Vận đào hoa của tôi cũng sớm nở tối tàn như đóa phù dung, ngày hôm sau tôi quay lại nếp sống bình thường, vẫn là Vưu Dung mà mọi người ngưỡng mộ nhưng không dám đến gần của Đại học Nam Khai. Sức khỏe của mẹ Võ càng ngày càng kém, thời gian nằm ở trên giường càng lúc càng nhiều. Bác sĩ Võ nghỉ làm ở bệnh viện, ngày nào anh cũng ở nhà chăm sóc mẹ Võ. Tính tình Vũ Đạo cũng thất thường như thời tiết tháng tám, tôi không thể nào hiểu rõ tâm tư của anh nhưng luôn vì anh mà lúc vui lúc buồn. Rất nhanh sau đó, tôi lại phải đương đầu với kỳ thi. Vũ Đạo không giúp tôi ôn tập như cuộc thi lần trước, cũng may là sau đó tôi tìm được phương pháp học đúng cách nên thi cử cũng khá là thuận lợi. Đề thi môn Điện do Vũ Đạo dạy cực kỳ khó, nhất là yêu cầu phải làm được bài khai căn lũy thừa 10 mới có thể xem như đạt tiêu chuẩn qua môn này, vì vậy đám ‘thần nhân’ vốn được 99 điểm cũng lén lút than vãn.
Cuộc thi vừa qua khỏi, cơn ác mộng mới liền kéo đến ----- đó chính là huấn luyện quân sự. Tôi vẫn luôn cố gắng làm người khiêm tốn theo như lời mẹ nói, mới vài ngày ngắn ngủi, tôi đã phải "khiêm tốn" đến mức mấy người đội trường, tiểu đoàn trưởng không ai là không hiểu tôi. Dường như cuộc đời tôi luôn lặp lại những việc làm "khiêm tốn" trong ngày khai giảng, điều này làm tôi buồn phiền không dứt. Tôi bắt đầu bị rụng tóc, hình như là theo xu hướng chung, không biết là do di truyền hay là vì bị báo ứng chuyện của Phạm Thái.
Mùa hè năm nay nóng hơn mấy năm trước rất nhiều, tuy rằng tôi rất nhớ mẹ Võ và lo lắng cho sức khỏe của bà nhưng không có cách nào về được. Cuộc sống hàng ngày chỉ theo đúng một mô hình hóa, tôi mệt đến nỗi vừa nằm xuống là ngủ ngay, nghe tiếng chuông reo liền bật dậy. Cuộc sống vội vàng và căng thẳng làm tôi không còn thời gian để nghĩ đến Vũ Đạo, nhưng tôi vẫn luôn mong chờ anh có thể nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ, oai hùng của tôi này. Từ lúc tôi vào doanh trại tham gia tập huấn đến nay, anh không hề xuất hiện dù chỉ một lần, điều này làm tôi rất thất vọng. Lúc tập bắn 100m, tôi vừa ngắm mục tiêu vừa mắng, "Vũ Đạo xấu xa, dám không đến thăm em", đến khi xem thành tích, chính giữa bia ngắm lãnh đủ mười phát súng, chỉ có điều, mỗi người chúng tôi được phát có năm viên đạn thôi ! Haiz, đây chính là cảm giác bị trời phạt mà!
Khoá huấn luyện quân sự cũng gần kết thúc, khó khăn lớn nhất đối với chúng tôi chính là cuộc huấn luyện dã ngoại dài ba mươi km, mọi người chúng tôi cùng nhau gào thét "Thật sự không muốn đi, thật sự muốn ngồi xe" và "Chúng ta đều là những tay súng thiện xạ, mỗi một băng đạn hạ gục một người bạn", bị mệt mỏi hành hạ đến mức sắp chết mới được lết trở về. Sau cùng là cuộc thi lý thuyết, chúng tôi lấy ghế làm bàn, ngồi bệt trên sân tập làm bài thi. Đang làm đến câu hỏi quan trọng, đột nhiên một cơn gió nổi lên, cuốn theo một tờ giấy đến dính chặt vào mặt tôi, tôi kéo tờ giấy xuống nhìn thử, liền vội vàng buông tay, không biết đó là bản phôtô thu nhỏ của ai. Thật không may cho tôi, bị gã đội trưởng đáng ghét nhìn thấy, anh ta cười tủm tỉm nhặt tờ giấy lên, tôi vội vàng giải thích : "Cái này không phải của tôi !" Gã đội trưởng gật đầu, sau đó đem tờ giấy đặt trước mặt tôi, dịu dàng nói : "Nếu đã bay đến chỗ cô, vậy cô cũng tiện tay chép một ít đi." Tôi ngất ...
Tôi cố nhẫn nhịn, chịu đựng sự hành hạ của khóa huấn luyện quân sự. Ngày kết thúc khóa huấn luyện, lần đầu tiên Vũ Đạo đến khu ký túc xá đón tôi. Tôi vui mừng nhào vào trong lòng anh, oán trách : "Sao lâu nay không chịu đến thăm em ?" Vũ Đạo gượng cười, "Mẹ rất nhớ em." Nói dứt lời liền dẫn tôi đến bệnh viện, trên đường đi, anh không ngừng giục tài xế chạy nhanh hơn nữa.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy gương mặt gầy gò của mẹ Võ, tôi sững sờ không biết phải làm gì. Mẹ Võ cố gắng đưa tay vẫy, bảo tôi lại gần, tôi nằm sấp nơi đầu giường, mẹ Võ vẫn dịu dàng vuốt tóc tôi như lúc trước, gương mặt rạng rỡ, thều thào nói, "Tiểu Dung, huấn luyện quân sự có vui không con ?"
Trong thoáng chốc, nước mắt đã chảy dài trên má, tôi gật đầu, nức nở gọi : "Mẹ!"
Mẹ Võ dịu dàng lau nước mắt cho tôi, "Tiểu Dung, mẹ rất vui vì có con bên cạnh vào những ngày cuối cùng của cuộc đời !"
Bà quay sang bác sĩ Võ, bình tĩnh nói: "Con cho rằng mẹ già rồi nên không biết gì sao ? Mẹ biết tất cả, cũng hiểu rõ nỗi lòng và sự khổ tâm của các con !"
Mẹ Võ bảo Vũ Đạo đến gần giường, bà nắm lấy tay tôi, nhìn Vũ Đạo : "Mẹ tin con sẽ chăm sóc chu đáo cho con bé !" Trong đôi mắt Vũ Đạo lấp lánh giọt lệ.
Sau cùng, ánh mắt mẹ Võ dừng lại trên người Trương Văn, bà yên lặng nhìn Trương Văn, nước mắt chậm rãi chảy xuống, "Người mẹ muốn xin lỗi nhất là con !" Mẹ Võ kéo Trương Văn lại gần, vỗ về khuôn mặt anh, đau khổ trách bản thân mình: "Là do mẹ làm lỡ dở cuộc đời con! Con đừng trách các anh ! Cũng bởi khuôn mặt này của con ... Là do mẹ để lạc mất em gái con!"
Mẹ Võ nghẹn ngào, nước mắt chảy ướt áo. Bà cứ vuốt mãi gương mặt Trương Văn, nét mặt dần dần nhẹ nhàng hơn nhưng giọng nói lại thê lương : "Tiểu Linh, con có hạnh phúc không ? Trước khi mẹ đi, người làm mẹ không yên lòng nhất chính là con !"
Mẹ Võ nghẹn ngào khóc, ánh mắt tuy nhìn Trương Văn nhưng lại giống như xuyên qua anh mà nhìn một người khác. Trương Văn cố gắng kiềm chế, lúc đầu anh chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, sau đó từ từ cất tiếng khóc to, tiếng khóc giống như gánh nặng mà anh mang trong lòng bao năm qua...
Mẹ Võ yên tâm từ giã cõi đời, nhìn khuôn mặt bình thản của bà, hô hấp của tôi như ngừng lại, tim như bị ai bóp chặt, rất đau đớn. Bác sĩ Võ nhìn tôi với ánh mắt yêu thương, hai tay anh nắm chặt đôi vai tôi, xót xa nói : "Mẹ vẫn luôn cố chờ em về để gặp mặt em lần cuối." Anh đưa mắt nhìn Vũ Đạo, ý bảo anh nói chuyện với tôi, trên mặt Vũ Đạo lộ vẻ khó xử, môi mấp máy một lúc lâu nhưng không thể nói thành lời. Bác sĩ Võ thấy thế, anh xoay người tôi lại, nhìn thẳng vào tôi, chậm rãi nói từng chữ một : "Tiểu Dung, thật ra em không phải là em gái của bọn anh ! Là bọn anh lừa em!"
Lời bác sĩ Võ nói làm tôi vô cùng chấn động, tôi quay sang nhìn Vũ Đạo dò hỏi, anh biết rõ tôi thích anh, sao còn dùng những lời như vậy gạt tôi ? Vũ Đạo đón nhận ánh mắt tôi, không chút tránh né, một lúc sau mới nặng nề gật đầu xác nhận. Trong nháy mắt, lòng tôi như trống rỗng, suy nghĩ cũng ngừng lại, thân thể tôi mềm nhũn, chỉ biết dùng ánh mắt oán hận nhìn Vũ Đạo, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi. Sau một lát, tôi đột ngột khóc lớn, ngã vào trong lòng bác sĩ Võ. Bác sĩ Võ khẽ an ủi : "Em là một cô gái kiên cường, nhất định sẽ vượt qua được chuyện này, nhất định là như thế !" Anh ôm lấy tôi, cánh tay dần dần siết chặt ...
Cứ như vậy, tôi lại quay trở về nhà. Trong lúc ở nhà, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi Vũ Đạo, nhưng lại không gặp được anh. Hiếm khi mẹ tôi rộng rãi như lúc này, mẹ cho tôi một khoản tiền, bảo tôi nhân dịp ngày nghỉ ra ngoài đi chơi một chuyến cho tâm tình thoải mái, vì vậy một mình tôi đón xe lửa đi về phía Nam.
Lúc mới đi du lịch, mỗi lần nhớ đến chuyện đó, tôi lại giàn giụa nước mắt, đau đớn thắt lòng. Cho đến một ngày, trên đường đi, tình cờ nghe người ta nói, chỉ cần cắt tóc là tất cả phiền não cũng theo mớ tóc ấy mà đi mất, đợi đến lúc tóc dài lại, tất cả đều đã quên hết ! Vì vậy, tôi quyết định đi cạo đầu !
Trước ngày khai giảng một tuần, tôi về đến nhà, thật đau lòng khi thấy hai chậu hoa cúc đều héo rũ. Qua hôm sau, tình cờ nhận được điện thoại của Trương Văn, anh hẹn gặp tôi ở quán cà phê trước đây tôi làm thêm. Khi tôi đến, Trương Văn đã đợi rất lâu. Im lặng một lúc, anh thấp giọng nói : "Cuối tuần sau anh sẽ đi Pháp, mẹ để lại tiền cho anh đi du học."
Xem ra, cuối cùng anh cũng có thể theo đuổi ước mơ về hội họa và người phụ nữ mà anh yêu. Thật khiến người ta ước ao quá ! Nghĩ tới đây, trong lòng tôi đau xót, cố gắng lắm mới nói được mấy chữ : "Chúc mừng anh !"
Lại im lặng một lúc lâu, cuối cùng Trương Văn ngẩng đầu lên nói với tôi : "Về chuyện kia, anh cũng không biết rõ." Anh dừng một chút rồi nói tiếp "Cảm ơn em lần trước đã uống rượu cùng anh, còn bữa tiệc sinh nhật của em ... Thật xin lỗi !"
Trương Văn vừa nói vừa lấy ra một bức tranh sơn dầu lớn đưa cho tôi, "Đây là quà sinh nhật của em mà anh còn thiếu." Tôi định mở ra xem nhưng bị Trương Văn ngăn lại, bảo tôi sau khi về đến nhà rồi hãy xem. Trương Văn đứng dậy tạm biệt, bước đi thật nhanh, lúc gần ra khỏi quán, anh dừng lại có vẻ do dự, quay trở lại, bất ngờ hôn nhẹ lên má tôi, "Cái này là cám ơn lời chúc mừng năm mới của em !"
Sau khi về nhà, tôi cẩn thận mở bức tranh ra xem, thì ra là "Ảnh gia đình" Trương Văn vẽ đêm giao thừa. Trong ảnh, mẹ Võ và tôi ngồi ở phía trước, ba anh em bọn họ đứng phía sau. Vũ Đạo đứng sau tôi. Tuy bức tranh này được vẽ trước khi tôi đi giải phẫu thẩm mỹ, nhưng trong tranh, Trương Văn vẽ tôi rất đẹp, hay vì khoảng thời gian đó là lúc tôi hạnh phúc nhất nên mới đẹp như vậy. Vành mắt tôi dần dần đỏ ửng ...
Trước lúc khai giảng hai ngày, tôi đứng ngẩn ngơ bên cửa sổ, vô tình trông thấy bác sĩ Võ xách va li đứng ở dưới lầu, cũng không biết anh đã đứng ở đó bao lâu rồi. Lúc tôi chạy xuống, bác sĩ Võ vẫn nở nụ cười thân thiết, "Thật may quá !"
Bác sĩ Võ kéo nón của tôi xuống, liếc thấy cái đầu trọc của tôi, anh không tỏ vẻ kinh ngạc như những người khác, trong mắt anh hiện lên vẻ xót xa, dịu dàng xoa cái đầu bóng lưỡng, "Mái tóc anh thích đã mất rồi !" Bác sĩ Võ chỉ lộ vẻ buồn bã trong thoáng chốc rồi lại trêu ghẹo tôi như thuờng ngày : "Tiểu Dung, không ngờ đầu trọc rất hợp với em đấy !"
"Đừng có sờ lung tung lên đầu em !" Đối với cái xoa đầu của anh, tôi chẳng thấy e ngại gì cả. Bác sĩ Võ buông tay, nghiêm túc nói : "Thật sự xin lỗi em ! Vì thấy em mạnh mẽ hơn những cô gái khác nên anh mới chọn em. Đừng hận anh, có được không ?"
Tôi lắc đầu, anh lại nói tiếp : "Anh phải đi công tác ở bên nước Anh. Trước khi anh đi, em có thể tặng anh một lời chúc không ? Giống như lời chúc mừng năm mới lúc trước đó!"
Bác sĩ Võ nháy mắt, ghé mặt đến gần tôi, lại còn đưa tay chỉ vào mặt mình, tôi do dự một chút rồi chậm rãi hôn xuống, đúng lúc môi tôi sắp chạm đến mặt anh, đột nhiên bác sĩ Võ quay mặt lại, môi tôi cứ thế mà đi sai vị trí, chạm vào khóe miệng anh. Bác sĩ cười với vẻ đắc ý, hai tay anh ôm lấy khuôn mặt tôi, nghiêm túc nói : "Nếu nó không đối xử tốt với em, em cứ đến tìm anh !"
Bác sĩ Võ dừng lại một chút rồi nói tiếp : "Anh sẽ đánh nó giùm cho em !" Bác sĩ Võ quay người bước đi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng nhìn theo bóng lưng anh, tôi lại có cảm giác rất cô đơn. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự phiền muộn phía sau dáng vẻ tươi cười của anh.
Ngày đầu tiên khai giảng, chuyện tôi cạo trọc đầu và chuyện tôi với Vũ Đạo không phải là anh em lại khiến mọi người xôn xao, tôi lại trở thành cái bia cho mọi người chỉ trỏ. Sớm đã quen với việc bị người ta xì xào bàn tán, tôi mặc kệ bọn họ. Chỉ là lúc Vũ Đạo nhìn thấy cái đầu trọc của tôi, anh có chút giật mình, trong mắt xẹt qua nỗi đau khó tả, không nói một lời mà bỏ đi.
Ngày thứ ba sau khi khai giảng, nghe nói Vũ Đạo xin nghỉ dạy, khoa Lý lại xôn xao, mọi người đều suy đoán chuyện này có liên quan đến tôi, tin đồn lan khắp nơi suốt một khoảng thời gian dài.
Ngày thứ năm sau khi khai giảng, Vũ Đạo hẹn gặp tôi.
"Anh định đi sang Anh học lên tiến sĩ, khoảng chừng ba năm." Lâu rồi m