Tôi thích anh như thế, anh thích tôi một tí thì chết hay sao?
Hai ngày sau đó, An Tín uống thuốc ngủ mê mệt không biết trời đất gì, tỉnh dậy thì làm cốc mỳ ăn, ăn xong thì vào game online, ngoài thời gian thăng cấp trên “Phi Tiên”, phần lớn thời gian đều dành cả cho “Thiên Ngoại Phong Thần 2” mà mình đang nghiên cứu phát triển, mở một tài khoản dị nhân xung cấp, nằm vùng quan sát phản ứng của game thủ đối với game này.
Cô nhận ra, số lượng game thủ online(1) lại phá kỷ lục, xu thế phát triển rất tốt. Chỉ có điều, mọi người thích vừa truy sát đẫm máu, vừa hỏi han cả nhà GM, bùng nổ hơn trong “Phi Tiên” nhiều. Kỳ thực cô cũng là một GM hậu trường, cho nên trong lúc xung cấp, bắt buộc phải chịu đủ các kiểu “thăm hỏi”.
(1) Trực tuyến.
“GM, ta rủa cả họ nhà ngươi sinh con không có mông”.
A di đà phật, A di đà phật, cả họ chúng tôi không cần sinh con, cho nên không cần mông. An Tín chắp tay khấn vái.
“GM nương nương, cầu cho bà tối về làm tình như xả lũ”
“Nhóc con này...” An Tín đang ôm đầu khổ sở, cửa căn hộ bị nện thình lình rung lên bần bật. Cô buộc hai góc chăn vào với nhau, thắt lại giữa eo, xốc lại tinh thần đi ra mở cửa. Gõ cửa kiểu này, chỉ có thể là nữ vương trong nhà, bà An, vừa dè dặt hé ra một khe cửa, một cái túi xách tay sọc đen trắng phi thẳng vào, hạ cánh chính xác ngay đỉnh đầu, An Tín ôm đầu, dậm chân: “Mẹ, mẹ, nhẹ tay chút, nhẹ tay chút, con đang bị chấn động não mà!”.
An mama giơ tay đẩy cửa cái xoạch, hừng hực khí thế bước vào: “Con với chả cái, mới có hai ngày không gặp, đầu óc cháy khét hết cả rồi sao, lại còn đội mũ góa phụ nữa?”, bà tiện tay cầm luôn cái chổi sau cửa, vụt cho cô tối tăm mặt mũi.
An Tín rống lên, ôm lấy đầu chạy trốn khắp nơi. Bà An đánh đến mệt, ngồi xuống thở phì phò kể lể: “Giựt đứt cả cúc áo lão béo phòng tín chứng mới tìm được đối tượng thích hợp, con thì giỏi rồi, đi một lần về là không có động tĩnh gì nữa!”
Xem mặt không đi trung tâm môi giới, lại chạy tới phòng tín thác cá nhân làm loạn, quả nhiên là phong cách của mẹ! An Tín mắt ngấn lệ nhìn nữ vương mama: “Người ta đâu có hứng thú gì với con đâu...”
“Bịch” một tiếng, túi xách đen trắng một lần nữa nện tới, An Tín lảo đảo, xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng vẫn đứng vững.
Bà An đập giường quát: “Với bộ dạng Aladin thế này của con, cộng thêm quả mũ A Tam chui ra từ rừng rậm Châu Phi, lọt mắt người ta mới là lạ?”
An Tín không dám trả lại túi cho mẹ, lấy chân lén lút đẩy ra sau, mím môi không nói câu gì. Bà An ra hiệu cho con gái giao “lựu đạn” ra, ngồi xuống giường tiếp tục kể lể: “... Con năm nay cũng không còn bé bỏng gì nữa, năm mẹ hai mươi ba tuổi, con đã lon ton theo đít vịt khắp phố rồi...”
“Mẹ, sao con lại phải chạy theo đít vịt?”
Xoạch một đường sáng chói lóa xoẹt qua, túi xách đen trắng lại lần nữa bay vọt đến. An Tín lần này đã đề phòng sẵn, cúi người tránh cú công kích bằng sự mềm dẻo đáng kinh ngạc, toàn thân chao đảo một vòng rồi từ từ quay về vị trí cũ. Mặt còn tỏ vẻ dương dương tự đắc, cô tự tin nói: “Hì... bổn cô nương sao có thể liên tiếp dính chưởng được cơ chứ...”
Chưa dứt lời, thì rầm một cái, khung ảnh treo trên tường bị túi xách đập phải rơi xuống, đập trúng ngay mũ. An Tín kêu lên thảm thiết, ngã lăn ra đất, mẹ không đếm xỉa gì đến sự choáng váng của cô, khoái chí xử cô một trận. Bà nói: “Tuy con là đứa mẹ nhận về nuôi, nhưng mẹ vẫn luôn coi con như đứa con gái mẹ dứt ruột đẻ ra, con cũng biết mẹ không thể sinh nở, mẹ chỉ mong con có thể lấy chồng sớm một chút, sinh người nối dõi cho nhà họ An, vậy mà con, ba buổi xem mặt chỉ đi có một buổi, lại còn vác cái mũ của nợ này về...”
Một tiếng sau, bà An mắng An Tín chán chê, An Tín kể rõ lai lịch quả mũ A La, hai người tạm thời lập lại hòa bình. Bà An xắn tay áo, giúp An Tín dọn dẹp nhà cửa, lau nhà, giặt giũ, khử trùng, bận tối tăm mặt mũi. An Tín quấn chặt chăn, ngồi xếp hàng trước màn hình máy tính, đầu tóc bù xù, hai mắt vô hồn. Lau xong sàn nhà, vừa thò chổi lau vào gầm giường đơn thì bỗng một hồi sư tử gầm khiến An Tín đang hồn xiêu phách tán choàng tỉnh lại: “Oắt con hư đốn, đây là cái gì hả? Sao lại giấu một người đàn ông trần truồng dưới gầm giường?”
An Tín giật cả mình, luống cuống chân tay, trèo xuống đuôi giường, tránh chổi lau nhà của mẹ: “Mẹ! Mẹ! Đó là mô hình nhân vật trong game con làm, quần áo mới đem đi giặt! Ui cha, mẹ, đừng đánh vào mũ của con,... ui cha, lòi hết cả bã đậu ra rồi!”
Bà An kinh ngạc dừng tay, dí chổi lau nhà lên ngực An Tín: “Lòi bã đậu là sao hả?”
“Mẹ, não con bị chấn động mà, dịch não ở trong ứa ra ngoài qua khe hở, là lòi bã đậu chứ sao!”
“Con bé này, không lấy chồng mà cứ suốt ngày ngồi nhìn ảnh đàn ông cười ngây ngô, đầu óc cũng đâm ra bất bình thường rồi!”. Bà An cầm chổi, lại một hồiloẹt xà loẹt xoẹt, “Tháng này nhất định phải kiếm lấy cậu bạn trai, đưa về nhà cho mẹ xem, nếu không coi như cắt đứt quan hệ mẹ con!”
“Mẹ như thế có phải là quá ác độc không?” An Tín túm lại mớ tóc ngắn vểnh bên tai phản bác, “Không tìm được bạn trai, thì đòi dứt tình mẹ con? Thế chẳng phải là ép con từ mẹ bỏ nhà hay sao?” Ngẩng đầu lên, thấy nét mặt xám xịt của mẹ thì kêu thất thanh, chân trần cứ thể nhảy phắt từ trên giường xuống.
Cô đã phạm phải đại kỵ không nói hai lời của bà An.
Bà An múa may cây chổi đầy uy lực, An Tín trong căn phòng rộng chừng 30m2 la oai oái, sau cùng cô chuồn một mạch ra cửa, tìm đường tháo chạy. Tiếng bước chân thình thịch đuổi theo sau lưng, quay đầu lại nhìn, mẹ tay lăm lăm vũ khí đuổi theo, rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi: “Con định chạy đi đâu với cái bộ dạng như thế hả? Đừng có làm bọn trẻ hết hồn!”
An Tín vẫn nguyên quần đen áo T-shirt trắng, khoác chăn dài thườn thượt, xé gió chạy lăng xăng suốt dọc đường, cầu thang thấp thoáng bóng cô và mẹ, người đuổi người chạy. Chạy ra tới con đường phía ngoài tiểu khu thì xảy ra một bất ngờ nho nhỏ, một chiếc xe con không trông thấy An Tín đang chạy thục mạng, suýt chút nữa va phải cô. An Tín khéo léo xoay người, bổ nhào qua đầu xe, tránh được một vụ tai nạn. Cô còn chưa kịp hoàn hồn đứng bên đường lấy hơi, một người đàn ông độ ngoài ba mươi tuổi bên cạnh bước tới, nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.
“Sao thế?” An Tín nhìn bộ vest và kính đen có thể sánh ngang với trong phim Ma Trận, cảm thấy khó hiểu.
Người đó chìa ra một tấm danh thiếp, giới thiệu anh ta là người đi tìm kiếm ngôi sao, hoan nghênh cô tham gia đóng vai phụ trong đoàn làm phim của Nguyễn Chính Nam đang rất ăn khách hiện nay. An Tín nghe xong vội vàng xua tay: “Vậy sao được, tôi đã có công việc ổn định rồi, kiêm nhiệm thêm thế sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty chúng tôi”.
Anh chàng tìm kiếm ngôi sao kia đẩy gọng kính đen, cười nói: “Cô gái cô biết không? Vừa rồi khi cô chạy trong tiểu khu tôi đã chú ý đến cô rồi, bởi tôi nhìn thấy bước chân cô rất linh hoạt, cứ như người cô có võ vậy”.
Thực ra với tạo hình A Tam Ấn Độ này của cô, lại chạy nháo chạy nhào suốt một đoạn đường dài, muốn người ta không chú ý đến mình cũng khó.
An Tín hiểu điều đó, gật gật đầu, bà An nãy giờ bị bỏ lại phía sau giờ mới xông tới, giơ cây chổi trong tay không nói không rằng cứ thế là đánh. “Cậu định làm cái trò gì hả? Không được quấy rầy con gái tôi!”
Anh chàng tìm kiếm ngôi sao kia liên tục tránh né, giải thích với bà nguyên nhân mình kéo An Tín lại, bà An đánh một hồi, bỗng dừng tay lại: “Cậu nói Nguyễn Chính Nam? Là Nguyễn Chính Nam từng diễn “Hoa dạng kế tử”(2) và “Đào hoa y cựu tiếu đông phong”(3) sao?”
(2) Đứa con riêng.
(3) Hoa đào vẫn cười gió đông.
Anh chàng tìm kiếm ngôi sao gật đầu.
“Đó chính là ước mơ cuối cùng của tôi về con trai đấy!”, bà An hai mắt sáng rực.
Anh chàng tìm kiếm ngôi sao kia cười hớn hở: “Đó chính là Tiểu Nguyễn của công ty chúng tôi, cậu ấy là đại diện rất có thực lực của thế hệ thần tượng mới.
Không ngờ cậu ta lại có cơ sở rộng lớn như thế trong nhân dân, đến cả các bà già cũng biết cậu đấy!”
An Tín nhếch khóe môi, bà An lập tức trừng mắt, nói: “Có cậu già thì có, cả nhà cậu đều là đồ già khú? Tôi mới có bốn mươi lăm tuổi thôi, không phải bà già!”
Anh chàng tìm kiếm ngôi sao: “...”
Bà An trừng mắt xong, giải phóng hết sát khí, sửa sang lại mớ tóc tung ra vì chạy, chậm rãi nói: “Nếu đúng là đoàn làm phim của Chính Nam, tôi nhất định sẽ cho con gái đi thử xem sao”.
An Tín giống như quả bóng bị chọc thủng, bất bình rủ vai xuống. Người khác không hiểu tâm tư của mẹ thì thôi, cô là con gái, sao mà không hiểu cho được? Chỉ riêng việc mẹ thu thập đủ loại poster, hình ảnh ngôi sao lớn nhỏ trong nhà, cũng đủ để biết công sức bà bỏ ra theo đuổi ngôi sao đã đạt tới cảnh giới cửu trùng âm dương rồi, vụ thứ hai lần này cô đừng mong thoát được.
Nhưng mấu chốt là cô không theo đuổi ước mơ ngôi sao, cũng không sính Hàn sính Nhật gì, cùng lắm chỉ dám khoe là fan cuồng Michael Jackson có thâm niên thôi, trong căn hộ nhỏ của cô chỉ có poster của MJ(4), đến cả ảnh của đại minh tinh họ Nguyễn mẹ đang thao thao bất tuyệt kia, cô cũng mới liếc qua một lần, căn bản không để ý.
(4) Michael Jackson.
Tối đến, An Tín bị mẹ lôi về nhà ăn cơm, kèm theo đó là một màn “dạy bảo ân cần”: “Mai đừng có quên đem ảnh có chữ ký của Nguyễn Chính Nam về đây đấy!”
Trước khi đi ngủ, cô lôi từ trong túi ra một tập sổ vẽ cũ, lật tới trang cuối cùng, tiếp tục hoàn thiện tác phẩm chân dung Dụ Hằng. Cuốn sổ vẽ này là món quà bố tặng cô khi cô đạt danh hiệu học sinh giỏi đầu tiên hồi tiểu học, cũng khá là lâu năm rồi, trang bài không tránh khỏi ố vàng, nhưng cô vẫn rất trân trọng cuốn sổ này, bởi trong đó ghi dấu biết bao tâm sự từ nhỏ tới lớn của cô, mà tâm sự lớn nhất từ trước đến giờ vẫn được cô vẽ lại ở ba trang cuối.
Dụ Hằng trên giấy yên lặng nhìn cô, vẫn cái vẻ thận trọng dửng dưng thường ngày, khóe môi khẽ cong lên, hàng lông mày sạch sẽ gọn gàng, không có điểm nào không toát lên vẻ quyến rũ của mỹ nam, dù chỉ là trên giấy, khí phách của anh vẫn là mạnh mẽ độc nhất vô nhị.
An Tín ngắm gương mặt anh, búng búng trang giấy, mới búng được mấy cái, lại thấy không nỡ, vội vàng lấy vụn bánh mì tẩy đi những vết đen trên viền mặt anh. Bố bưng sữa vào nhìn một lúc, buông câu: “Con gái ngốc” rồi đặt cốc sữa xuống, nhìn cô thở dài: “Con gái à, con yêu thầm cậu ta đã hai năm rồi, mà vẫn chưa dám nói sao?”
An Tín mếu máo: “Con đã định nói rồi, nhưng phụ nữ theo đuổi anh ấy nhiều quá, con lại chẳng có cơ hội để thổ lộ”.
Bố vuốt vuốt mớ tóc xoăn của cô: “Hay để bố giúp con? Vì bố thấy anh chàng này trông cũng đứng đắn chững chạc, rất hợp với con gái Tín nhà ta, bố cũng thích đó.”
An Tín đỏ bừng mặt, cô đẩy bố ra ngoài phòng: “Thôi bố đừng tham gia, bố cũng đâu có quen người ta, vả lại kể cả bố có giúp được thật, con cũng thấy xấu hổ lắm”.
Ông An cười khì: “Bố có thể nghĩ cách để quen cậu ấy mà!”, thoáng cái đã thấy bà An theo sau nghe ngóng, nụ cười của ông cứng đờ lại. “Bà xã, bà vào đây làm gì thế?” Bà An đi thẳng qua hai bố con, nhìn Bố không phục: “An Tín năm nay hai mươi ba, thanh niên bình thường sao quản nổi nó, phải tìm người có thể bổ sung lẫn nhau vẫn hơn chứ!” Mẹ trừng mắt: “Thế anh chàng này thì sao? Trông cũng phải ba mươi có lẻ rồi đúng không, già thì cũng gi