p một tấm thảm, chứng tỏ trước đó bọn họ đã ngủ say, vì vậy bọn họ mới không phát giác động tĩnh của chúng tôi. Tôi còn bắt gặp vết máu và vết thương đã được băng bó trên người bọn họ. Chắc bọn họ là thương binh.
Về lý mà nói, thương binh sẽ không có ý chí chiến đấu?
Lòng bàn tay tôi rịn đầy mồ hôi, tim đập ngày càng nhanh hơn. Điển tích của vĩ nhân và bộ dạng lạnh lùng Mục Huyền vụt qua đầu óc tôi. Tôi cảm thấy một sự hăng hái và dũng khí chưa từng có, thúc giục tôi phá vỡ cục diện bế tắc này, đồng thời bảo vệ những người đi cùng tôi.
Tôi mở miệng, mô phỏng giọng nói ngạo mạn, không có bất cứ độ ấm nào của ai đó: “Thiếu úy, tước súng của bọn họ. Mạc Phổ, đi kiểm tra các tầng khác; thông báo A Đạo Phổ...”
Đám lính đánh thuê nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt chúng không hề thay đổi. Tôi hơi chột dạ, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, dù sao tôi cũng đã buông lời, cần phải làm đến cùng. Thế là tôi tiếp tục lên tiếng, ngữ khí cứng nhắc: “Đóng... tầng hầm...”
Đúng lúc này, tôi chợt nhìn thấy một người đang nằm ở đằng sau đám thương binh cách xa tôi nhất đột nhiên ngồi dậy. Ánh đèn rất tối, tôi lại vô cùng căng thẳng, nhưng vừa nhìn thấy thân hình mơ hồ của người đó, lồng ngực tôi như bị tắc nghẽn. Khi anh ngẩng đầu đưa mắt về phía tôi, hô hấp của tôi ngưng trệ.
Là Mục Huyền! Mặc dù không nhìn rõ, nhưng tôi dám chắc người đó là anh.
Tại sao anh lại nằm cùng đám thương binh? Ngực anh cũng bị băng bó, chứng tỏ anh bị thương nặng nên mới đóng giả làm lính đánh thuê và trốn tránh ở đây. Tôi biết từ trước đến nay anh luôn là người túc trí đa mưu.
Một niềm vui to lớn dội lên trong lòng tôi. Tôi và Mục Huyền mặt đối mặt từ một khoảng cách khá xa, tim tôi đập thình thịch thình thịch. Thị lực của người máy gấp mấy lần con người, tôi đoán anh em Mạc Phổ chắc chắn đã nhìn thấy Mục Huyền.
“Đóng... đóng... tầng hầm... tầng hầm...” Tôi đột nhiên ngớ người, ý thức bản thân còn đang lên tiếng.
Đóng cái quái gì ở tầng hầm ấy nhỉ? Trời ơi, sao tôi có thể phân tâm vào lúc này? Tôi hoàn toàn quên béng một từ quan trọng.
Toàn bộ khí thế trong người tôi phảng phất tan biến ngay tức khắc. Tôi ngây ra mấy giây, di chuyển ánh mắt từ Mục Huyền về đám thương binh.
Bọn chúng nhìn tôi chằm chằm, gương mặt lộ vẻ kỳ quái.
Sau đó có năm sáu người cầm súng đứng dậy.
“Các người là ai?” Một tên hét lớn: “Mau bỏ vũ khí xuống. Các người chỉ có ba khẩu súng, đừng tự chuốc vạ vào thân.”
“Người đàn bà này đầu óc có vấn đề à?” Một tên khác mở miệng: “Được cái cũng khá xinh đẹp.”
Thôi xong rồi. Tôi đã làm hỏng việc, tôi chỉ cảm thấy vừa quẫn bách vừa ngượng ngùng, đúng là muốn độn thổ cho xong. Bây giờ Mục Huyền đang bị thương nặng, lẽ nào tất cả chúng tôi sẽ rơi vào tay lính đánh thuê?
“Tiểu thư hãy giơ tay lên cao, đứng ra đằng sau lưng tôi.” Mạc Phổ đột nhiên nói nhỏ.
Tôi không hiểu ý anh ta, nhưng lập tức làm theo. Đến khi đứng sau lưng Mạc Phổ, tôi mới hiểu rõ ý đồ của anh ta. Mạc Phổ muốn bảo vệ tôi, nhưng lo ngại tôi di chuyển đột ngột sẽ khiến hai bên nổ súng. Vì vậy anh ta mới bảo tôi giơ tay lên cao, biểu thị tôi không có vũ khí.
Có lẽ thấy tôi là phụ nữ, cũng có khả năng đám lính đánh thuê sợ giao chiến trực diện nên không ai nổ súng bắn tôi trong lúc tôi di chuyển. Mặc dù đứng sau lưng Mạc Phổ nhưng tôi không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
“Mau bỏ vũ khí xuống!” Một tên lính đánh thuê quát lớn tiếng.
Đám Mạc Phổ không động đậy, cũng không mở miệng. Tôi đoán bọn họ đang chờ đợi chỉ thị của Mục Huyền. Nhưng nếu Mục Huyền mở miệng, anh sẽ để lộ thân phận của mình.
Làm thế nào bây giờ? Mục Huyền sẽ hành động ra sao?
Vào lúc không khí căng thẳng nhất, một giọng nói ôn hòa đột ngột vang lên: “Đóng tua bin ở tầng hầm.”
Tôi giật mình kinh ngạc.
Tôi không ngờ Mục Huyền mạo hiểm mở miệng, càng không ngờ câu đầu tiên của anh là câu tôi vừa nghĩ mãi không ra từ cuối cùng.
Câu nói chỉ một mình tôi mới có thể nghe hiểu.
Khóe mắt tôi bỗng ươn ướt. Mục Huyền biết tôi nghĩ gì. Anh hiểu tôi cần dũng khí lớn đến mức nào mới có thể lên tiếng.
Tôi bỗng thấy câu nói này khiến tôi cảm động hơn bất cứ câu ‘thâm tình’ nào mà anh từng nói với tôi. Sự quẫn bách và căng thẳng trong lòng tôi tan biến ngay tức thì. Tôi nhìn đám lính đánh thuê, trong người lại được tiếp thêm sức mạnh mới. Chính Mục Huyền đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi thông qua câu nói của anh.
Mục Huyền mở miệng, anh em Mạc Phổ cũng ngớ người. Đám lính đánh thuê lập tức phát giác ra điều bất thường. Hai tên ở đằng sau chĩa súng vào Mục Huyền: “Thượng úy, anh vừa nói gì?” Mục Huyền quả nhiên đóng giả làm lính đánh thuê, trà trộn vào bọn chúng.
Mục Huyền không né tránh. Anh thậm chí chẳng thèm để ý đến bọn chúng, cất giọng nhàn nhạt: “Mạc Phổ tránh ra!”
Lúc này, không chỉ đám lính đánh thuê tỏ ra mơ hồ, chúng tôi cũng nghi hoặc. Mạc Phổ chẳng phải đang bảo vệ tôi? Tại sao lại kêu anh ta tránh ra?
Mạc Phổ lập tức né tránh sang một bên. Tôi và Mục Huyền đứng nhìn nhau qua hơn chục tên lính đánh thuê.
“A... A...” Một tiếng hét đau đớn vang lên.
Đây chắc chắn là cảnh quỷ dị nhất mà tôi từng được chứng kiến.
Trong không gian u ám và bầu không khí căng thẳng, đám lính đánh thuê đột nhiên bị một sức mạnh vô hình cực lớn, khiến người chúng va đập vào vách khoang và giá sắt. Không gian phảng phất có vô số bàn tay vô hình túm lấy chúng và quăng quật, khiến chúng rách nát da đầu, mặt mũi sưng húp bầm tím. Cuối cùng, từng tên đổ gục xuống sàn nhà, vũ khí tung tóe khắp nơi. Chúng cố gắng gượng nhưng cũng không còn sức lực bò dậy.
“Ngài chỉ huy.” Anh em Mạc Phổ xúc động hét lên.
Đúng lúc này, tôi cảm thấy có một lực thúc vào lưng tôi. Hai chân tôi liền rời khỏi mặt đất, mắt hoa lên, đám Mạc Phổ như cơn gió ở lại đằng sau.
Cả người tôi lại rơi xuống đất trong nháy mắt. Gương mặt tuấn tú của Mục Huyền ở ngay trước mắt tôi. Lần này tôi có thể nhìn rõ, gương mặt trắng ngần của anh bẩn thỉu đầy vệt máu khô, mái tóc ngắn rối bù. Chỉ có đôi mắt vẫn đen nhánh và sâu hun hút như ngày nào.
Tôi bỗng dưng có cảm giác không đúng. Chuyện vừa xảy ra là do Mục Huyền điều khiển ‘sức mạnh tinh thần’. Chẳng phải ‘sức mạnh tinh thần’ của anh đã bị chấn động? Tại sao vẫn còn mạnh như vậy?
Anh bảo Mạc Phổ tránh ra là để loại bỏ chướng ngại. Sau đó...
Sau đó ôm tôi.
Eo của tôi bị Mục Huyền ôm chặt. Mặt tôi dán vào ngực anh. Anh vùi đầu xuống hõm vai tôi, hai cánh tay siết chặt, chặt đến mức tôi không thở nổi.
Mặt tôi nóng ran, tim đập loạn xạ. Nhưng khi tôi nghe thấy nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của Mục Huyền, tôi bỗng có một cảm giác yên lành.
Ở trong lòng Mục Huyền, tôi vẫn ý thức được, hiện tại chúng tôi còn ở trong địa bàn của địch. Tôi vừa định ngẩng đầu nói chuyện, thân hình nặng nề của Mục Huyền đột nhiên đổ ập vào người tôi. Tôi không kịp đề phòng, mất đà ngã xuống đất. Gương mặt anh úp xuống cổ tôi, đôi lông mày nhíu lại, hai mắt nhắm chặt. Hơi thở của anh yếu ớt, anh đã bị ngất đi.