một thử thách to lớn. Sau khi đấu tranh tư tưởng, lý trí đã bị lòng thèm muốn đánh bại, Thẩm Xuân Hiểu cuối cùng không thể chịu nổi sự giày vò của dạ dày, cô lấy ra một cái bánh rồi cắn một miếng.
Vừa thơm vừa mềm, không ngọt cũng chẳng ngấy, vừa đưa vào miệng đã tan ngay, những miếng bánh trứng trước đây cô ăn sao lại không thơm ngon được như thế nhỉ? Cô giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm hình người, còn chưa thưởng thức hết mùi vị thì đã ăn hết sạch. Thế này không được rồi, ăn một chiếc lại càng tác động tới cơn đói, bụng dạ còn khó chịu hơn cả lúc chưa ăn.
Cô nhìn hộp bánh trứng, thầm nghĩ, ăm một cái cũng là ăn, ăn hai cái cũng là ăn, sao phải tự làm khổ mình như vậy chứ? Bởi thế, cô lại ăn thêm cái nữa.
Bánh trứng rất nhỏ, một chiếc chỉ đủ một miếng nên cô ăn liền năm cái thì cảm giác đói bụng mới giảm bớt. Ngẩng đầu lên, thấy Lư Hạo Tường đang nhếch miệng nhìn, nghĩ đến tướng ăn vừa rồi của mình, cô bất giác nóng bừng mặt rồi trừng mắt nhìn lại. “Cười gì mà cười?”
Lư Hạo Tường thở dài. “Giám đốc Thẩm, cô thật ích kỉ, cô ăn ngon lành như thế khiến tôi mỏi mắt chờ mong đến nỗi trở thành máy sản xuất nước bọt rồi đấy. Cô lại không thèm đoái hoài gì đến mà cho tôi ăn một cái sao?”
Thẩm Xuân Hiểu đưa chiếc túi lại. “Trả anh!”
Lư Hạo Tường không nhận. “Tôi đang lái xe, có hai sinh mệnh đang nằm trong tay tôi đấy, tôi không thể vì sự thèm muốn của dạ dày mà coi mạng người như cỏ rác được!”
Thẩm Xuân Hiểu thầm nghĩ, anh ta giả bộ cái gì chứ? Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, cái mạng nhỏ của mình chẳng phải cũng đang nằm trong tay anh ta sao, tuy bây giờ vắng xe nhưng chỉ nghĩ đến hai chữ “tai nạn” thôi là đã khiến người ta khiếp sợ. Bởi thế, cô thu lại lời nói, cười hi hi hai tiếng không rõ có hàm ý gì.
Lư Hạo Tường nói phóng đại: “Nhìn người ta ăn mà mình cũng thấy đói, đói thật đấy!”.
Câu này lẽ nào muốn nói cô phải đút cho anh ta ăn? Thẩm Xuân Hiểu bĩu môi, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, bảo cô đút cho ai cô cũng đồng ý, nhưng đút cho anh ta sao? Hứ, không có chuyện đó đâu.
Lư Hạo Tường nhìn nghiêng qua gương mặt cô rồi nhìn ra ngoài cửa, cũng không nói thêm gì nữa mà tiếp tục lái xe. Bây giờ lại đến lượt dạ dày của anh vang lên bài xướng ca.
Thẩm Xuân Hiểu nghe những âm thanh quen thuộc rồi thấy anh không có vẻ bỡn cợt, đúng là anh ta đang rất đói. Chỗ bánh trứng này, nói không chừng anh ta mua về để ăn đêm. Mình lại không khách khí ăn liền một lúc năm chiếc, ăn hết cả phần của người khác, Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy nên báo đáp một chút, không thể ăn không của người ta như thế được. Hơn nữa, cứ cho là bình thường anh ta độc mồm độc miệng, bụng dạ xấu xa thì bây giờ anh ta cũng đưa mình về nhà, nếu anh ta thật sự đói đến mức sắp hoa mắt chóng mặt, đạp chân ga lại đi phanh xe, phanh xe lại đạp chân ga thì chẳng phải mình cũng xui xẻo cùng sao? Thôi, đút thì đút, cứ coi như đút cho con chó, con mèo ăn vậy.
Cô mở hộp, cầm một chiếc bánh lên, bóc vỏ ngoài một cách vô cùng chậm rãi. Cô chừa lại cho mình một đường lui, nếu lại một lần nữa sự thèm muốn không thắng nổi lý trí thì cô sẽ đút tọt cái bánh trứng này vào miệng mình mất.
Nhưng cô sợ chết, đặc biệt là rất sợ đau, để tránh việc anh ta đói đến run tay run chân rồi lao vào lan can bên đường, sau một hồi do dự đắn đo, cô nghiêng người, duỗi cánh tay ra rồi đưa chiếc bánh thơm phức mình vừa bóc vỏ đến gần miệng Lư Hạo Tường, gượng gạo nói: “Ăn đi!”.
Lư Hạo Tường cười ha ha rồi cúi xuống gần tay cô và ăn chiếc bánh đó. Hơi thở của anh phả lên tay cô, có cảm giác nóng nóng, gai gai, tê tê. Cô giật mình co rúm, suýt chút nữa thì ném tờ giấy bọc bánh lên mặt anh.
Anh đã ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng về con đường phía trước, miệng nhai bánh, ăn xong liền thỏa mãn nói: “Thơm quá! Phiền cô làm lại lần nữa nhé!”.
Thẩm Xuân Hiểu chun mũi, lại còn làm lại lần nữa, anh thật sự coi tôi là nhân viên phục vụ sao? Nhưng cô rất rõ cái cảm giác sau khi ăn chiếc đầu tiên như thế nào, ai bảo cô có tấm lòng đại từ đại bi dạt dào nên trở thành tai hại chứ? Cô miễn cưỡng lấy ra một chiếc nữa, lần này cô bóc vỏ bánh nhanh hơn một chút nhưng động tác đã lộ rõ vẻ bực tức.
Nhìn vẻ bất mãn, chau mày cong môi của cô qua gương chiếu hậu, Lư Hạo Tường vô cùng thích thú, cười nói: “Chiếc bánh này hình như không hiểu ý người như bánh trước!”.
Thẩm Xuân Hiểu bóc vỏ bánh rồi đưa đến gần miệng Lư Hạo Tường, nói bằng âm mũi: “Thì anh cứ ăn đi, sao phải nói nhiều thế, hứ!”.
Đúng là muôn đời xui xẻo, từ lúc nào mà Thẩm Xuân Hiểu cô lại trở thành người hầu như thế chứ, chẳng phải là chỉ tiện xe đi nhờ về một đoạn đường thôi sao? Hơn nữa, sở dĩ cô về muộn như thế cũng tại anh ta là người đầu têu. Nhưng nói đi nói lại, đối với cụm từ “người đầu têu” này thì cô cũng là người đuối lý, suy cho cùng, thời gian mà Lư Hạo Tường hẹn họp là buổi chiều nhưng vì cô không thể thu xếp được nên mới phải đổi lại lịch thành buổi tối. Ai ngờ hai người phải thảo luận những ba tiếng đồng hồ về mười mấy bản vẽ. Mặc dù ba tiếng đồng hồ ấy đã gợi ra cho cô được nhiều hướng suy nghĩ mới, hơn nữa trong đầu cũng đã hình thành một kế hoạch kinh doanh khác, nhưng vẫn khiến bản thân rơi vào tình cảnh trớ trêu này.
Lư Hạo Tường lại cúi đầu, hướng về phía tay cô, cười rồi ăn chiếc bánh, anh ăn một cách ngon lành và cười rất vui vẻ. Thẩm Xuân Hiểu biết vì sao anh vui, bình thường hai người đấu khẩu bất phân thắng bại, bây giờ anh ta ỷ vào chiếc xe mà ép buộc mình phải cúi đầu chịu phục, bởi vậy anh ta mới vui mừng đến thế, đúng là đồ tiểu nhân đắc ý!
Lư Hạo Tường lại không hề nghĩ như vậy, anh chỉ cảm thấy điệu bộ này của Thẩm Xuân Hiểu thật buồn cười, miễn cưỡng chiều theo, ngay cả những người phụ nữ thời xưa cũng không có cái điệu nộ khí xung thiên như cô, ngày thường cô miệng lưỡi sắc sảo, thế mà bây giờ lại nhẫn nhục chịu đựng, còn nén nhịn tất cả những bực bội trong lòng để ăn no cái bụng, nếu nói ra thì chắc chẳng ai tin được.
Thực ra đối với hành vi tối nay của mình, anh cũng cảm thấy khó mà tin nổi, chẳng giống với tác phong thường ngày chút nào.
Lúc tan ca, Thẩm Xuân Hiểu chần chừ không chịu lên xe của anh, anh đã nghĩ, cô thích ngồi thì ngồi nên cứ thế phóng xe đi. Nhưng đi được một đoạn, bỗng anh lại thấy không yên tâm. Cái miệng lưỡi sắc sảo thường ngày ấy là một chuyện, nhưng bây giờ nếu thật sự để một cô gái đơn độc đứng đợi xe thì liệu có quá tàn nhẫn không? Nhất là đã giờ này rồi thì không dễ bắt được xe.
Nhưng nghĩ đến cái bộ mặt không hề cảm kích của Thẩm Xuân Hiểu, anh lại bực, làm người tốt thì chí ít cũng được người ta cảm ơn một tiếng, còn cái cô Thẩm Xuân Hiểu ấy à, anh đoán, cô ta sẽ chẳng bao giờ học được hai từ “cảm ơn” này.
Anh lái xe vu vơ một lúc, lại nghĩ, hôm nay mặc dù vì cô nên mới phải đổi thời gian họp, nhưng suy cho cùng thì cũng vì thảo luận về bản thiết kế của anh nên mới phải họp muộn đến thế, những ý kiến mà cô nêu ra cũng rất xác đáng, sự nghiêm túc và trách nhiệm trong công việc của cô thật khiến anh tán thưởng, đặc biệt là bộ dạng làm việc đến quên ăn, bụng đói đến mức cứ sôi lên ùng ục thế mà vẫn muốn làm cho xong việc. Bóng dáng gầy gò của cô dưới ánh đèn trông thật yếu đuối, anh thừa nhận lúc đó mình đã mềm lòng nên mượn cớ đói bụng để kết thúc cuộc họp.
Buổi chiều Thẩm Xuân Hiểu bận rộn với bản điều tra, nghiên cứu thị trường, lúc anh đến phòng làm việc của cô, cô vẫn đang vùi đầu vào đống tài liệu, anh đứng ở cửa lâu đến thế mà cô cũng không phát hiện ra. Nghĩ đi nghĩ lại thì cô cũng chẳng thoải mái gì, mặc dù cái miệng đó hơi ương ngạnh.
Nhưng anh là đàn ông, không thể lúc nào cũng so đo tính toán với phụ nữ được. Muộn như thế rồi, đưa cô về nhà là trách nhiệm mà anh không thể chối từ.
Lư Hạo Tường thuyết phục bản thân rồi lập tức vòng sang làn đường khác để quay đầu xe. Đi ngang qua một tiệm bánh tây, nhớ đến dáng vẻ đói cồn cào của cô, anh bất giác mỉm cười rồi dừng xe mua một hộp bánh trứng mới ra lò sau đó chạy một mạch về công ty.
Quả nhiên cô chưa về, vẫn nóng ruột nóng gan đứng đợi xe ở đó, đã giờ này rồi thì làm gì có xe chứ. Lúc lái xe đi qua, thấy điệu bộ nhe nanh múa vuốt rồi nhảy bổ ra của cô, anh gần như cười gục trên vô lăng, thật buồn cười, hóa ra cô cũng có lúc nóng lòng.
Cô rất mạnh mẽ, không bao giờ chịu khuất phục, anh biết thế. Người hiểu mình nhất không hẳn đã là bạn mình, người đó có khi lại là kẻ địch hoặc là đối thủ cạnh tranh của mình. Anh và cô không phải bạn bè, nhưng anh hiểu cô. Có điều, anh vẫn coi thường… sự lương thiện của cô.
Lúc cô đưa chiếc bánh trứng đến gần miệng mình, anh thừa nhận rằng bản thân thật sự bất ngờ, tuy lúc trước anh bỡn cợt cô, lại còn cố tình bóng gió, không ngờ cô lại đút đồ ăn cho anh thật.
Cho dù cô làm thế vì động cơ gì, cho dù trong lòng cô bực bội ra sao, nhưng cô cũng không muốn mình ăn no rồi lại nhìn người khác nhịn đói, kể cả đó là người mà cô căm ghét nhất.
Có lẽ ngay cả cô cũng chẳng phát hiện ra mặt này của mình, hơn nữa, lúc cô làm thế, nhất định đã không dùng lý do này để thuyết phục bản thân. Lư Hạo Tường rất hiếu kỳ, rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì? Nhưng anh không thể hỏi, nếu hỏi thì nhất định cô ấy sẽ lại làm bộ mặt thẹn quá hóa giận với anh cho xem.
Lư Hạo Tường trộm cười, nhìn bộ dáng khó chịu của cô khi đút bánh cho mình. Anh nghĩ, hôm nay thật sự là một buổi tối lạ lùng, nếu không thì sao lại xảy ra chuyện buồn cười đến thế chứ?