Triệu Yến Minh thấy không phải hai người đang nhìn nhau, bèn chớp chớp mắt, nói vẻ thần bí: “Xuân Hiểu, tớ gửi thấy một mùi!”.
“Mùi gì?” Thẩm Xuân Hiểu không buồn quay đầu lại, hỏi.
“Mùi của mùa xuân tình yêu!”
Thẩm Xuân Hiểu nghiêng đầu nhìn cô một cái, phì cười nói: “Cậu nói chính cậu đấy à?”.
Triệu Yến Minh nhún nhún vai, bĩu môi nói: “Nói ai thì người đó biết!”. Thẩm Xuân Hiểu vẻ không bận tâm, cô lại nói: “Thực ra đây cũng không phải là chuyện gì xấu, nó chứng minh cậu đã khai thông tư tưởng, từ một người sợ tình yêu thành người bình thường; chứng minh cậu sắp thoát khỏi đội ngũ gái ế, sắp có hạnh phúc thuộc về mình; chứng minh duyên phận đã đến, cậu đã được sao Hồng Loan[6] chiếu mệnh, thật là chuyện tốt!”.
[6]. Sao Hồng Loan: Sao chủ về hôn nhân
Thẩm Xuân Hiểu tươi cười liếc nhìn Yến Minh, nói: “Yến Minh, sao tớ thấy lần này có vẻ cậu đang bất an điều gì đó, ngay cả nói chuyện cũng hay dùng phép tu từ, cậu đang thể hiện khả năng văn chương của tổng biên tập sao?”. Cô liếc mắt thăm dò rồi nghi ngờ hỏi: “Nhưng trước đây cậu không vậy, cả cái kiểu buôn chuyện thế này cũng không phải phong cách của cậu. Cô Triệu, rốt cuộc cô có âm mưu gì, khai thật mau”.
“Âm mưu thì không có, chỉ là thu tập tài liệu thực tế thôi, cậu đừng quá nghiêm túc như thế!” Triệu Yến Minh cười đùa cợt nhả.
“Thu thập tài liệu thực tế?” Thẩm Xuân Hiểu nắm trọng điểm rất nhanh, liền bức cung: “Cậu cần tài liệu thực tế thì có liên quan gì đến tớ?”.
“Cũng không có chuyện gì, trước đây tớ đã ký hợp đồng với nhà xuất bản là sẽ viết một cuốn tiểu thuyết về những người phụ nữ phấn đấu vì hôn nhân như chúng ta sẽ làm cách nào để kết thúc cuộc sống độc thân. Ngay cả tên sách tớ cũng nghĩ ra rồi, chính là Nhật ký xem mặt của những cô gái phấn đấu vì hôn nhân, cậu đã thay tớ đi xem mặt nhiều lần như thế, kinh nghiệm thực tế phong phú, lại rất tích cực để kết thúc cuộc sống độc thân, rất có khả năng sẽ trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết của tớ đấy!”
“Tớ không có hứng!” Thẩm Xuân Hiểu hứ mũi, “Hay cậu tự lấy cậu làm nguyên mẫu đi!”. Nói xong, như nhớ ra gì đó cô quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm Triệu Yến Minh. “Cậu mau nói cho tớ biết, một năm nay cậu cố ý kéo tớ vào cuộc, chỉ vì cuốn sách đó phải không? Cậu lợi dụng tớ như thế sao?”
Triệu Yến Minh vội xua tay, thề thốt: “Tuyệt đối không phải, Triệu Yến Minh tớ nghĩa khí cao vời vợi, có thể xông pha vì bạn bè bất kể nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, sao có thể ti tiện, vô liêm sỉ đến mức lợi dụng cả người bạn thân nhất của mình chứ?”.
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi!”, cô tươi cười nịnh bợ, “Hơn nữa, một cuốn sách chỉ mấy đồng tiền, còn tình bạn của chúng ta có giá trị thế nào? Căn bản không thể ước lượng được, vì tình bạn của chúng ta là vô giá! Nghìn vàng khó mua! Tớ sao có thể kinh doanh lỗ vốn thế được. Tớ chỉ đột nhiên nghĩ ra và cảm thấy quá trình xem mặt của chúng ta chính là một cuốn tiểu thuyết, nên muốn dùng văn chương để ghi chép lại, khi già rồi, chúng ta vẫn có thể nhớ về nó!”.
“Tớ tin cậu mới lạ đấy!”
Triệu Yến Minh cuống cuồng, nhìn Thẩm Xuân Hiểu bằng ánh mắt vừa đáng thương vừa ấm ức, oán hận nói: “Xuân Hiểu, trong lòng cậu, tớ là người thế nào?”.
Bị bộ dạng của Yến Minh làm cho phì cười, Thẩm Xuân Hiểu liếc mắt, cười nói: “Chắc cậu cũng không dám làm thế!”.
Triệu Yến Minh thở phảo, vỗ ngực nén sợ, thầm nghĩ may mà mình phản ứng nhanh, dùng tình cảm để làm động lòng, dùng lý lẽ để thuyết phục, như thế mới có thể qua mắt được, nếu không, Thẩm Xuân Hiểu mà biết được sự thật, chắc sẽ tuyệt giao với mình mất.
Hoạt động do Trương Hướng Dương tổ chức, thấy mọi người đã đến khá đông đủ, anh đứng giữa khán đài, tươi cười nói: “Các cô gái và các chàng trai, chúc buổi tối vui vẻ! Mọi người cùng tụ tập ở đây và hoàn toàn dẹp chuyện công việc sang một bên để hưởng thụ kỳ nghỉ mười ngày này. Ở đây có tổng cộng hơn mười điểm tham quan lớn nhỏ, nếu muốn đi du lịch, tôi đảm bảo mọi người sẽ cảm thấy vô cùng hài lòng. Nhưng hôm nay, tôi không phải đứng đây để giới thiệu với mọi người về những điểm tham quan ấy, tôi đề nghị, mọi người hãy tự giới thiệu về mình. Chúng ta phải làm quen với nhau trước thì sau này mới có thể phát triển mối quan hệ bạn bè hoặc tiến xa hơn, mọi người thấy thế nào?”.
Trương Hướng Dương được trời phú cho khí chất hoạt bát, dù chỉ vài câu nói bình thường, nhưng qua chất giọng truyền cảm của anh, nó bỗng trở nên vô cùng hài hước.
Trương Hướng Dương đề nghị, chỉ giới thiệu về bản thân thì không thú vị, nên sẽ có các nhân viên đưa cho mỗi người một bông hồng, khi giới thiệu xong sẽ tặng bông hồng kia cho người khác giới tại đây. Đến lúc đó, người nhận được nhiều hoa hồng nhất sẽ bầu chọn làm đôi nam nữ được yêu thích nhất.
Đây quả là một đề nghị hay, khiến không khí hội trường càng trở nên sôi nổi.
Những chàng trai tự giới thiệu trước, có người giới thiệu đơn giản, chỉ nói về họ tên và chức vụ công việc là xong; có người lại giới thiệu rất tường tận, thiếu chút nữa thì mang cả lý lịch tông ti họ hàng ra để chứng minh bản thân.
Chương Phương Hựu giới thiệu xong liền đi đến trước mặt Thẩm Xuân Hiểu, hơi khom lưng, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình và tặng hoa hồng cho cô.
Thẩm Xuân Hiểu đã có hai bông hồng trong tay, cô điềm đạm mỉm cười, nói: “Cảm ơn!”.
Đợi Chương Phương Hựu trở về chỗ của mình, Triệu Yến Minh đến gần ngửi đóa hồng trong tay Xuân Hiểu, cười nói: “Xuân Hiểu, tớ đã nói với cậu rồi mà, phía trước là một tương lai tươi sáng, cậu xem, chỉ cần cậu đồng ý, biết bao chàng trai kéo đến? Nhưng cậu cứ làm mất đi cơ hội của bản thân nên đã bỏ qua không ít cơ hội chọn lựa”.
“Cậu không dùng phép tu từ nữa mà chuyển sang cường điệu hóa rồi à?” Thẩm Xuân Hiểu không cho đó là thật nên giễu cợt. Câu nói này, cô đã nghe nhiều rồi, nó không thể kích thích màng nhĩ của cô được nữa.
“Xuân Hiểu, nói thật là lần này, những người được Trương Hướng Dương chọn lựa đến đây đều có điều kiện tốt, nếu nhìn thấy người vừa mắt, cậu nên lập tức hành động. Ví dụ như anh chàng Chương Phương Hựu vừa rồi, mọi người đều có thể nhìn thấy rất rõ anh ấy có ý với cậu, và hình như cậu cũng có cảm tình với người ta. Lần này câu đừng chùn bước, nếu không tớ chẳng bằng lòng đâu!”
“Được rồi, tớ biết rồi!” Thẩm Xuân Hiểu cười rồi trừng mắt nhìn bạn, “Cậu còn phiền phức hơn cả mẹ tớ đấy!”.
Không cần Triệu Yến Minh nói, cô cũng đã nghĩ thông rồi, cô định bụng sẽ nói chuyện yêu đương. Tuy hai tháng nữa, cô tròn hai mươi chín tuổi, nhưng chẳng phải trong mười con số, không chỉ có mỗi con số hai thôi sao? Cô hoàn toàn có thể hi vọng vào một tình yêu mãnh liệt, nếu bây giờ cô vẫn được coi là đang ở tuổi thanh xuân thì không thể để nhưng năm tháng ấy trôi đi uổng phí!
Tổng cộng có hai mươi mốt người, thời gian giới thiệu là một tiếng. Dùng lời của Triệu Yến Minh để nói, những nam nữ quá thừa hormone sẽ nhìn mọi thứ đều như nhau và cảm thấy sự ân cần hay ghen tuông cũng giống nhau mà thôi.
Thẩm Xuân Hiểu lơ đãng, cô cũng có chút cảm tình với Chương Phương Hựu, nên không nhìn để đánh giá tất cả mọi người trong hội trường. Có thể cô ngồi ở đó khá yên tĩnh và thoải mái, giống như đang ở nhà, chín người thì có tới năm người tặng hoa cho cô.
Cô trở thành người phụ nữ được yêu thích nhất, Chương Phương Hựu tuy không phải là người đàn ông được mến mộ nhất nhưng anh rất vui, bởi Thẩm Xuân Hiểu khi lên giới thiệu xong về bản thân đã tặng bông hồng trong tay cho anh.
Thẩm Xuân Hiểu nghĩ, hoa hồng dù sao cũng phải tặng đi, tặng ai cũng như nhau cả thôi. Những người khác cô không quen, chỉ quen mình Chương Phương Hựu, nếu không tặng cho anh thì tặng ai đây? Nhưng Chương Phương Hựu lại không nghĩ thế, anh cho rằng hoa hồng là sự biểu thị ngầm, đặc biệt, khi anh tặng bông hồng của mình cho cô, cô tặng lại cho anh, nó giống như tín vật đính hôn mà nam nữ thời cổ trao đổi cho nhau vậy.
Ngay tính vật cũng trao tặng rồi, mối quan hệ của hai người sau này chắc chắn sẽ không có trở ngại gì. Bởi thế anh vui mừng đến mức hai mắt như phát sáng, luôn hướng về Thẩm Xuân Hiểu với trái tim đầy nhiệt huyết. Triệu Yến Minh vô tình nhìn thấy, chán ngán giễu cợt: “Xuân Hiểu, sao tớ cảm thấy cậu giống như mật hoa ấy, hai người nhìn nhau tình tứ như thế là cố ý chế nhạo tớ đúng không?”.
Thẩm Xuân Hiểu vẫn chưa phát hiện ra, nghe Triệu Yến Minh nói vậy mới nhìn sang, vừa hay bắt gặp ánh mắt thâm tình của Chương Phương Hựu, cô hơi cúi đầu và nhếch môi cười cười.
Thẩm Xuân Hiểu đưa bông hồng lên mũi khẽ ngửi rồi ngẩng đầu nhìn Yến Minh, nghiêm túc nói: “Tớ quyết định rồi, sẽ nghe lời cậu, tớ muốn có một mối tình thật đẹp”. Cùng với lời nói, ánh mắt cô long lanh sự khao khát và ngọt ngào.
Triệu Yến Minh đang nghĩ phải nói thế nào để thuyết phục được Thẩm Xuân Hiểu, nghe vậy bèn thở phào, hít một hơi dài rồi xúc động nói: “Xuân Hiểu, cuối cùng tớ cũng có thể nhắm mắt mỉm cười nơi chín suối rồi!”.
Thẩm Xuân Hiểu vô cùng bất ngờ vì những lời nói không suy nghĩ của Triệu Yến Minh, nhưng cô cũng chẳng thể chìm đắm quá lâu trong sự ngọt ngào của mình, một cú điện thoại đã kéo cô thoát khỏi giấc mơ, về với hiện thực.
Cô lấy điện thoại ra xem, người gọi đến là Lư Hạo Tường, sắc mặt cô bỗng nhiên trầm xuống.
Triệu Yến Minh thấy có gì đó không ổn liền cúi gần xuống xem rồi cười nói: “Ồ, bạn trai cũ của An Châu, đúng lúc này lại gọi cho cậu, thật khéo chọn thời điểm đấy!”.
Thẩm Xuân Hiểu hứ một tiếng rồi tắt máy. Cô và anh chẳng có quan hệ gì. Ở công ty nói chuyện công việc do không còn cách nào khác, lúc tan ca, ngay cả bóng dáng của anh, cô cũng chẳng muốn nhìn, huống hồ bây giờ cô đang nghỉ phép!
Triệu Yến Minh cười nói: “Chẳng phải cũng là một anh chàng đẹp trai sao? Cậu phản ứng hơi thái quá rồi!”.
“Cậu đừng đứng đấy mà chọc vào nỗi đau của người khác nữa, đến khi cậu gặp con người này, cậu sẽ biết ngay thôi!” Thẩm Xuân Hiểu tức tối.
Lời còn chưa dứt, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là Lưu Hạo Tường. Thẩm Xuân Hiểu phát hỏa, bèn đứng lên định đi sang bên nghe điện. Triệu Yến Minh vội nói: “Xuân Hiểu, giờ cậu còn nghe điện thoại gì nữa, sắp tới giờ khiêu vũ rồi!”.
Trương Hướng Dương đã sai trợ lý bố trí dàn âm thanh, mọi người cùng bắt tay làm, đều là thanh niên nên không khí làm việc vô cùng vui vẻ. Tiếng nhạc đã vang lên nhưng vẫn đang phải chạy thử, lát nữa mới là tiết mục quan trọng của hoạt động tối nay.
Thẩm Xuân Hiểu quay lại nói: “Sẽ không lâu đâu!”.
Bước sang một bên nhận điện thoại, Thẩm Xuân Hiểu nói bằng ngữ khí cảnh cáo: “Lư Hạo Tường, việc nghỉ phép của giám đốc bộ phận Thị trường, tôi tin là anh biết rồi chứ? Mà cho dù tôi không nghỉ phép thì bây giờ cũng chẳng phải thời gian làm việc, anh có chút đạo đức đi, đừng chiếm dụng thời gian ngoài giờ làm việc của tôi như thế?”.
Lư Hạo Tường trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được thôi, lúc nào tới giờ làm việc, tôi sẽ gọi lại cho cô... Nếu