sai rồi”.
A Joe chọc đỏ cả trán cô, mới thu lại hoa lan chỉ, giơ tay nói: “Muốn tìm Chính Nam của chúng tôi hả? Cũng được, bên kia cũng có quần áo hoạt hình, cô qua đó COS(2) mấy bộ, tham dự xong xuôi rồi hãy đi”.
(2) COS: Cosplay: các hoạt động, trò chơi phỏng theo các nhân vật truyện tranh, game,…
An Tín đưa mắt nhìn, góc sân khấu quả nhiên có mấy bộ áo liền quần và đầu nhân vật hoạt hình, từng bộ từng bộ bày la liệt cả ở đó. Bên dưới đã có một vài linh vật đã bắt đầu đi lại, đang đón khách và hâm nóng không khí. Cô thu lại ánh mắt, bán tín bán nghi hỏi: “Anh A Joe chắc không định “chỉnh” em nữa đấy chứ”. A Joe hừm một tiếng quay đầu định đi. Cô vội xông lên níu cánh tay anh nói: “Vậy thống nhất thế này, em vào vai mèo máy, anh cho em mượn Chính Nam hai hôm”.
An Tín khoác lên mình bộ đồ mèo máy tròn ủng đi lại khắp nơi, giúp phát truyền đơn và bông tua cổ vũ. Một lát sau các tiết mục bắt đầu, MC đầu tiên nói lời cảm ơn sự ủng hộ, giúp đỡ nhiệt tình của chuỗi công ty trang phục thiếu nhi lớn nhất thành phố, rồi chọn mấy chủ đề hot phỏng vấn Chính Nam.
“EVER, anh có thích cô gái nào chưa?”
Chính Nam hôm nay ăn vận rất thoải mái, đậm vẻ anh hàng xóm cao ráo sáng sủa, áo phông với quần bò được khoác lên người anh toát lên một dáng vẻ khác. Anh lại gần micro mỉm cười: “Có”, rồi không nói gì thêm.
MC tò mò gặng hỏi, bông tua cổ vũ phía dưới vẫy tán loạn. An Tín lặng lẽ uống một ngụm nước, chụp lại mũ lên đầu, đứng dựa vào một góc nghỉ ngơi.
Chính Nam đưa mắt nhìn khắp toàn cảnh, ánh mắt thoáng dừng lại chỗ cô, rồi quay đi. Khi không khí trong hội trường gần lên đến đỉnh điểm, anh cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi yêu thầm cô ấy mười hai năm rồi”.
“Woah, hóa ra EVER chung tình thế sao”. MC khuấy động fan phía dưới hò hét, châm ngòi không khí hội trường nóng lên đến đỉnh điểm. An Tín giơ ngón tay gãi gãi sau lưng, nhẩm đếm dưới bàn tay tròn ủng: Mười hai năm trước thì là lúc cậu ta mới có chín tuổi, oắt con hóa ra yêu sớm như thế… không biết con gái nhà ai xui xẻo bị cậu ta nhắm trúng… Nghĩ lại, cậu và cô gặp nhau chưa quá hai tháng, xem ra cậu chỉ thích chọc cô chơi, chứ không thực sự thích cô, vậy là cô yên tâm rồi.
MC theo lịch trình sắp sẵn yêu cầu Chính Nam giao lưu với fan, Chính Nam nhìn đám đông nhiệt tình cao trào, bỗng nhiên nói: “Mèo máy thần kỳ cũng có mặt ở đây, tôi muốn mời bạn ấy hoàn thành tâm nguyện của tôi trước đã, các bạn có đồng ý không?”
Lý do gì thế hả trời!
An Tín nhổ nước bọt suýt thì ngập tràn trong miệng, quay người dán vào tường chầm chậm di chuyển ra ngoài, đám fan quá khích đương nhiên là đồng ý rồi, còn cô thì không muốn. Song có hai cô em rất đáng yêu đã tiến tới, mỗi người xách một bên cánh tay, đẩy cô lên sân khấu. Trong quá trình lôi kéo, họ cũng không để yên, nhét vào túi trước ngực bộ quần áo hoạt hình một đống đồ, nào bản đồ, nào thước, nào hoa hồng, thậm chí còn có cả chiếc kẹo mút đã cắn dở nữa...
An Tín chụp lại cái đầu mèo máy béo ú lên, quan sát thế giới bên ngoài qua hai hốc mắt kính đen, ngây ngô đứng bên Chính Nam. MC đưa micro cho cô, bảo hai người họ chơi trò chơi.
Chính Nam quay mặt sang, miệng cười tươi như hoa, trong đôi mắt đẹp đầy ắp ý cười. Cậu nhìn An Tín mặt ngây như ngỗng, nói: “Đầu tiên chúng ta mời chú mèo ú này tự giới thiệu về mình”. An Tín vẫn chưa phản ứng gì, cậu lại nhân lúc phủi lông hạ giọng nói: “Toàn bộ tiền thu được từ show này được quyên góp cho quỹ nhi đồng Mầm Xanh của thành phố đấy, cô liệu mà phối hợp cho tốt, để đơn vị tổ chức vui lòng. Chỉ cần giúp họ gây thanh thế, sếp tổng sẽ quyên càng nhiều tiền”.
An Tín giơ bàn tay béo tròn lên, cầm chắc micro, đột ngột đổi giọng nói một câu tiếng Nhật: “みんなさん, わたしは ドラエモンです!”(3)
(3) Xin chào mọi người, tôi là Doremon.
“Quả nhiên không làm tôi thất vọng” Chính Nam đứng bên mỉm cười.
Đám fan phía dưới chủ yếu là nữ sinh chừng mười bốn, mười lăm tuổi, là thế hệ lớn lên cùng chú mèo máy Doremon, sau khi An Tín giả giọng giống hệt phối âm nguyên gốc, chúng lúc đầu ngây ra, sau lập tức khua bông tua cổ vũ la hét ầm ĩ.
An Tín kiềm chế cơn co giật của bắp thịt nơi yết hầu, tiếp tục phỏng theo cách phát âm của bà Nobuyo Oyama(4) giơ bàn tay lên nói: “みんな みんな みんな 助け てくれる!”(5).
(4) Người lồng tiếng cho nhân vật Doremon trong phim hoạt hình cùng tên.
(5) Các bạn các bạn cùng giúp tôi nào.
“Ye ye ye!”, đám fan nữ phối hợp không chê vào đâu được, có được tất cả những điều đó phần nhiều nhờ công Chính Nam đứng bên mỉm cười vỗ tay. Cậu khẽ hỏi: “Đến tiếng Nhật mà cô cũng biết sao? Tôi đúng là đã đánh giá thấp cô rồi”.
An Tín dịch đầu lại gần, tránh micro ra đáp: “Hoạt hình Nhật Bản xem nhiều rồi, cũng nói được đôi ba câu đơn giản”.
“Nhảy đi nào, hâm nóng hội trường lên”.
“Tôi thế này đã đủ nóng lắm rồi, mồ hôi đang chảy ròng ròng trong người đây này”.
Chính Nam đẩy đẩy cái đầu lông lá của An Tín, bỗng nhiên nói: “Mèo máy có thể đáp ứng nguyện vọng của Nobita, hôm nay bạn từ Nhật Bản đến Trung Quốc chúng tôi, cũng đáp ứng một nguyện vọng của tôi nhé, như mọi người vẫn hy vọng đó”.
An Tín cứng đơ người nhìn cậu: “Cậu định làm gì?”
Đám fan phía dưới tự khắc biết lên tiếng hỗ trợ. Chính Nam giơ ngón tay cái lên, ra vẻ suỵt một cái, cười với cả hội trường. “Bạn lấy trong túi ra một món đồ gì đó, cho chúng tôi xem đã rồi nói”.
Mèo máy trong truyện đúng là có cái túi to trước ngực, vừa rồi được hai cô em nhét cho một đống những thứ linh tinh, An Tín trong cái đầu mèo to tướng ngoài sức tưởng tượng, cô chỉ có thể thò bàn tay tròn xoe vào trong túi khua khoắng thật lực, tự cho rằng rất an toàn lôi ra thứ to nhất dễ cầm nhất - một tấm bàn đồ toàn cảnh.
Chính Nam nhanh như chớp liếc thấy, khóe môi đã lộ ý cười: “Tôi muốn mời mèo ú cùng tôi dạo một vòng thành phố, làm clip tuyên truyền”.
An Tín xát hai tay vào nhau, khẽ nói: “Chuyện này hơi khó”.
“Vậy ước lần hai vậy, bạn lại móc lần nữa xem thế nào”.
An Tín vội vàng thò tay vào túi móc lấy móc để, bàn tay bọc vải chạm phải một cái thước và một bó hoa mềm mại. Cô ngẫm nghĩ, rồi mò lấy hoa tươi kẹp giữa ngón tay, nói ồm ồm sau cái đầu hoạt hình dầy cộp: “Cái này tặng cậu”.
Chính Nam không chịu nhận bó hoa hồng đang đung đưa giữa không trung, chắp tay sau lưng mỉm cười: “Hoa tươi tặng người đẹp, chỉ có cô gái của tôi mới tặng hoa hồng cho tôi”. Vừa dứt lời, bàn tay nịnh nọt kia nhanh chóng rụt lại. Cậu nhìn rồi vẫn tiếp tục cười nói: “Vậy mèo ú đáp ứng nguyện vọng thứ hai của tôi đi, tặng tôi một cô bạn gái”.
An Tín theo thói quen đưa tay quệt mồ hôi, đáp lại luôn: “Có thể trả lại bản đồ cho tôi không, tôi muốn xem lại điều ước thứ nhất”.
Chính Nam xua tay: “NO, NO, qua rồi là không thể thay đổi được”. An Tín nghiến răng lôi ra món quà thứ ba, cái thước kẻ, xem cậu ta còn nói được gì. “Bạn ước đi”.
“Thành phố chúng ta có tỷ lệ trẻ em thất học ở nhà lên tới 23%, mà bọn trẻ được tới trường cũng rất thiếu đồ dùng học tập, cây thước nhỏ này là lô văn phòng phẩm đầu tiên của “Công ty văn phòng phẩm Tiến Sĩ Nhỏ” quyên góp, có ý nghĩa kỷ niệm rất quan trọng…” Chính Nam kéo dài giọng nhìn quanh hội trường, bước tới dưới ánh đèn rực rỡ, đối diện với khách mời trưng ra nụ cười dịu dàng nhất, nói “Không biết mèo ú có phép màu này không, có thể khiến thêm nhiều người ra tay giúp đỡ những em nhỏ đó?”
An Tín thầm ngợi khen trong lòng, khen cho sự tài tình khéo léo, khen cho hành động “nhất cử lưỡng tiện” của cậu. Cô thấy cậu hướng về phía đám khách mời đang vỗ tay rần rần cúi người cảm ơn, tay trái giấu sau lưng ra hiệu. Trong chớp mắt sân khấu vang lên tiếng trẻ em đồng ca bài “Lỗ Băng Hoa”, một bầy trẻ nhỏ như bồ công anh mùa xuân, ùa ra từ mọi góc sân khấu, tay nắm tay hát vang.
An Tín thuận thế lùi lại sau cùng, nắm tay hai đứa trẻ, bước chân chầm chậm theo nhịp tiết tấu, nhảy múa cùng lũ trẻ. Ánh đèn sân khấu quét qua gương mặt đám trẻ, trong sáng rõ ràng, bất kể ai trông thấy cũng không thể cứng rắn từ chối đám tiểu yêu dễ thương này, tiếng hát của chúng, nụ cười của chúng, thực ra đều rất giản đơn, hệt như ước mong được đến trường của chúng.
An Tín biết Chính Nam thành công rồi, con người này một khi đã nghiêm túc làm việc gì thì trên người luôn có một ma lực thần kỳ.
Chính Nam nắm tay đứa trẻ ở hàng đầu, cất tiếng hát mở đầu: “Em biết ánh sao nửa đêm biết hát, những đêm nhớ nhà, nó lại cùng em cất tiếng hát…”, bóng lưng cậu đón lấy quầng sáng chiếu xuống, bờ vai trông mới vững chãi và bình yên làm sao, An Tín nhìn cậu, lắng nghe âm thanh trong trẻo bên tai, chầm chậm chìm vào suy nghĩ miên man.