ông trung, tôi chỉ biết trợn mắt há mồm: “Đây là...”
Mạc Lâm đắc ý giải thích: “Trong nhà lắp động cơ nhảy siêu quang tốc. Tiểu thư và ngài chỉ huy ở đâu, nhà ở đó.” Câu nói của Mạc Lâm vốn rất vô tư nhưng khiến lòng tôi ấm áp. Tôi vô thức ngoảnh đầu nhìn Mục Huyền. Anh đang dõi mắt về phía trước, lông mày hơi cau lại.
Tôi thuận theo ánh mắt của anh, phát hiện trước cửa nhà là một đàn chó nhỏ chân ngắn, mắt màu xanh lam, lông nhung trắng muốt. Chính là loài chó tôi nhìn thấy trong đĩa phim lần trước.
Trông chúng hết sức đáng yêu...
“Tôi đã lựa chọn kỹ lưỡng.” Mạc Phổ cất giọng trầm ổn: “Đều là giống cái.”
Lúc này, đôi lông mày của Mục Huyền mới giãn ra. Tôi nhìn anh bằng ánh mắt chờ đợi, anh hơi mỉm cười, đôi lông mày đen nhánh dưới ánh hoàng hôn như tranh thủy mặc, sinh động và nổi bật vô cùng.
“Để Mạc Lâm đi cùng em.”
Tôi lập tức ngộ ra, Mục Huyền không muốn gần gũi giống cái, dù đó là những con chó rất nhỏ, con lớn nhất cũng chỉ bằng quả bóng, con nhỏ nhất bằng nắm đấm của tôi. Có điều mặc kệ anh, tôi và Mạc Lâm vui mừng chạy đến chỗ đàn chó.
Chúng không sợ người lạ, nghiêng đầu nhìn chúng tôi rồi sủa mấy tiếng gâu gâu như trẻ sơ sinh. Mạc Lâm chuẩn bị sẵn thức ăn, nhanh chóng giành được sự tín nhiệm của chúng. Chúng bắt đầu liếm giày của tôi và bàn tay kim loại của Mạc Lâm. Mạc Lâm cười hì hì, giả bộ ngứa ngáy lăn lộn trên mặt đất. Kết quả, mười mấy con chó nhỏ ngây người rồi nằm rạp xuống đất, bắt chước Mạc Lâm lăn lộn chơi đùa. Tôi bật cười thành tiếng, cũng muốn nằm xuống đất giống bọn họ. Nhưng nghĩ đến Mục Huyền ở đằng sau, tôi lại không dám có biểu hiện quá đáng.
Tôi quay đầu nhìn, cách chỗ chúng tôi không xa bày hai chiếc ghế tựa, Mục Huyền và Mạc Phổ đang ngồi ở đó. Dưới ánh hoàng hôn vàng rực rỡ, gương mặt anh đẹp không thể tả. Tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt anh như ngọn lửa luôn đi theo tôi.
Tôi đột nhiên thấy căng thẳng, giống như nhất cử nhất động của tôi đều bị anh bắt được, nụ cười hay vẻ nhăn mặt nhíu mày của tôi đều rơi vào đáy mắt anh.
“Tiểu thư, chúng rất thông minh, tiểu thư làm gì, chúng đều có thể bắt chước. Tiểu thư mau thử đi.” Mạc Lâm cất giọng vui vẻ.
“Ờ.” Nếu không có Mục Huyền ở đây, tôi nhất định sẽ nhảy điệu ‘cưỡi ngựa’ 0 để lũ chó nhỏ làm theo. Nhưng bây giờ, tôi chỉ có thể ngồi xổm, dạy chúng bắt tay, cúi đầu chào, làm mặt quỷ như một thục nữ. Chúng rất thông minh, dạy một lần là biết ngay. Tuy không nhảy điệu nhảy ‘cưỡi ngựa’, nhưng nhìn đàn chó nhỏ lăn lộn rồi làm mặt quỷ với tôi, tôi cảm thấy cũng không tồi.
0 Gangnam style.
Có lẽ do chúng tôi chơi quá vui, Mạc Phổ cũng bị thu hút. Anh ta tỏ ra hoạt bát hiếm thấy, cùng Mạc Lâm bắt đầu lăn lộn, nhảy nhót. Đám chó nhỏ ra sức mô phỏng theo. Tôi ngồi bên cạnh không nhịn nổi, cười đến mức nước mắt giàn giụa.
Vô tình quay đầu, tôi thấy Mục Huyền đang cầm cốc trà lặng lẽ uống một ngụm. Anh vẫn quay mặt về bên này, nhưng ánh mắt dừng lại ở nóc ngôi nhà sau lưng tôi. Bộ dạng anh ở đó trông rất yên tĩnh và thê lương, như đang ở một thế giới khác.
Tôi đột nhiên không cười nổi.
Ngắm mái tóc đen và bóng dáng thẳng tắp của Mục Huyền, trong lòng tôi hơi xót xa. Tôi không biết cảm giác xót xa chui từ đâu ra, hoặc giả mấy ngày nay chứng kiến cảnh anh gắng gượng chỉ huy chiến đấu, hoặc giả vào giây phút này, bởi vì vấn đề ‘chung thủy’, anh đành một mình ngồi ở nơi xa, không thể tiến lại gần tôi... Tôi đột nhiên muốn đi đến bên anh, muốn được hôn anh.
Nghĩ sao làm vậy, tôi chậm rãi đi từng bước về phía Mục Huyền. Mặt tôi ngày càng nóng ran. Dung mạo anh dần trở nên rõ ràng. Ánh mắt anh ban đầu ôn hòa, sau chuyển sang ngạc nhiên.
Tôi đi đến bên cạnh Mục Huyền, cúi đầu nhìn anh. Gương mặt anh trắng ngần sạch sẽ, bờ môi đỏ mềm mại...
“Em không khỏe à?” Mục Huyền cau mày hỏi tôi. Anh động đậy như muốn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Tôi nghe thấy thanh âm khàn khàn hơi run rẩy của mình.
Mục Huyền đờ người, ánh mắt anh đông cứng, trở nên sắc bén vô cùng.
Tôi căng thẳng đến mức không thể nói ra lời, chỉ biết cúi thấp đầu, hôn anh.
Tôi nhanh chóng ngậm môi Mục Huyền, tách ra rồi thò đầu lưỡi vào trong miệng anh, tìm đầu lưỡi của anh liếm nhẹ. Mục Huyền dường như vẫn chưa có phản ứng, đầu lưỡi anh cứng đờ. Thái độ của anh làm tôi mất hết dũng khí, tôi vội thu lưỡi về, nhanh chóng kết thúc nụ hôn, đứng thẳng người, nhìn anh bằng ánh mắt ngượng ngùng và... chờ đợi.
Vừa cúi xuống, tôi liền chạm phải đôi mắt đen nhánh của Mục Huyền. Thần sắc của anh thật khó hình dung: ngạc nhiên, sáng tỏ, xúc động... Cuối cùng chỉ còn lại đồng tử đen sắc bén nóng bỏng, sâu không thấy đáy.
Tôi nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, hoảng hốt quay đầu để tránh ánh mắt bức người của Mục Huyền. Ai ngờ, tôi phát hiện bãi cỏ phía xa xa trở nên yên tĩnh. Mạc Phổ, Mạc Lâm và lũ chó nhỏ đều ngẩn người nhìn chúng tôi.
Vì vậy... bọn họ đều chứng kiến cảnh tôi chủ động hôn Mục Huyền?
Tôi chỉ cảm thấy bản thân bây giờ là một miếng sắt đang trong lò lửa...
“A...” Mạc Lâm đột nhiên hét lớn. Tôi sửng sốt khi thấy bảy tám con chó nhảy lên mặt anh ta.
“Ôi... ôi... đừng liếm tôi! Đừng liếm miệng tôi! Đây là nụ hôn đầu của tôi đấy!” Mạc Lâm nghẹn ngào. Mạc Phổ đứng bên cạnh ngoác miệng cười. Kết quả, những con chó khác cũng nhảy lên mặt anh ta. May mà anh ta tinh mắt nhanh tay gạt xuống.
Đến lúc này tôi mới có phản ứng, cũng bật cười ha hả. Nhất định đám chó nhỏ thấy tôi hôn Mục Huyền, nên bắt chước tôi hôn Mạc Lâm. Anh ta đúng là gặp tai bay vạ gió, lát nữa chắc chắn mặt sẽ dính đầy nước bọt, chẳng biết có bị chập điện không nữa...
“A...” Eo tôi nhiên bị siết chặt, người văng đi, rơi vào lòng Mục Huyền. Vừa rồi mải nhìn Mạc Lâm, tôi quên khuấy chuyện anh bị tôi cưỡng hôn...
Mục Huyền đặt tôi ngồi trên đùi anh, gương mặt trắng nõn của anh dần ửng đỏ, giống như vừa đánh phấn hồng, trông rất đáng yêu. Đôi mắt đen sáng ngời, như ánh trăng dịu dàng rọi vào lòng tôi.
“Em bằng lòng rồi.”
Tôi vốn vẫn đang cười, nghe câu này mặt càng nóng bừng. Anh nói tôi bằng lòng đến với anh? Tôi còn chưa kịp mở miệng, Mục Huyền giữ chặt gáy tôi và phủ môi xuống.
***
Lúc Mạc Lâm gọi lên nhà ăn cơm tối, tôi vẫn ngồi trong lòng Mục Huyền, mồm miệng đã bị anh hôn đến mức sưng vù lên. Mạc Lâm bày ra bộ dạng không nhịn được cười, tôi nháy mắt với anh ta: “Mạc Lâm, miệng anh cũng sưng rồi kìa.” Anh ta ngây người, vội chạy lên nhà soi gương.
Tôi ôm bụng cười. Vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Mục Huyền, trên mặt anh không một chút ý cười. Ánh mắt của anh khiến lòng tôi xuất hiện một nỗi hoảng hốt không nói thành lời. Nhưng khi vào nhà ăn cơm, anh lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm bình thường.
Ăn cơm xong, Mạc Phổ dẫn người máy bảo vệ đi tuần tra ở vòng ngoài, Mạc Lâm bắt đầu quét dọn nhà cửa. Mục Huyền liếc tôi một cái: “Em đi tắm đi.” Tôi đoán, có lẽ tôi ôm chó nên trên người có mùi hôi, anh mới đặc biệt dặn dò. Vì vậy, tôi lập tức đi tắm theo ý anh.
Khí nóng bốc mù mịt, tôi tựa vào bồn tắm, dễ chịu đến mức không muốn đứng dậy. Nghĩ đến vẻ mặt xúc động của Mục Huyền khi tôi hôn anh, tim tôi lại đập loạn nhịp. Tôi nghĩ, chúng tôi có thể cứ tiếp tục sống vui vẻ như bây giờ, tôi không để ý đến chuyện trước kia, từ từ chấp nhận anh một cách triệt để. Chúng tôi sẽ có một khởi đầu mới.
Đúng lúc này, tôi nghe tiếng cạch nhẹ ở cửa phòng tôi đã khóa trái. Toàn thân tôi cứng đờ, tôi chậm rãi quay đầu, thấy Mục Huyền đang đi vào.
Thân hình trần truồng cao lớn của anh vẫn còn dính đầy giọt nước, mái tóc ướt rượt bết vào trán, thân thể trắng ngần hơi ửng đỏ do tắm nước nóng. Ở bên dưới, vật nằm giữa hai đùi đã có hiện tượng ngóc đầu dậy.
Qua làn khói nước mờ mờ, Mục Huyền chăm chú quan sát tôi. Tôi cũng ngây người nhìn anh. Sau đó anh mở miệng, thanh âm hơi khàn khàn: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi. Em có thể bắt đầu chưa?”
***
Câu chuyện nhỏ số 1
(Đây là phần tác giả tặng thêm nhân dịp ĐQCH có tên trên bảng vàng của trang Tấn Giang)
Mục Huyền nhận tổ nhận tông vào năm mười tuổi. Lúc đó, hoàng thất tặng cậu bé hai người máy cao cấp.
Mục Huyền xem sách hướng dẫn sử dụng, nhập mô hình tính cách cho người máy thứ nhất: trầm ổn, dũng cảm, quyết đoán...
Lúc tiến hành lập trình cho người máy thứ hai, hoàng tử Mục Huyền đột nhiên cảm thấy buồn chán, đối chiếu bảng biểu mô hình tính cách, lựa chọn đặc điểm hoàn toàn khác người máy đầu tiên: hoạt bát, nhát gan, ngây thơ, tự luyến...
Vài ngày sau, sĩ quan chỉ huy Mục Trăn (mẹ Mục Huyền) trở về nhà. Lúc đó, Mạc Phổ đang cùng Mục Huyền thảo luận chiến thuật phi hành, còn Mạc Lâm... Mạc Lâm đang vui vẻ trồng dưa trong vườn nhà. Gương mặt kim loại tròn xoe phản chiếu ánh mặt trời, như quả trứng vừa luộc chín.
Sĩ quan Mục Trăn cau mày, chỉ tay về người máy đi một bước nhảy hai bước bên ngoài cửa sổ: “Đó là thứ gì vậy?”
Mục Huyền lãnh đạm nhướng mày: “Người máy quản gia của con.” Ngừng một lát, cậu bé nói tiếp: “Có mặt anh ta, nhà rất náo nhiệt.”
Mục Trăn đảo mắt một vòng quanh ngôi nhà bao nhiêu năm chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau nên rất lạnh lẽo, bà trầm mặc không lên tiếng.