. Vậy là Triệu Yến Minh trở thành hoa có chủ, đến lúc ấy mẹ cậu chỉ chuyên tâm thắp hương tạ lễ thôi và sẽ không còn thúc ép cậu nữa, như thế chẳng phải rất tốt sao?”.
“Có dễ dàng như vậy không?”
Thẩm Xuân Hiểu chế giễu: “Cậu cứ tận đạo hiếu, ngoan ngoãn một lần đi, có ảnh của cậu ở đó thì lần này cậu không thể bắt tớ đi chết thay cậu được”.
“Cái gì mà chết thay chứ? Cậu đừng nói khó nghe như thế, nếu thật sự muốn chết, tớ lại cần gọi cậu đến bảo cậu thay tớ à?” Triệu Yến Minh lời lẽ đanh thép, hào hùng, bỗng chốc lại cười hi hi, có vẻ như khó khăn lắm mới mở lời được: “Hay là, chúng ta cùng đi nhé!”.
“Cậu được lắm, người ta thông báo cho cậu tham gia, cậu còn kéo theo tớ đến làm bia đỡ đạn?” Thẩm Xuân Hiểu không cho phép mình nói năng úp úp mở mở.
“Không thể nói như thế chứ?” Triệu Yến Minh hào hứng động viên. “Chẳng phải cậu cũng bị liệt vào hàng cao tuổi sao? Nói không chừng hoạt động lần này thật sự có thể gặp được Bach Mã hoàng tử và chuyện đại sự cả đời cậu cũng được giải quyết ổn thỏa ấy chứ!”
“Người cưỡi bạch mã chưa chắc đã là hoàng tử, Đường Tăng cũng cưỡi bạch mã đó thôi!” Thẩm Xuân Hiểu cười nhạo: “Tớ không đi.”
“Tớ mời cậu đi ăn, cậu cũng không đi sao?”
“Không đi!”
“Chiếc áo khoác hiệu Armani tớ mới mặc một lần, chẳng phải cậu nói rất thích sao? Tớ tặng cậu đấy! Thế có đi không?”
“Không!”
“Nếu không thì tớ tặng cậu chiếc túi hiệu LV kiểu mới nhất nhé, cái màu vàng nhạt mà cậu ưng ý ấy! Có đi không?”
“Được!” Thẩm Xuân Hiểu cười ha ha, nói: “Vừa nhìn kiểu dáng cái túi đó trên mạng là tớ đã muốn có rồi. Nếu cậu chịu bỏ vốn mà nhắm cho tớ cái túi ấy thì tớ cũng phải liều mạng giúp đỡ người quân tử chứ!”.
Triệu Yến Minh nghiếng răng nghiến lợi nói: “Thấy lợi quên nghĩa, Thẩm Xuân Hiểu, bạn tốt như cậu cũng có giá cao nhỉ, cậu chẳng tốt bụng gì cả!”.
Thẩm Xuân Hiểu cười tảng lờ: “Nói rõ ra là tớ xử sự công bằng, hợp lý, chẳng lừa già dối trẻ, không bao giờ nương tay với những kẻ ép giá, tuyệt đối không nương tay!”. Nghĩ một lát cô lại nói: “Cậu đi tham gia hoạt động xem mặt, thế anh chàng Đỗ Vệ Kỳ đâu?”.
Thẩm Xuân Hiểu cố không đảo mắt, nhẫn nại nói: “Anh chàng lần trước tớ giúp cậu đi xem mặt, sau đó lại gặp ở Pub đó, chẳng phải cậu đang theo đuổi anh ta sao?”.
Triệu Yến Minh bừng tỉnh, cười khanh khách: “Tớ việc gì phải theo đuổi anh ta. Ngựa tốt không nhai cỏ úa, hơn nữa anh ta cũng chẳng phải cỏ của tớ. Bây giờ còn có cả một rừng cây, tớ không tin là không tìm được ai theo đuổi mình!”.
“Hóa ra lúc đó cậu chỉ dám nói mà chẳng dám làm”, Thẩm Xuân Hiểu thật sự cảm thấy buồn cười.
Triệu Yến Minh cười nói: “Cậu hài quá đấy. Nếu dễ động lòng như vậy, liệu tớ có độc thân đến giờ không?”.
“Tớ chẳng thèm quan tâm đến cậu nữa! Nói đi, rừng cây đó khi nào mở đây? Tớ cần chuẩn bị những gì?” Thẩm Xuân Hiểu bắt đầu hỏi vấn đề chính.
“Tối cùng đi ăn, tớ sẽ từ từ kể cho cậu nghe!” Lại lần nữa kéo được Thẩm Xuân Hiểu xuống hố cùng mình, tuy phải trả giá cao nhưng Triệu Yến Minh vẫn có một niềm hưng phấn được xem kịch hay.
Thẩm Xuân Hiểu lắc đầu cười nói: “Tối đó gặp nhau, tớ còn có việc nữa, lại nói chuyện với cậu cả buổi như thế, cậu muốn dồn chết tớ chắc!”.
“Được, hẹn gặp lại! Bye bye!”
Nhà môi giới tổ chức hoạt động xem mặt này được gọi là Hiệp hội Thước kiều[3]. Mỗi một giai đoạn họ lại có những hoạt động với quy mô lớn, những chàng trai cô gái đăng kí thông tin để xem mặt nếu thấy hài lòng thì có thể trao đổi danh thiếp để dắt tay nhau cùng “tu thành chính quả”. Nghe nói, mỗi lần tổ chức như thế, đã có mấy đôi nên duyên vợ chồng.
[3]. Thước kiều: Cầu hỷ thước. Chiếc cầu hỷ thước bắc qua sông Ngân Hà trong truyền thuyết Ngưu Lang, Chức nữ, ví với việc vợ chồng, tình nhân gặp lại nhau sau bao năm xa cách.
Hiện tại, các chàng trai cô gái nơi thành thị đều rất bận, ngay cả thời gian để nói chuyện yêu đương cũng không có. Việc mà Hiệp hội Thước Kiều làm cũng rất đơn giản, đó chính là tổ chức cho mọi người một buổi gặp mặt tập thể.
Nhưng một lần hiệu triệu đơn giản như thế lại giúp cho không gian chọn lựa của mọi người được mở rộng, mọi người được cùng xem mặt, đây thật sự là một mạng lưới lớn.
Chủ tịch Mao đã từng nói, tình yêu không lấy việc kết hôn làm mục đích đều là hành vi không nghiêm túc, may mà những người tham gia xem mặt đa số đều có mong muốn kết hôn, vì thế, các hoạt động mà Hiệp hội Thước kiều tổ chức ngày càng lớn, người tham gia ngày càng đông.
Mọi người cùng lúc lựa chọn và được người khác lựa chọn, tất cả quá trình xem mặt đều diễn ra công bằng.
Khi Triệu Yến Minh và Thẩm Xuân Hiểu đến đã không còn sớm nữa, điều đó đều vì Triệu Yến Minh là người muốn làm nhưng lại không có gan hành động, bình thường cô khá chua ngoa, song nghĩ đến lần này đứng trước con mắt của bao người, phải gặp gỡ cả những người quen, một đời lẫy lừng của cô chẳng phải đã xuôi theo dòng nước rồi sao? Nhiều khi, muốn và làm là hai việc hoàn toàn khác nhau, nếu không chống nổi sự công kích như pháo cao xạ thì bắt buộc phải đến; nếu đến thật rồi thì lại bằng mặt mà chẳng bằng lòng, không tránh khỏi sự lèo nhèo và suy tính thiệt hơn. Triệu Yến Minh trong lòng bất an, nhẹ giọng hỏi: “Xuân Hiểu, cậu nói xem, nếu người quen nhìn thấy tớ đến tham gia hoạt động xem mặt thì cái mặt đáng yêu, xinh tươi của tớ biết trốn đi đâu chứ?”.
“Nếu sợ gặp người quen thì chúng ta đừng đi nữa.” Thẩm Xuân Hiểu vừa nhìn vừa trộm cười, cô chỉ là một vị khách đi cùng nên có tâm trạng thoải mái, hơn nữa, khoản thù lao cũng hậu hĩnh. Triệu Yến Minh nếu không đi, cô cũng lập tức vui vẻ gật đầu.
“Phải làm thế nào đây? Đã đến cổng rồi mà không vào chẳng phải sẽ giống như vào bảo sơn rồi trở về tay không sao? Tuy chẳng biết rốt cuộc bảo sơn ấy có phải là ngọn đồi trọc hay không, nhưng đã đến rồi thì thế nào cũng phải mở mang kiến thức chứ?” Triệu Yến Minh do dự nói.
“Thế thì đừng có suy trước tính sau nữa, cậu cứ sợ hãi rụt rè như vậy, người ta lại tưởng cậu đang suy nghĩ mờ ám gì đấy!”.
“Tớ có suy nghĩ mờ ám sao?” Triệu Yền Minh ngồi thẳng lưng, trừng mắt nhìn Thẩm Xuân Hiểu, dáng vẻ rõ ràng đang muốn chứng tỏ mình không những có suy nghĩ gì mờ ám mà còn vô cùng quang minh chính đại. Thấy Thẩm Xuân Hiểu vẫn có vẻ mặt bình thản, cô lại hiếu kỳ: “Xuân Hiểu, có phải cậu sợ gặp người quen không?”.
“Gặp thì gặp chứ sao!” Thẩm Xuân Hiểu không để tâm, nói: “Dù gì tớ đến để góp vui thôi mà!”.
“Nhìn thấy cảnh cảm động cũng không ra tay à?” Triệu Yến Minh cười bỡn cợt.
“Khi nào thấy hẵng hay!” Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.
Tổng giám đốc của HIệp hội Thước kiều là anh chàng có tên Trương Hướng Dương, khoảng ba mươi tuổi, mũi cao, nụ cười vô cùng thân thiết, mang khuôn mặt của một thương gia.
Triệu Yến Minh nhìn thấy anh từ xa, khẽ nói: “Xã hội thay đổi rất lớn, mai mối luôn là công việc của nữ giới, thế mà bây giờ ngay cả nam giới cũng bước chân vào, mà còn làm rất tốt nữa!”.
Thẩm Xuân Hiểu cười khì khì: “Đừng nói chắc chắn như thế, ông tơ là nam hay nữ đây? Hơn nữa, lão ngưu trong Ngưu Lang Chức Nữ hình như cũng là giống đực! Còn xuất hiện sớm hơn cả bà mối nữa đấy!”.
Triệu Yến Minh không nhịn được bật cười thành tiếng, nói: “Không sai, rất có tài biện luận, thấy cậu bình thường như vậy, tớ có thể yên tâm bước vào rồi!”.
“Đi vào thôi, cậu mới là người không bình thường ấy!”.
Nơi mai mối có tên gọi rất hoành tráng, nhưng quy mô lại không quá lớn, nhân viên làm việc cũng không nhiều, bởi thế Trương Hướng Dương vừa là tổng giám đốc vừa là người đón khách, còn là người chủ trì, một lúc kiêm nhiều việc như vậy nên anh bận đến tối mắt tối mũi. Thấy Thẩm Xuân Hiểu và Triệu Yến Minh đến, anh lập tức tươi cười đón tiếp: “Cô Triệu, hoan nghênh cô đến, tôi đang lo cô có việc bận không đến nên định gọi điện cho cô, may mà cô đã đến!”.
Ngữ khí rất chuyên nghiệp, Thẩm Xuân Hiểu nhìn có vẻ rất vui, Triệu Yến Minh lại chẳng thèm để ý: “Anh biết số điện thoại của tôi?”.
“Biết, tại sao lại không biết chứ!” Trương Hướng Dương cười tít mắt, nói, “Hôm cô đến gửi lại thông tin ở chỗ chúng tôi, tôi đã biết rồi. Người có điều kiện như cô Triệu cũng không nhiều, vì thế tôi đã rất để tâm ghi nhớ!”.
Triệu Yến Minh nghe mà chán ngán, cảm giác trong lòng như có một nỗi hờn dỗi mà không biết trút bỏ đi đâu, Thẩm Xuân Hiểu ở bên nở nụ cười giễu cợt.
Trương Hướng Dương lại vô cùng chu đáo, nhận ra Thẩm Xuân Hiểu không phải là khách mà công ty phát thiệp mời, liền cười ha ha, nói: “Bạn của cô Triệu phải không, tôi là Trương Hướng Dương, rất hoan nghênh cô đến và mong được chỉ giáo!”.
Hai người bắt tay làm quen, Triệu Yến Minh cười nói: “Tổng giám đốc Trương, điều kiện của cô ấy còn tốt hơn tôi đấy, tôi đưa cô ấy đến cùng nhưng xem ra anh rất nhiệt tình. Nói không chừng lại còn thu thêm vé vào cổng nữa ấy chứ?”.
Trương Hướng Dương vội vàng cười nói: “Cô Triệu, cô đừng nói tôi thế, tôi là thương nhân khá thành đạt nhưng cũng không phải chỉ biết nhìn đến lợi nhuận thôi đâu. Cô Thẩm đến đây là chúng tôi vinh dự lắm rồi, sao phải nói tới chuyện vé vào cổng chứ? Hơn nữa, nơi này của chúng tôi chẳng phải công viên, chỉ là nơi giúp đỡ bạn bè thôi. Tôi hi vọng những người có tình trong thiên hạ đều quen biết nhau, nếu các cô đến đây và tìm được cho mình những người bạn thì đó mới là niềm vui lớn nhất của tôi”.
Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy anh chàng Trương Hướng Dương này rất biết cách ăn nói, rõ ràng là một cuộc môi giới có tính chất thương mại mà qua lời nói của anh, nó lại lập tức được khoác lên mình một diện mạo mới.
Triệu Yến Minh đương nhiên không coi những lời nói của Trương Hướng Dương là thật, nhưng cũng chẳng muốn đôi co làm gì, chỉ cười cho qua chuyện.
Lúc đó lại có người đến, Trương Hướng Dương liền nói: “Hai cô cứ vào trong ngồi, mọi người uống chút gì rồi nói chuyện và làm quen trước nhé!”. Nói rồi anh gọi người đưa hai cô vào, còn mình lại tiếp tục bận bịu với việc tiếp đón.
Triệu Yến Minh nháy Thẩm Xuân Hiểu một cái, nói: “Đi vào thôi!”.
Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười: “Hôm nay tớ liều mạng đến đây cùng cậu chỉ vì đã trót nhận lời rồi, sao cậu có thể tỏ thái độ dửng dưng thế nhỉ, đừng tưởng kéo được tớ đến đây là tớ chỉ có mỗi nhiệm vụ xem cảnh huyên náo thôi nhé”.
“Cậu bớt lảm nhảm đi, nói không chừng lát nữa cậu lại gặp được Bạch Mã hoàng tử rồi thẳng tiến động phòng hoa chúc ấy!” Triệu Yến Minh phì cười. “Không thể nói trước được mọi chuyện, ai biết vận đào hoa của cậu đến khi nào chứ?”