Nghe bọn họ nhắc đến ‘kế hoạch Stan hồi sinh’ và 2400 người có sức mạnh tinh thần, trong lòng tôi hoảng loạn vô cùng. Tôi không dám thở mạnh, chỉ chăm chú nhìn Mục Huyền.
Anh ngồi im lặng ở đó, gương mặt hơi ngẩng lên, không biểu lộ bất cứ tâm tình nào.
Cho đến khi mọi người kết thúc cuộc thảo luận, nhất trí quyết định xuống dưới lòng đất lánh nạn, Mục Huyền cũng chỉ gật đầu đồng tình mà không lên tiếng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi chỉ sợ Mục Huyền sẽ nói những người có sức mạnh tinh thần đang ở Đế đô, chỉ sợ anh lấy thân mạo hiểm.
Cửa phòng mở toang, hoàng tử Tháp Thụy và các quan chức đi ra ngoài, thần sắc ai nấy đều u ám nặng nề. Sau đó là Dịch Phố Thành, hắn liếc tôi một cái rồi đi mất.
Vừa rồi Dịch Phố Thành không tiết lộ sự thật đám người có sức mạnh tinh thần đang ở Đế đô. Điều này khiến tôi hơi bất ngờ, hình như hắn có ý giúp tôi và Mục Huyền.
Tuy nhiên, tôi không rảnh nghĩ ngợi nhiều, Mục Huyền là người cuối cùng đi ra ngoài. Nhìn thấy tôi, ánh mắt vốn bình tĩnh của anh xao động, chúng tôi ôm chặt lấy nhau.
“Em mệt lắm phải không?” Mục Huyền vùi đầu vào hõm vai tôi hít ngửi. Tôi biết sau một ngày cứu nạn, toàn thân tôi toàn mùi máu và đất cát.
“Vâng.” Tôi nói nhỏ.
Thân thể nhẹ bẫng, Mục Huyền đã bế tôi lên. Anh cụp mắt nhìn tôi, gương mặt tuấn tú trở nên mơ hồ trong bóng đêm: “Quay về thu dọn hành lý.”
“Chuẩn bị xuống đất ngay à?”
“Ừ.”
Tôi ngập ngừng: “Anh không phải lo việc bên này sao?”
“Những chuyện còn lại, Tháp Thụy và người khác có thể giải quyết.” Thanh âm của anh điềm nhiên như không, nhưng tôi cảm thấy vừa chua xót và đau lòng. Anh đã bỏ ra nhiều tinh thần và sức lực mới có thể xúc tiến việc di dời. Nhưng cuối cùng, tất cả vẫn là đổ sông đổ bể.
Mục Huyền bế tôi, đi từng bước trên đường băng đổ nát. Xung quanh không ngừng có binh lính và sĩ quan chạy đi chạy lại. Tiếng ra lệnh, tiếng hò hét không ngớt. Còn ở bức tường bên ngoài cảng không gian, tiếng kháng nghị và chửi bới của dân chúng vẫn vang dội.
Chỉ có anh trầm mặc bước đi, phảng phất thế giới chỉ còn lại hai chúng tôi, đi đến tận cùng của thế giới.
“Anh đã tìm thấy đám người có sức mạnh tinh thần chưa?” Tôi hỏi nhỏ.
Mục Huyền cất giọng trầm trầm: “Chưa. Động đất ở khu vực đó rất mạnh, cả thành phố nhỏ bị san bằng, không một người sống sót.”
Trong lòng tôi rất phức tạp.
Kể từ giây phút đầu tiên xảy ra tai họa, tôi đã biết, vũ trụ không tránh khỏi số phận bị diệt vong.
Nhưng bây giờ, những người có sức mạnh tinh thần đã chết, tia hy vọng cuối cùng giúp người Stan thoát khỏi tăm tối tan thành mây khói. Thảo nào trong cuộc họp vừa rồi, Mục Huyền không nhắc đến những người có sức mạnh tinh thần.
Cố Mẫn, em xin lỗi. Đãn An, tôi xin lỗi. Nhân loại ba mươi triệu năm sau, tôi xin lỗi. Chúng tôi đã tận lực, nhưng vẫn không thể thay đổi lịch sử.
Lúc này, tôi mới phát giác trên mặt tôi đong đầy nước mắt, tôi cất giọng nghẹn ngào: “Anh có biết tại sao em khóc không?”
“Anh biết.” Thanh âm của anh nhẹ như làn gió đêm: “Hoa Dao, chúng ta sẽ phải sống trong tăm tối suốt quãng đời còn lại.”
“Thế thì có quan hệ gì?”
Mục Huyền mím môi một lúc lâu. Sau đó khóe miệng anh cong lên, để lộ ý cười nhàn nhạt: “Ừ, chẳng có quan hệ gì.” Dù mỉm cười, ánh mắt anh vẫn tăm tối lạnh lẽo.
Tôi lặng lẽ nhìn Mục Huyền, nói dịu dàng: “Sau này ở dưới lòng đất, nếu anh sợ bóng tối, em sẽ luôn ở bên anh.”
Nghe tôi nói vậy, ý cười mới lan tỏa đến tận đáy mắt Mục Huyền. Anh cúi đầu hôn tôi. Bờ môi anh rất lạnh, nhưng đầu lưỡi nóng bỏng. Tôi cũng ôm cổ anh, hết mình hồi ứng nụ hôn của anh, bất chấp trời đất mù mịt xung quanh.
***
Khu vực hoàng cung không bị tổn hại bởi thảm họa. Chỉ là cung điện màu trắng đẹp đẽ ngày nào, bây giờ bị phủ một lớp đất bụi xám đen.
Chúng tôi đi về nơi ở, Mạc Lâm Mạc Phổ bắt đầu thu dọn đồ. Tôi không ngờ, Mạc Lâm tích lũy một khối lượng lớn lương thực và đá cung cấp năng lượng ở phòng chứa đồ.
“Tại sao anh nghĩ tới việc dự trữ đồ?” Tôi hiếu kỳ hỏi.
Mạc Lâm cười hì hì: “Tính tôi vốn cẩn thận mà. Làm vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn.”
Tôi và Mục Huyền phì cười.
Không ngờ ‘cảm giác an toàn’ của Mạc Lâm mang lại ích lợi lớn như vậy. Là người của hoàng tộc, tất nhiên việc ăn mặc của chúng tôi sẽ được ưu tiên đảm bảo, nhưng đồ Mạc Lâm tích lũy dù sao cũng là tài sản riêng của chúng tôi.
Mạc Phổ bắt đầu chỉ huy đội người máy bảo vệ đóng đồ của chúng tôi lên xe ô tô. Mục Huyền ở với tôi một lát, tần số thông tin vô tuyến điện không ngừng reo vang. Anh chau mày, ngồi xuống bàn làm việc, điềm tĩnh trả lời. Tôi một mình vào phòng thu dọn quần áo.
Quần áo mùa hè coi như bỏ đi. Chúng tôi chủ yếu cần mang theo quần áo giữ nhiệt và áo khoác dày, cộng thêm mấy bộ đồ vũ trụ có tác dụng giữ nhiệt độ ổn định. Nhìn những chiếc áo sơ mi Mục Huyền ưa thích treo trong tủ, tôi thẫn thờ trong giây lát.
Theo suy đoán của viện trưởng Viện khoa học, sau khi trở thành hành tinh lang thang trôi dạt, tầng điện li 0 có độc tính cực mạnh sẽ bao trùm toàn bộ hành tinh Stan. Chúng tôi không thể ra khỏi tinh cầu, người ngoài cũng không thể vào bên trong.
0 Tầng điện li là lớp bên trên của khí quyển, nơi chịu nhiều tác dụng các bức xạ sóng ngắn (bao gồm bức xạ tử ngoại, bức xạ Röntgen) của mặt trời và các bức xạ khác từ vũ trụ tới nên chứa nhiều ion và điện tử tự do. Tầng điện li không chỉ có mặt ở Trái Đất mà còn có thể có mặt trên các hành tinh khác trong vũ trụ - Nguồn wiki.
PS: Sau khi Stan bị hất khỏi quỹ đạo, trở thành hành tinh trôi dạt, xung quanh tinh cầu bị bao bọc bởi lớp khí cực độc nên người Stan không thể thoát ra ngoài. Bề mặt tinh cầu lại không có ánh sáng, không có độ ấm, mà chỉ có tăm tối và giá lạnh. Vì vậy, người Stan buộc phải sinh sống dưới lòng đất. Hàng ngàn năm sau, hành tinh Stan trôi đến một quỹ đạo gần hằng tinh, nên mới có ánh sáng và hơi ấm. Từ đó, chủng tộc Stan mới được hồi sinh.
Đó là một cuộc sống như thế nào?
Không có ánh sáng mặt trời, không có bầu không khí trong lành, chỉ có mùi tanh nồng của đất cát và giá lạnh.
Tôi và Mục Huyền sẽ sống một khoảng thời gian dài đằng đẵng trong bóng tối.
Nhưng chỉ cần có anh ở bên là đủ.
Tôi đột nhiên mềm lòng, giơ tay lấy áo khoác của anh gấp ngay ngắn. Vừa định bỏ vào thùng, tôi lại không nhịn được ôm đống áo vào lòng rồi áp lên mặt.
Trong lúc thất thần, tôi chợt nghe thấy tiếng mở cửa ở sau lưng.
Tôi quay người, Mục Huyền tay cầm thiết bị vô tuyến, lặng lẽ đứng ở cửa. Thần sắc của anh rất căng thẳng, đôi mắt đen sắc bén nhìn tôi chăm chú.
“Tôi biết rồi, tôi đang ở đây.” Mục Huyền nói từ tốn.
Tim tôi nhói một cái, tôi vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hoa Dao, người của anh đã tìm thấy Khải Á.” Mục Huyền cất giọng khàn khàn: “.... Và 2400 người có sức mạnh tinh thần.”
Đầu óc tôi nổ tung. Tôi lập tức ném đống quần áo trong tay, xông đến túm cánh tay Mục Huyền, nhưng cổ họng không thể thốt ra một câu.
Mục Huyền ôm tôi vào ngực. Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, tôi cảm thấy tan nát cõi lòng. Thanh âm trầm thấp vang lên trên đầu tôi: “Khải Á dẫn đầu đoàn người biểu tình, yêu cầu thực hiện kế hoạch Stan hồi sinh.”
“Anh định làm thế nào?” Tôi cất giọng run run.
Có phải anh cũng muốn khởi động kế hoạch Stan hồi sinh? Muốn dùng sinh mạng của mình để đổi lấy tia hy vọng cuối cùng?
Mục Huyền trầm mặc. Trong mắt anh có thứ gì đó cuộn trào, nhưng cuối cùng anh chỉ đáp: “Xem tình hình trước đã. Bọn họ sắp tới nơi này.”
Việc Mục Huyền né tránh câu hỏi, khiến lòng tôi đau như cắt.
Khải Á và đám người có sức mạnh tinh thần đến hoàng cung, để ép Mục Huyền thực thi kế hoạch Stan hồi sinh?
Tôi đã từng tưởng tượng ra cảnh Khải Á dẫn 2400 người có sức mạnh tinh thần đột ngột xuất hiện. Nhưng khi đứng bên cửa sổ, chứng kiến biển người vây quanh núi Dục, dân chúng tụ tập ngoài hoàng cung ngày càng nhiều, tôi cảm thấy một nỗi thê lương len lỏi vào tận cốt tủy.
Mục Huyền đã mặc quân phục chỉnh tề, giơ tay về phía tôi. Ngắm gương mặt trầm tĩnh thanh lãnh của anh, tâm trạng của tôi bất giác bình ổn trong giây lát.
Không sao cả, sống hay chết tùy anh quyết định. Chỉ là lần này, chúng tôi sẽ không chia ly.
Lúc chúng tôi đến gần núi Dục, Khải Á đang phát biểu trước đám đông. Một thời gian dài không gặp, trông hắn có vẻ gầy hơn trước kia. Nhưng hắn vẫn cao quý và nổi bật giữa biển người trong bộ quân phục màu trắng.
Tiến lại gần, tôi mới phát hiện, Dịch Phố Thành, Tháp Thụy và những quan chức khác cũng vừa tới nơi. Có người vẻ mặt nặng nề, phần lớn thể hiện tâm trạng vui mừng không che giấu nổi.
Chứng kiến cảnh tượng này, tôi bỗng hiểu ra vấn đề. Tại sao sau khi tìm thấy Khải Á và đám người có sức mạnh tinh thần, thuộc hạ của Mục Huyền không thể lập tức khống chế bọn họ. Bởi vì họ nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của dân chúng.
Trong đầu tôi bật ra bốn từ: Xu thế tất yếu. Quay sang Mục Huyền, anh đang nhìn Khải Á bằng ánh mắt lãnh đạm.
Dù đứng ở trên sườn núi như ‘hạc giữa bầy gà’, Khải Á dường như cũng phát hiện ra sự xuất hiện của chúng tôi. Hắn đảo mắt qua chỗ chúng tôi, khóe miệng hắn nhếch lên rồi hắn tiếp tục phát biểu.
“Hoàng đế bệ hạ tôn kính, tức phụ thân tôi đã sớm ra lệnh tôi bí mật bảo vệ những người có sức mạnh tinh thần, nhằm mục đích dự phòng tai họa xảy ra. Bệ hạ anh minh chưa từng từ bỏ hành tinh Stan.”
Lúc này, có người nhận ra ‘hoàng đế bệ hạ’ giá lâm. Tất cả đều quỳ xuống hành lễ, hô to: “Bệ hạ anh minh, Stan hồi sinh.” Dịch Phố Thành mỉm cười vẫy tay, hắn liếc chúng tôi một cái, không lên tiếng.
Khải Á nói tiếp: “Mọi người có muốn sống dưới lòng đất không?”
“Không, không muốn!” Đám đông đồng thanh trả lời.
“Nếu có cơ hội khiến Stan hồi phục ánh sáng và vận hành trên một quỹ đạo mới, mọi người có đồng ý không?”
“Đồng ý! Đồng ý!”
Tiếng la hét ngày càng vang dội. Ngay cả quan chức hàng đầu như thủ tướng cũng hét lớn: “Stan hồi sinh.” Tháp Thụy đỏ mặt phấn khích, quay sang nói với Dịch Phố Thành và Mục Huyền: “Đã tìm thấy những người có sức mạnh tinh thần, hay là chúng ta thử đi!”
Viện trưởng Viện khoa học lắc đầu: “Nếu có thể thành công, cuộc sống tất nhiên sẽ tốt hơn ở dưới lòng đất. Nhưng muốn tạo ra mạng lưới sức mạnh tinh thần, cần một người có sức mạnh tinh thần cực lớn đóng vai trò chủ đạo. Đất nước chúng ta không tồn tại người như vậy.”
Tim tôi đập nhanh một nhịp, bọn họ không biết, trình độ sức mạnh tinh thần của Mục Huyền ngày hôm nay cao hơn trước kia rất nhiều lần.
Tôi vô thức nắm tay Mục Huyền. Anh nhìn tôi, đôi mắt đen của anh sâu như đáy bể. Chúng tôi im lặng mắt đối mắt, tiếng ồn ào huyên náo ở xung quanh phảng phất không liên quan đến chúng tôi.
Anh đang nghĩ gì? Có phải anh sẽ đứng ra gánh vác trách nhiệm?
Tôi nóng ruột vô cùng, cổ họng tắc nghẹn không thể thốt ra lời. Tôi chỉ có thể nắm chặt tay anh, sợ anh động đậy. 12»