i lâu thật là lâu, mới thấy Tướng Công đáp lời: “Bao nhiêu thi thể như thế, cái nào mới là em?”
Cửa động hàng trăm vạn thi thể nằm la liệt, chồng chất lên nhau đúng là không thể dễ để thấy bóng dáng cô. Khổ nỗi nhân vật An Tín không thể động cựa gì, đành gõ mấy chữ chỉ dẫn: “Ở dưới cùng, người mà có đôi giày màu xanh lam, và mặc váy màu tím ấy”.
“Đến đâu?”
“Đến đầu gối”.
“...”
An Tín nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Tướng Công đáp: “Anh đang hỏi em, điểm bùa phục sinh xong, thì đưa em đến đâu?”
“... Phong Tiên Đài”.
Tướng Công vì cô tiến vào động. Hiếu Thiên Khuyển gục trong vũng máu sau hai đường quạt, anh bắt đầu chiến đấu với Nhị Lang Thần. Phải nói thêm Nhị Lang Thần là kẻ biến thái cực phẩm trong cảgame “Phi Tiên”, thường án ngữ một góc cửa động, hào quang trường đao vung ra có thể bao trùm cả nửa khu vực trước mặt, phải là đội cao thủ mới có thể tiếp chiêu của hắn! Tướng Công không chỉ một thânmột mình xông vào, mà trong quá trình chiến đấu còn tỏ ra cực kỳ anh dũng bất khuất, lẩn nào cũng bịchém đến cạn cả máu, tranh thủ phi đến đám tử thi chỗ An Tín, lẩn vào đám đông kín đáo nghỉ ngơi phục hồi, khiến cho Boss biến thái kéo đao giẫm hết cả lên thi thể họ, tức tối chém bọn họ thêm mấy lượt.
“Ra đây, ra đây rồi ông mày hóa kiếp cho!” Có tử thi rỗi hơi làm khán giả phối hợp hòa âm cho động tác đâm đao của Nhị Lang Thần. Cũng có fans(15) khích lệ Tướng Công không được lơ là: “Ca ca không được ra, ca ca ẩn đi là yên!”
(15) Người hâm mộ.
An Tín: “...”
Cô bỗng phát hiện một nhân vật ăn vận khác thường từ cửa động bay vào, mà Nhị Lang Thần cũng không đánh cô ta: “GM(16) đến rồi!” Rất nhanh chóng, cô lập tức phản ứng ra. Theo tiếng hét của cô, trong động lại ầm ĩ hết cả lên: “999999 tôi, GM!”
(16) GM: Game Master: người quản lý game.
“Mẹ kiếp, GM nương nương, Lang Ca hôm nay dũng mãnh phi thường, cô hãy thuận theo hắn đi!”
Xác chết trôi dưới đất nhao nhao trêu chọc, GM quan sát Tướng Công đánh nhau rất lâu, Đột nhiên buông một câu: “Xung quan nhất nộ vi hồng nhan(17) quả nhiên danh bất hư truyền”.
(17) Nổi giận vì hồng nhan xông vào cửa ải.
Ngạc nhiên chưa! Game master của game lại mở màn hiện thân nói chuyện, quả nhiên đã bị Tướng Công đại nhân thu hút rồi sao? An Tín ngây ra không gõ chữ, đám bạn nhao nhao phản ứng: “Tinh Linh, cậu xem kìa, GM đang nói cậu đấy! Cô ta nói Tướng Công đại nhân toàn vì cậu mà liều mình chiến đấu, nở mày nở mặt chưa kìa!”
“Mau chụp lại, ghi nhớ thời khắc lịch sử này!”
Hộp thoại đang mở không ngừng truyền đến tiếng kêu gọi của bạn bè, Tướng Công từ đầu đến cuối không nói câu nào, giải quyết xong Boss cuối cùng. Mặt đất rơi rào rào một đống đá quý và trang bị, Tướng Công thu quạt soạt một cái, tà áo tung bay trong gió, chớp mắt cao lớn không gì sánh được. Có game thủ mời Tướng Công phát biểu cảm tưởng, anh vẫn từ chối phát biểu trong box, ngắt luôn liên lạc.
“Sao phải thận trọng bảo vệ mình như thế? Lẽ nào là người quen?” Không chỉ GM, kể cả An Tín cũng dậy lên sự tò mò. Nghĩ thì nghĩ thế, đầu cô vẫn nặng ơi là nặng, cô nói chúc ngủ ngon với Tướng Công, rồi giải thích là đầu đang đau như búa bổ, muốn offline(18) trước, Tướng Công chuyến này trả lời rất nhanh: “Ngoan, mau đi nghỉ đi, anh hôm nay bận cả ngày rồi, mai cũng phải đi quay nữa, muốn ngủ sớm một chút”.
(18) Thoát ra.
Mười một giờ, thuốc đã ngấm từ lâu, An Tín đang định vùi đầu đi ngủ nhạc chuông cừu vui vẻ lại vang lên. Liếc qua, là số lạ, cô không muốn nghe, tiện tay quẳng sang một bên. Cừu vui vẻ hát hò bên gối cả hai phút đồng hồ, cô nghe mà phát chán, với lấy điện thoại, hét tướng lên: “Nếu ngươi không phải là Dụ mỹ nhân, A La cho nổ tung đít hết lượt!”
Lặng ngắt hai giây, điện thoại mới vọng lại giọng nam trầm trầm: “Cô An, cô vẫn ổn chứ?”
Bịch một tiếng, An Tín lăn ra khỏi giường, quả đầu nặng trịch đập vào chân bàn máy tính, không kìm nổi la lên: “Dụ mỹ nhân? Ôi chao, đau chết mất thôi, à không, là Dụ tổng sao?”
“Là tôi”.
An Tín giữ đầu, dè dặt hỏi: “Dụ tổng, muộn thế này rồi, có việc gì không ạ?”
“Hôm nay đâm vào cô An, trong lòng cứ áy náy mãi, bận đến giờ mới được nghỉ, muốn hỏi thăm bệnh tình của cô An một chút”.
Giọng An Tín không giấu nổi thất vọng: “Vậy ư, tôi không sao, chỉ là đầu cứ phải chống giữ thôi...”
Dụ Hằng đòi mở webcam, để anh xem xem vết thương thế nào. An Tín sao có thể để anh trông thấy dáng vẻ “Oai phong bệ vệ” của mình được, thà chết cũng không chịu. Hai người thương lượng không có kết quả, cuối cùng Dụ Hằng lôi thân phận ông chủ ra: “Cô An, tôi ra lệnh cho cô lập tức mở webcam lên”.
An Tín kêu lên thảm thiết: “Dụ tổng phải hứa là không được cười đấy”.
“Được”.
An Tín cúi đầu nhìn lại cái áo hai dây của mình, tiện tay kéo ga trải giường che chắn, đội nguyên quả mũ to tổ chảng, cực kỳ miễn cưỡng bật webcam, trong ống kính, Dụ Hằng cởi áo khoác ngoài, cà vạt nới lỏng, đeo trên cổ áo sơ mi trắng, để lộ một khoảng da trắng bóc, dù phảng phất uể oải, khí chất lạnh lùng cũng là một nét đẹp.
Còn cô thì sao? Quấn mình trong tấm ga giường kiểu vớ được từ trại tị nạn, như bà cụ ngồi xếp chân vòng tròn, do cái mũ nặng quá, lại còn cứ chực xõa xuống đầu, cố gắng không dùng đũa, chống đỡ hoàn mỹ!
An Tín mở to mắt, nhìn mãi vào cổ anh, trộm nuốt nước miếng. Đôi mắt đen sẫm của Dụ Hằng nhìn cô một giây, rồi đột nhiên đứng dậy, khóe miệng còn không kịp giấu đi nét cười: “Tôi ra ngoài một chút”.
Thấy chưa! Vẫn không nhịn nổi phải chạy ra một chỗ cười còn gì! An Tín ấm ức vô cùng, tại sao toàn để người ta trông thấy dáng vẻ thảm hại của mình cơ chứ? Tiện tay lần tìm một cái đũa đỏ, tiếp tục chống.
Dụ Hằng ngồi trở lại: “Cô An, đấy là cái gì?”
“Đũa”.
“Đũa?” Dụ Hằng nhíu mày.
“Không thấy đầu người ta nặng, phải chống đỡ đây sao?” An Tín cáu kỉnh, dứt khoát mò thêm cái đũa nữa, chống lên, không thèm đếm xỉa đến phản ứng của anh, gào lên: “Đây là mốt mới nhất thịnh hành năm nay đấy, đầu nấm A Tam(19), là nghệ thuật hình thể, nghệ thuật hình thể đấy anh có biết không?”
(19) Ý chỉ người Ấn Độ.
Cô trợn mắt, trái phải mỗi bên nâng một cái đũa, để chống đỡ vành mũ, qua ống kính trông cực kỳ quái dị.