Em càng không biết, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì...
Ngắm gương mặt thanh tú và đôi mắt sắc lạnh của Mục Huyền, trái tim tôi như bị một bàn tay bóp nghẹt.
Ánh sáng trắng không biết mờ dần từ lúc nào, tôi lại trở về sàn phi thuyền. Nhưng hai chân tôi giống như bị đổ chì, không thể nhúc nhích.
Nếu tôi qua bên đó, Mục Huyền sẽ nói gì? Anh sẽ có phản ứng như thế nào?
Lúc này, Mục Huyền cúi đầu nói điều gì đó vào máy liên lạc. Những chiếc máy bay chiến đấu ở xung quanh lập tức quay đầu, bay khỏi tầm mắt tôi. Trong vũ trụ bao la chỉ còn lại máy bay chiến đấu của anh, dừng ngay trước mặt tôi.
Tinh tú dày đặc nhấp nháy, hằng tinh màu cam ở sau lưng Mục Huyền đang từ từ dâng lên cao, hành tinh Stan lại bắt đầu một ngày mới. Chiếc máy bay của anh được phủ ánh sáng vàng, toàn thân anh ngày càng trở nên mơ hồ, ngày càng chói mắt.
Cảnh tượng này vừa tráng lệ vừa đẹp đẽ, Mục Huyền trông giống một thiên thần giáng trần.
Còn tôi đứng trong khoang tàu tăm tối, chỉ cảm thấy bất lực, sợ hãi và tủi thân.
Đột nhiên, một luồng sáng màu lam nhạt bao trùm lấy tôi. Thân thể tôi nhẹ bẫng, từ từ đi về phía trước. Cửa máy bay của Mục Huyền tự động mở ra. Anh cởi dây an toàn, đứng dậy.
Anh muốn tôi qua chỗ anh.
Nhưng... liệu anh có tin tôi?
Dù anh tin tôi, bây giờ tôi đã giết người, tôi là tội phạm, Đế quốc của anh liệu có tha cho tôi?
Tôi cũng không quên câu ‘Giết hắn’... Thân phận và năng lực của tôi kỳ quái như vậy, một ngày nào đó liệu tôi có giết Mục Huyền? Có phải người nào đó từ trong bóng tối khống chế tôi mà tôi không nhìn thấy?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, tôi lập tức do dự. Cùng lúc đó, thân thể tôi nóng lên, ánh sáng trắng lại xuất hiện, giống như muốn đối kháng luồng sáng màu lam của Mục Huyền.
Thân hình của tôi bất động trong khoang phi thuyền, cách anh mười mấy mét.
Chứng kiến cảnh này, Mục Huyền liền đứng lại, anh cũng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Do ánh sáng chói lòa, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng tôi biết anh đang quan sát tôi, quan sát cơ thể phát sáng của tôi. Điều này càng khiến tôi hỗn loạn.
“Mục Huyền, không phải em cố ý giết bọn họ.” Tôi hét to, nhưng khoang phi thuyền đã nối với chân không của vũ trụ, thanh âm của tôi lập tức bị vũ trụ nuốt chửng.
Mục Huyền nhìn tôi. Sau đó, anh đột nhiên đi ra cửa máy bay.
Anh định ra ngoài, định tiến về phía tôi.
Tim tôi đập thình thịch, đại não còn chưa có phản ứng, người tôi đã nhích về phía trước một bước.
Trong lòng tôi chua xót vô cùng, tôi rất muốn ôm anh, nghe anh nói: “Đừng sợ, để anh xử lý.”
Ý nghĩ này điều khiển thân thể tôi tiếp tục đi về phía Mục Huyền.
Tôi ngây người, thân thể đã tự giác bay lên. Ai ngờ bốn vách khoang đều lắc lư nghiêng ngả, thân phi thuyền bắt đầu xoay tròn.
Cả phi thuyền xoay tròn với tốc độ cực nhanh.
Trời đất điên đảo, xác chết trong khoang phi thuyền bay loạn xạ. Tôi cũng bị đập vào vách khoang. Do có luồng sáng màu trắng nâng đỡ, tôi không cảm thấy đau đớn, nhưng tôi không thể khống chế phương hướng trong hoàn cảnh nghiêng ngả dữ dội, theo quán tính bị va đập lung tung.
Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào phi thuyền xảy ra sự cố?
Nhưng khi ngẩng đầu, tôi phát hiện máy bay của Mục Huyền cũng xoay tròn như rơi vào xoáy nước. Nó bị một sức mạnh vô hình cực lớn quăng quật, ném về phía sau, trong chốc lát đã mất hút.
“Mục Huyền!” Tôi hét lên, lảo đảo bay ra ngoài cửa khoang.
Sau khi thoát khỏi phi thuyền, bay lơ lửng trong vũ trụ, tôi hoàn toàn sửng sốt khi chứng kiến cảnh tượng xung quanh.
Chiếc phi thuyền sau lưng tôi cũng bị một bàn tay vô hình quăng xuống đáy sâu vũ trụ với tốc độ nhanh không thể tin nổi. Trong nháy mắt, nó chỉ còn là chấm mờ mờ.
Những chiếc máy bay chiến đấu ở phía xa xa bị xé ra thành từng mảnh rồi rơi xuống tầng khí quyển của hành tinh Stan, tạo thành những quả cầu lửa bốc khói đen. Tôi không biết Mục Huyền đang ở đâu.
Hằng tinh ở phía trước tôi đang nở to. Bằng mắt thường, tôi cũng có thể nhìn thấy nó đang giãn ra với tốc độ chậm chạp. Hằng tinh ngày càng lớn, ngày càng đỏ rực. Tôi thậm chí nhìn thấy vô số chấm đen nhức mắt trên bề mặt của nó.
Một nỗi sợ hãi chưa từng có bao trùm toàn thân tôi.
Tôi chợt nhớ đến Mạc Lâm, từ mấy tháng nay anh ta đều trùm kín mít mỗi khi ra cửa. Anh ta nói chu kỳ hoạt động của vết đen hằng tinh đạt đến đỉnh cao, tuy có ảnh hưởng tới tính năng của người máy nhưng không đến nỗi nghiêm trọng.
Tình hình đang diễn ra không thể dùng từ ‘nghiêm trọng’ để hình dung.
Lẽ nào, lần này không phải là vết đen hằng tinh bùng phát bình thường, mà là... một tai họa nghiêm trọng hơn.
Tôi không có thời gian nghĩ ngợi nhiều.
Bởi vì tôi nhìn thấy, một vật hình bầu dục màu vàng phóng ra từ bề mặt của hằng tinh. Đồng thời, một luồng khí lưu nóng bỏng cuộn trào tỏa khắp vũ trụ. Tôi giật mình kinh hãi, quầng sáng trắng quanh người tôi càng tỏa sáng hơn, nhưng thân thể tôi vẫn bị luồng khí lưu đẩy mạnh ra đằng sau.
Luồng khí lưu nóng bỏng lan ra vô cùng vô tận. Tôi giống một con quay, xoay tròn với tốc độ nhanh ở bên trong đó. Tôi sợ đến mức hồn bay phách tán, cố gắng tập trung sức mạnh tích lũy trong cơ thể. Nhưng tôi vẫn không có cách nào dừng lại, vừa bị quăng quật vừa xoay tròn rồi rơi xuống tầng khí quyển của hành tinh Stan.
Trong lúc tầm nhìn đảo lộn, tình hình ở bề mặt tinh cầu càng khiến tôi kinh sợ.
Tầng khí quyển của hành tinh Stan đã hình thành cơn lốc xoáy cực lớn, đại dương màu xanh lam quay cuồng. Cả tinh cầu phảng phất đang run rẩy... Từ trên vũ trụ, cảnh tượng này trông có vẻ bình thường, nhưng tôi có thể tưởng tượng, dưới mặt đất đang xảy ra thảm họa đáng sợ đến mức nào.
Tôi rơi xuống tầng khí quyển trong nháy mắt.
Trước mắt tôi là một đám mây hùng vĩ vô cùng, nó như từng lớp sóng cuồn cuộn tích tụ tạo thành, nó giống bức tường cao vạn trượng xung quanh tôi, còn tôi chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, có thể chôn vùi trong đám mây bất cứ lúc nào.
Toàn bộ thân thể tôi, mọi cảm giác của tôi đều bị nỗi kinh hoàng nuốt trọn.
Tôi không cảm nhận thấy hô hấp của mình. Da thịt và huyết mạch của tôi dường như hóa đá, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Thời gian phảng phất ngừng lại, trời đất chỉ còn một mình tôi, giống một xác chết rơi xuống vực sâu không đáy.
Trong lúc mê man, tôi đột nhiên nhìn thấy một chiếc máy bay chiến đấu được luồng sáng màu xanh lam bao bọc xuyên qua đám mây cuồn cuộn.
Bắt gặp chiếc máy bay, tôi phảng phất bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Khí lưu vẫn cuộn trào, tôi vẫn đang rơi xuống.
Chiếc máy bay đó cũng lắc lư dữ dội. Nó không dưới một lần bị hút vào lốc xoáy và bị mất điều khiển lao đi chỗ khác. Nhưng lần nào, nó cũng thoát khỏi cảnh khốn cùng. Sau đó, luồng sáng màu xanh lam ngày càng đậm đặc, chiếc máy bay tăng tốc hướng về phía tôi.
Viền mắt tôi nhòe đi, mọi tiếng động, mọi nỗi hoảng sợ hình như đều tan biến trong giây lát. Trong mắt tôi chỉ còn lại chiếc máy bay mỗi lúc một gần. Tôi dường như có thể nhìn thấy thân hình cao lớn ở đằng sau tấm kính đầu máy bay, nhìn thấy gương mặt tuấn tú, đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Môi anh hơi động đậy, anh đang mấp máy gọi tên tôi: Hoa Dao.
Mọi tế bào trên toàn thân tôi phảng phất sống lại, luồng sáng trắng xung quanh người tôi càng chói lọi. Nhưng có lẽ do tôi vẫn chưa biết cách khống chế và điều khiển sức mạnh, tôi vẫn tiếp tục nghiêng ngả và rơi xuống dưới, cách Mục Huyền mỗi lúc một xa.
Máy bay của Mục Huyền chao lượn, anh lại bay theo tôi.
Hằng tinh vẫn đang bùng nổ, hành tinh vẫn đang gầm gào. Sức mạnh của tôi hết sức hỗn loạn nên hai chúng tôi như chiếc lá bị sóng lớn xô đẩy, lúc gần lúc xa. Nhưng dù cách bao xa, chiếc máy bay chiến đấu được bao bọc bởi luồng sáng xanh lam đó vẫn cứ bám theo tôi.
Từng giọt nước mắt chảy xuống, tan biến trong luồng sáng trắng. Trong lòng tôi đột nhiên bình tĩnh lạ thường, ấm áp vô cùng. Tôi không còn cảm thấy sợ hãi. Dù trời đất điên đảo, Mục Huyền của tôi, người đàn ông tôi yêu vẫn đạp gió xuyên mây, theo sát tôi, bảo vệ tôi, ở bên cạnh tôi không chia lìa.
Chủng tộc thời gian hay nỗi đe dọa gì đó... tất cả đều trở nên không quan trọng. Trời đất chỉ còn lại tôi và anh.
Tôi chưa bao giờ muốn xích lại gần anh, muốn ngả vào vòng tay anh như lúc này.
Thế nhưng đúng lúc đó, tôi đột nhiên nhìn thấy lốc xoáy ở phía trước bị một bóng đen cực lớn bao phủ. Gương mặt Mục Huyền dường như cũng vô cùng kinh ngạc. Sau đó, hàng loạt dãy núi cao ở đằng sau lốc xoáy đổ sụp về phía chúng tôi như một phản ứng dây chuyền.
***
Tôi không rõ tôi bất tỉnh trong bao lâu.
Lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện mặt mũi mồm miệng đầy đất cát, sặc đến mức tôi ho khù khụ. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng khóc và tiếng kêu gào nức nở.
Tôi vẫn còn sống.
Nhận thức này khiến tôi vui mừng khôn xiết. Tôi nhanh chóng đứng dậy, không khỏi kinh ngạc khi bắt gặp cảnh đổ nát thê lương trước mặt. Tôi đứng trên một con đường dài hỗn loạn, nhà cửa sụp đổ đã chôn vùi mặt đường, rất nhiều người nằm trong đống gạch đá, không rõ sống chết. Một số người quỳ ở trước những tòa nhà sụp đổ, gào khóc lớn tiếng hoặc nghẹn ngào.
Tôi phóng tầm mắt về phía xa xa, cả Đế đô phảng phất như địa ngục trần gian.
Trên không trung, thông qua lớp mây đen dày đặc, tôi lờ mờ nhìn thấy hằng tinh nở to gấp đôi bình thường. Nó đỏ đến mức có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Lòng tôi nặng trĩu. Hằng tinh quá dị thường, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Mục Huyền đâu rồi? Anh đang ở đâu?
Đầu tôi hơi váng vất, tôi lảo đảo đi về phía trước. Không một ai chú ý đến tôi. Tôi từ từ hồi tưởng lại ấn tượng cuối cùng trước khi tôi bị ngất đi. Lúc đó trời mây điên đảo, tôi nhìn thấy một luồng sáng màu lam nhạt giúp tôi né tránh lốc xoáy ở phía sau. Tôi cũng được luồng sáng trắng bao bọc. Dưới sự bảo vệ của hai quầng sáng, tôi vẫn bị lốc xoáy cực mạnh quăng người đi xa. Còn phương hướng Mục Huyền rơi xuống là...
Ở phía trước!
Tôi ngẩng đầu quan sát bầu trời u ám, bất chợt nhìn thấy một cột sáng màu lam nhạt, từ mặt đất phóng thẳng lên tầng mây trên cao.
Đó là Mục Huyền! Anh đang báo hiệu cho tôi biết vị trí của anh!
Tôi lập tức chạy về phương hướng xuất hiện cột sáng đó.
Mới chạy vài bước, đầu óc tôi vụt qua một ý nghĩ. Tôi lặng lẽ tích tụ sức mạnh, giơ tay phải lên cao. Một luồng sáng trắng phóng lên bầu trời. Chỉ có điều, so với ánh sáng xanh lam, luồng sáng của tôi rất yếu ớt. Nhưng tôi cảm thấy toàn thân nóng bừng, dường như có một sức mạnh nào đó tôi vẫn chưa thể vận dụng.
Liệu Mục Huyền có phát hiện ra tôi không?
Tôi tiếp tục chạy về phía trước.
Ai ngờ mới chạy một đoạn, có mấy người xông ra chặn tôi lại. Đó là mấy thanh niên trẻ tuổi, quần áo đầy đất cát, thần sắc tiều tụy.
“Cô có sức mạnh tinh thần?” Một người hét lên: “Mau theo chúng tôi đi cứu người!”
Tôi ngây ra.
Một người khác chỉ tay về đằng sau, nơi đó là ngôi trường tiểu học Đế đô, nhưng bây giờ cũng chỉ còn lại cánh cổng. Tôi lại đưa mắt về cột sáng xanh lam. Ánh sáng đó dần biến mất,