Đơn độc một mình nơi góc tối, làm bạn cùng nỗi cô đơn, thử mượn hơi men để say đắm và nghĩ rằng mình thật cởi mở. Cuộc sống rối bời và vô vị luôn mang đến cho con người những nghi hoặc. Tình yêu mãi khiến ta khó phân biệt đúng sai. Lẽ nào tình yêu đối với tôi chỉ là một truyền thuyết? Rốt cuộc, tôi phải làm thế nào đây?
Tình yêu chỉ là truyền thuyết – Vũ Thiên
Trong quán ăn theo phong cách châu Âu sang trọng, hai người ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn nằm tách biệt phía sau khung cảnh nhiệt đới. Chàng trai mặc âu phục, đi giày da không hề động đến một món nào trước mặt. Cô gái ăn mặc thời thượng, thần thái tự nhiên đang gắng sức chiến đấu với miếng thịt cừu. Miếng thịt cừu được cắt ngay ngắn từng miếng nhỏ rồi được cô gái đưa vào miệng một cách nhẹ nhàng và nho nhã.
Một nam một nữ, một người ngồi ăn, còn một người im lặng, vô cùng ý vị.
Hai người không giống vẻ đã quen biết, có điều ngồi ăn cùng bàn thì cũng chẳng hẳn xa lạ.
Không gian lãng mạn, tao nhã nhưng không khí lại rất đỗi lạ kỳ.
Thẩm Xuân Hiểu ăn xong miếng thịt cừu cuối cùng liền lấy khăn lau miệng. Cuối cùng, cũng có thời gian để ý tới anh chàng trước mặt, bây giờ cô mới nhận ra anh không ăn gì. Lúng túng suy nghĩ một hồi, cô nói với giọng điệu rất có khí khái của người chủ: “À, anh… anh là Đỗ Vệ Kỳ phải không? Anh cũng ăn đi, món ăn ở nhà hàng này rất tuyệt đấy, nếu không ăn thì anh phải chịu tổn thất lớn rồi!”.
Đỗ Vệ Kỳ mỉm cười gượng gạo. Anh muốn tìm cơ hội để nói chuyện với cô gái đang ngồi trước mặt nên luôn nhìn cô, muốn tranh thủ những giây phút cô ngừng ăn để bắt chuyện vài câu, nhưng cái miệng của cô luôn hoạt động hết công suất giống như máy nghiền thực vật vậy, mặc dù thế, anh vẫn phải thừa nhận rằng, đây là chiếc máy rất lịch sự.
Thấy cô cuối cùng cũng quan tâm đến sự đói no của mình, Đỗ Vệ Kỳ dành nói: “À… Tôi không đói”. Đối với anh mà nói, ăn uống là chuyện nhỏ, xem mặt mới là chuyện lớn!
“Ừm, thế chúng ta có thể đi chưa?”, máy nghiền thức ăn nhẹ nhàng nói, “Tôi không muốn lợi dụng anh, cũng chẳng muốn bị người khác lợi dụng, dẫu sao chúng ta cũng chưa thể coi là quen biết nên tiền ăn chia đôi nhé!”.
“Không, tôi mời mà!” Tuy chưa trò chuyện gì song Đỗ Vệ Kỳ cảm thấy cô gái này rất có cá tính, không tỏ vẻ kênh kiệu nên cũng có vài phần cảm mến, hơn nữa, anh cũng chẳng phải kiểu người tính toán từng xu.
“Không, không! Chia đôi đi!”, nụ cười của Thẩm Xuân Hiểu ẩn chứa sự kiên quyết. Cô vẫy tay gọi phục vụ đến thanh toán.
Thật giống với tác phong thẳng thắn, dứt khoát được rèn luyện trong quân đội, không để Đỗ Vệ Kỳ có cơ hội từ chối, Thẩm Xuân Hiểu đã nhanh chân trả trước phần của mình. Điều này cũng thể hiện rõ mức độ thành thục của cô. Phải đi xem mặt bao nhiêu lần mới có kinh nghiệm như vậy chứ?
Hết sức bị động, Đỗ Vệ Kỳ chỉ đành gượng cười trả nốt phần của mình.
Hai người bước ra khỏi nhà hàng, Đỗ Vệ Kỳ đắn đo muốn mời cô đi đâu đó, lúc ăn cơm đã chẳng nói được chuyện gì, thậm chí ngay cả những thông tin cơ bản của cô, anh cũng không biết, tìm hiểu nhau một chút cũng là điều cần thiết.
Thẩm Xuân Hiểu lại không muốn tìm hiểu thêm gì, khẽ nghiêng đầu, mỉm cười: “Anh Đỗ, thật ngại quá, tôi còn có việc, hôm nay đến đây thôi nhé!”. Đây quả là ngữ khí khẳng định chứ không phải là trưng cầu ý kiến! Nói rồi cô tiếp tục phát huy tốc độ nhanh như chớp của mình, vẫy taxi sau đó quay lại cười nói: “Bye bye!”.
Rất khách sáo, rất lịch sự, nhưng ngay cả những trình tự cơ bản của một buổi xem mặt, cô cũng không thực hiện đầy đủ! Người con gái này có thực sự đến để xem mặt không? Hay chỉ tìm người cùng ăn một bữa cơm? Có điều, anh chắc chắn rằng, cô không có ý sẽ phát triển mối quan hệ với mình, qua việc chỉ chú ý đến đồ ăn mà chẳng quan tâm gì tới người đối diện cũng có thể dễ dàng biết điều đó.
Đỗ Vệ Kỳ đã đoán đúng, Thẩm Xuân Hiểu thực sự không phải đến để xem mặt, nhưng vì không chịu nổi sự quấy nhiễu của Triệu Yến Minh, đồng thời coi bữa cơm thịnh soạn là món quà cho mình nên mới đồng ý thế thân nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
May mà lần hẹn này cô không phải cắm dao bên sườn mà lên rừng sâu xuống biển lửa. Thẩm Xuân Hiểu ngồi trên taxi, lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Yến Minh, nói giọng như nhân viên đội đặc nhiệm: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, phá vòng vây thành công!”.
Tiếng cười của Triệu Yến Minh lanh lảnh như tiếng chuông gió, nói thoải mái: “Tốt lắm, có thể báo cáo kết quả với bố mẹ rồi!”.
Thẩm Xuân Hiểu lắc đầu trợn mắt, cô và Triệu Yến Minh đều hai mươi tám tuổi và đều giả bộ như có nhiều anh chàng theo đuổi. Nhưng, Triệu Yếu Minh không qua nổi con mắt tinh tường của mẹ mình. Bà liên tục gọi điện thúc giục, đến mức cuối cùng phải tổ chức cuộc họp gia đình với quy mô lớn nhằm thúc ép con gái phải thường xuyên đi gặp mặt.
Triệu Yến Minh không thể chịu nổi nên đã rập khuôn máy móc, vừa bức ép vừa dụ dỗ Thẩm Xuân Hiểu cùng mình dối trên gạt dưới. Nói theo cách mỹ miều thì có phúc cùng hưởng. Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy ý nghĩa phía sau câu nói này lại như bạn tốt chính là thứ có thể đem bán được, bạn bè, không khéo còn là nỗi bi thương lớn nhất của đời người.
Song, chẳng phải cô cũng không bị mất mát gì sao? Hóa đơn ăn cơm, uống cà phê, đều có người thanh toán, lại còn được ăn một bữa thịnh soạn nữa chứ.
Nhiệm vụ của cô chỉ là từ chối khéo, để những anh chàng đến xem mặt thấy khó hoặc chán nản mà rút lui, tuy nhiên vì thế, cô cũng không tiếc tự làm xấu hình tượng bản thân mình. Có điều kết quả rất khả quan, cho đến hiện tại thì tỉ lệ thành công luôn là 100%.
Về điểm này, cô thấy mình thật may mắn khi một mình sống ở thành phố. Nếu bố mẹ có liên tục gọi điện thúc ép thì ở đầu dây bên này, cô cũng dễ dàng nói dối các cụ cho qua chuyện.
Biết mình đã được giải thoát nên Triệu Yến Minh chuyển sang trêu đùa Thẩm Xuân Hiểu qua điện thoại: “Xuân Hiểu, nói thế nào thì cậu cũng giúp tớ đi xem mặt hơn hai mươi lần rồi, thế đã gặp được ý trung nhân chưa? Nếu có thì giải quyết việc hôn nhân đại sự của cậu trước. Tớ đây cũng coi như đã có công cống hiến cho sự hài hòa của xã hội, chẳng phải sao?”.
Thẩm Xuân Hiểu lời lẽ đanh thép: “Chuyện chồng con của bạn bè không thể lấy ra đùa giỡn được, dù có xem mặt bao nhiêu lần đi nữa thì đó cũng là của cậu, còn tớ, ngay cả liếc mắt cũng chẳng thèm nữa là”.
Triệu Yến Minh hét lên: “Thôi đi cô, thế thì tôi có bao nhiêu ông chồng hả?”.
Thẩm Xuân Hiểu cười ha ha, khiến cho bác tài cứ liên tục nhìn cô qua gương chiếu hậu. Cô cũng không bận tâm, nói tiếp: “Nếu cậu thật sự nghĩ cho tớ thì đừng biến tớ thành ma thế thân nữa, coi như cậu đã đại từ đại bi lắm rồi. Vừa nghĩ đến việc bị những lời bức ép và dụ dỗ của cậu mà phải đi lừa gạt các tâm hồn trong sáng kia, tớ lại cảm thấy mình như tội phạm ấy!”.
“Thôi đi cô ơi! Những đối tượng cô đi xem mặt trẻ nhất cũng đã hai mươi chín tuổi rồi, các anh chàng ở độ tuổi ấy mà cũng có tâm hồn trong sáng sao? Cậu đừng nói lời hoang đường nữa đi!”, Triệu Yến Minh nói với giọng coi khinh.
Thẩm Xuân Hiểu cũng không nhịn được cười, tuy cô có chứng bệnh sợ tình yêu và khóa chặt cánh cửa tình cảm của mình lại, nhưng đi xem mặt thì không như thế, đặc biệt là thay người khác đi xem mặt sẽ tuyệt đối không có kết quả và càng không có ảnh hưởng gì.
Hai người cười đùa một hồi rồi tắt điện thoại, Thẩm Xuân Hiểu cấp tốc về công ty, tiếp tục công việc còn đang dở dang do cú điện thoại cầu cứu của Triệu Yến Minh.
Công ty ở tầng chín, vào thang máy, cô vừa ấn nút lên bỗng có người ở cách đó không xa gọi vội: “Đợi chút!”.
Thẩm Xuân Hiểu nhanh chóng nhấn nút mở cửa theo bản năng. Người kia vừa chỉnh ca vát vừa chạy vào, vô cùng vội vàng, hơi thở có chút gấp gáp. Thẩm Xuân Hiểu vừa nhìn thấy anh, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, định đóng cửa cho anh đứng ở ngoài nhưng không ngờ động tác của anh quá nhanh, sải chân một bước dài đã ở trong thang máy rồi.
Thẩm Xuân Hiểu không muốn có những biểu hiện làm mất phong độ, cô lại ấn nút đóng cửa rồi chọn số tầng, song trong lòng đầy tức tối. Liếc mắt nhìn người mới vào, cô nói với giọng điệu có chút khinh thường: “Giám đốc Lư bị bọn cho vay nặng lãi đuổi sao? Xem mặt mũi anh méo xệch đi rồi kìa, quần áo cũng không ngay ngắn. Người khác không biết lại cho rằng công ty cũng giống như hình tượng của anh lúc này, thế thì chẳng phải chúng tôi đều bị liên lụy hay sao?”.
Thang máy đi lên, Lư Hạo Tường thở phào một tiếng, cười ha ha rồi làm bộ ngay ngắn, điềm nhiên nói: “Cảm ơn cô đã quan tâm! Giám đốc Thẩm, chẳng phải ba đống lửa của viên quan mới nhậm chức[1] đã đốt quá lâu rồi sao? Bức tường phòng cháy của bộ phận Thiết kế cũng bị cô xuyên thủng, có phải cô muốn tham gia chỉ đạo công việc của bộ phận chúng tôi không?”.
[1]. Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa, ý nói người mới nhậm chức thường hăng hái đưa ra những chủ trương lớn; quan chức mới thường làm những việc để chứng tỏ uy quyền của mình.
Thẩm Xuân Hiểu “hứ” một tiếng, lạnh lùng nói: “Tôi chẳng có hứng thú gì với công việc của bộ phận các anh cả”.
Hai người, một là giám đốc bộ phận Thị trường, một là giám đốc bộ phận Thiết kế. Theo lý mà nói, hai bộ phận này phải hợp tác ăn ý với nhau. Nhưng Thẩm Xuân Hiểu và Lư Hạo Tường không hợp nhau, từ nửa năm Thẩm Xuân Hiểu được thăng chức trở lại đây, cô và Lư Hạo Tường đã xảy ra xung đột không dưới một trăm lần.
Nửa năm trước, khi Thẩm Xuân Hiểu được thăng chức, tình cảm của hai người vẫn còn tốt đẹp, lúc đó Thẩm Xuân Hiểu vẫn là chủ nhiệm của bộ phận thị trường, cùng cạnh tranh chức vụ giám đốc với một chủ nhiệm khác. Trong thời điểm quan trọng ấy, một hạng mục lớn mà Thẩm Xuân Hiểu và Lư Hạo Tường cùng hợp tác lại xảy ra vấn đề. Do phát hiện sớm, Thẩm Xuân Hiểu đã kịp thời khắc phục nên không xảy ra rắc rối gì nghiêm trọng, thế là cô được nhậm chức giám đốc một cách thuận lợi.
Người có thể giở thủ đoạn khi ấy chính là Lư Hạo Tường, cứ tưởng cô và người cùng cạnh tranh chức giám đốc suýt chút nữa bị rơi vào âm mưu bỉ ổi của hắn, nếu không thông minh và không có vận may thì cái ghế giám đốc này không biết sẽ do ai ngồi vào nữa. Làm sao Thẩm Xuân Hiểu có thể không thấy căm ghét Lư Hạo Tường cơ chứ?
Lư Hạo Tường cũng căm ghét Thẩm Xuân Hiểu. Nửa năm trước, anh và An Châu chia tay, An Châu lại quyết định đi Canada khiến anh có muốn cũng chẳng thể cứu vớt được cuộc tình. Mọi người đều biết, An Châu và Thẩm Xuân Hiểu là bạn thân, nếu không phải do Thẩm Xuân Hiểu bụng dạ hẹp hòi, công tư bất phân, vì chút tranh chấp nhỏ nhặt trong công việc mà ôm hận trong lòng rồi đi nói xấu Lư Hạo Tường với An Châu thì sao An Châu lại bỏ anh đi chứ?
Tuy sự việc đã qua hơn nửa năm rồi, nhưng mâu thuẫn giữa hai người không những không thuyên giảm mà còn ngày càng trầm trọng hơn.
Sự bất đồng quan điểm trong công việc và muôn vàn rắc rối khiến quan hệ của hai người thêm căng thẳng. Thẩm Xuân Hiểu ứng đối lanh lợi, Lư Hạo Tường cũng lý luận sắc bén. Chỉ cần hai người gặp nhau thì nhất định sẽ như có mây mù bao phủ. Nhưng thực lực của hai người ngang nhau nên lần nào cũng bất phân cao thấp.